Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếp tục hành trình

Phiên bản Dịch · 1522 chữ

"Bạch Nha đạo hữu có chuyện gì?" Phục Hy cảm giác Bạch Nha có chút lạ, liền hỏi. Mà bên cạnh, Nữ Oa ánh mắt đồng dạng cũng không như thường ngày, chỉ nhìn mà không nói.

"Khụ…" Bạch Nha ho khan một cái, gật đầu nói: "Quấy rầy hai vị đạo hữu đã lâu, bần đạo hiện tại muốn rời đi, xuống núi tiếp tục du lịch"

"Đạo hữu muốn đi rồi?" Hai người Phục Hy - Nữ Oa rốt cuộc biết điểm lạ ở đâu, hàng này rõ chơi chán rồi muốn chạy đây mà. Phục Hy có chút bất ngờ, dù sao Bạch Nha ở đây mới hơn mấy trăm năm thôi. Về phần Nữ Oa, không biết suy nghĩ đều gì, chỉ là ánh mắt ẩn hiện như có như không không muốn gì đó.

"Thật sự vậy" Bạch Nha gật đầu.

"Tốt a. Đạo hữu đã muốn đi, ta cũng không thể cản. Ngày sau có dịp, mời đạo hữu ghé qua, huynh muội ta hai người sẵn sàng tiếp đón" Phục Hy thấy thế, cũng là mở miệng nói.

"Làm phiền hai vị" Bạch Nha cười cười.

"Ta cũng muốn đi ra bên ngoài, du lịch Hồng Hoang một phen" Nữ Oa biết hắn đã quyết ý, trực tiếp hỏi: "Ngươi dẫn ta theo được không?"

"...." Phục Hy bên này không nói gì, ngoài một chút bất ngờ thì không còn gì hơn. Muội muội a, chung quy không giữ bên người được.

"...." Bạch Nha cũng đồng dạng, bất quá hắn nhớ lại cốt truyện đời trước, trực tiếp từ chối: "Không được!"

"Tại sao chứ? Ngươi chán ghét ta, không muốn cho ta đi cùng sao?" Nữ Oa thấy hắn không do dự mà từ chối, khóe mắt hơi run, ẩn ẩn một tầng nước.

"Không…không có chuyện đó" Bạch Nha vội đáp, ngữ khí có chút ấp úng nói: "Ta không có ý tứ này, bây giờ lượng kiếp sắp mở ra, khắp nơi nguy cơ trùng trùng, ta cũng vì ngươi mà lo lắng a"

Lý do của Bạch Nha là vậy, còn về tại sao hắn muốn đi lúc này, không gì khác ngoài đi đi góp vui a. Hồng Hoang các loại lượng kiếp, không đi góp vui còn xuyên việt làm gì.

Mà Nữ Oa đây, nghe hắn nói vì mình lo lắng, bĩu môi nói: "Ai cần ngươi lo lắng"

"Nữ Oa, đừng nháo. Bạch Nha đạo hữu nói là thật, ta cũng thử thôi diễn qua, thế giới hiện tại có một khí tức kinh khủng, tựa hồ các sinh linh đều bị cuốn vào, đừng nói Đại La Kim Tiên chúng ta, cho dù có siêu việt hơn nữa cũng sẽ vẫn lạc" Phục Hy thấy vậy cũng mở miệng, tài nghệ thôi diễn của hắn cũng không bình thường, Nữ Oa đương nhiên là tin tưởng.

Mà Bạch Nha cũng âm thầm cho Phục Hy giơ ngón tay cái. Lợi hại anh vợ ta a… Khụ, có vẻ vô tình nói ra gì đó. Nói đùa, đơn thuần nói đùa.

"Dạng này a… Nếu ngoài kia như vậy nguy cơ, vì cái gì còn muốn đi? Ở lại nơi đây chờ lượng kiếp kết thúc không tốt hơn sao?" Nghe hai người giải thích, Nữ Oa sắc mặt đỡ hơn một chút, nhưng vẻ lo lắng chung quy vẫn còn.

Bạch Nha cười khổ không thôi, đùa gì vậy cô nương. Không phải đi nhầm vào chỗ tắm của ngươi hay sao, ta còn chưa thấy gì đâu, chưa gì đã đòi ta chịu trách nhiệm rồi.

"Tiến vào lượng kiếp thật sự là nguy cơ trùng trùng, đồng thời cũng là cơ duyên vô cùng. Lại nói Bạch Nha ta chỉ đi ngang qua, có việc sẽ chạy trước tiên" Bạch Nha giải thích, ý vị thâm trường nhìn Nữ Oa: "Nữ Oa, ngươi không cần lo cho ta"

Nữ Oa nhìn thấy hắn như vậy quả quyết, biết đã không thể để hắn ở lại. Chỉ là…

"Ai lo lắng cho ngươi chứ" Nữ Oa tức giận dặm chân, hiển nhiên nghe hiểu câu nói kia.

"Đã như vậy đạo hữu cẩn thận hết sức có thể" Một lần nữa nhìn lại Bạch Nha, Phục Hy mở miệng nói.

"Đạo hữu yên tâm, ta không dễ như thế chết được" Bạch Nha cười cười, vô cùng tự tin nói.

"Như vậy, bần đạo đi trước. Ngày sau lại gặp" Không còn gì để nói, Bạch Nha hóa thành bản thể, hướng phía xa bay đi.

Lúc này, trong sơn cốc chỉ còn lại Phục Hy - Nữ Oa hai người.

Nữ Oa thất thần nhìn theo hướng Bạch Nha rời đi, mà Phục Hy đương nhiên thấy được màn này, cười như không cười nhìn nàng.

"Muội muội a, người ta cũng đi rồi. Thất thần cái gì?"

"A! Ca ca, ngươi không được nói bậy. Ta không…" Nữ Oa bị Phục Hy trêu chọc, đỏ mặt gắt giọng.

"Thôi thôi, ta còn không rõ tâm tiw ngươi sao?" Phục Hy khoát tay, mỉm cười nói: "Đã ưa thích liền tranh thủ đi, Bạch Nha đạo hữu khác chúng ta, không chết sớm tất có thành tựu. Muội muội, ngươi cố gắng a, chậm trễ sẽ có người khác thay thế"

"Hắn mà dám…" Nữ Oa nghe được lời của Phục Hy, sắc mặt thay đổi, hiện ra một bộ dáng hung dữ. Bất quá lại gặp nụ cười ý vị của Phục Hy, đỏ mặt dặm chân chạy về phía xa.

Người đợi là thế, người đi lại khác.

Mà Bạch Nha lúc này có chút đau đầu, hắn tính toán sai a.

Vốn cho rằng Tam Tộc đã xảy ra đại chiến, nhưng không. Giai đoạn này Thần Nghịch vẫn chưa bị Hồng Quân diệt sát. Tam Tộc tuy đã chiếm cứ số lượng lớn địa bàn, nhưng chung quy vẫn không có động tĩnh gì, chỉ riêng mỗi Thần Nghịch là có.

Thần Nghịch là ai? Hắn, thủ lĩnh của các hung thú. Từng là cao cao tại thượng Hỗn Độn Thần Ma, mà bây giờ lại trở thành ti tiện nhất hung thú. Hắn câm hận, vô cùng câm hận, hắn muối giết hết tất cả, diệt cả thiên địa.

Bàn Cổ hủy hắn nhục thân, gián tiếp biến hắn thành hung thú, hắn thề dù có chết cũng phải hủy diệt phương thiên địa do Bàn Cổ tạo ra này.

Mà Bạch Nha đây, trên đường đi gặp vô số hung thú đang tàn sát những sinh linh khác, mỗi lần hắn đều ra tay diệt sát. Đừng nghĩ hắn tốt bụng, chỉ đơn giản là giết những hung thú này sẽ nhận được công đức.

Tuy không nhiều lắm, nhưng thịt muỗi vẫn là thịt, tích dần cũng được kha khá.

Không biết qua bao lâu, Bạch Nha không nhớ rõ số hung thú mà mình giết, thời gian rời Bất Chu Sơn cũng kém chút quên, đại khái vạn năm đi.

Mà chuyện Bạch Nha săn giết hung thú cũng vang khắp nơi, không người không biết, ai bảo hắn "vô tình" cứu được nhiều tu sĩ như vậy.

Uy danh Bạch Nha xem như số một Hồng Hoang, được hầu hết tu sĩ phát thẻ người tốt.

Biết được mình là "người tốt", Bạch Nha cười khổ không thôi, đời trước như vậy, làm người tốt mà bị Yêu Vương giết chết.

Bạch Nha tiếp tục du lịch Hồng Hoang, một bên săn giết húng thú, một bên tự tạo ra thần thông công kích. Tuy nói hắn có truyền thừa riêng mình, nhưng nói cho cùng chỉ toàn liên quan đến… chạy trốn. Không có quá mạnh công kích chi pháp.

Lại nói, Bạch Nha tại trọng Hỗn Độn cũng chưa từng chiến đấu với người khác… Ừm, có một người. Hắn cùng với người kia chỉ đơn giản đứng nhìn cuộc chiến mà thôi.

Cho nên hiện tại chiến giết hung thú, Bạch Nha tự nhiên là cao hứng, vừa được công đức vừa thôi diễn được thần thông mới, thử hỏi ai không thích chứ?

Về phần thẻ người tốt, muốn phát cứ phát đi, Bạch Nha hắn không quan tâm nữa rồi.

"Không biết khi nào Hồng Quân mới đại chiến Thần Ngịch đây?" Bạch Nha cuối đầu nhìn thi thể đám hung thú dưới chân, khóe miệng cười cười trong lòng có suy tính.

Cũng không có gì cao siêu, hàng này chỉ định đi ngang qua góp vui, thuận tiện xin ít lộ phí mà thôi.

"Đi đã lâu như vậy, không biết người kia thế nào?" Bạch Nha tự nói, ngữ điệu có chút nhớ mong. Hắn nhớ, tự nhiên là Nữ Oa rồi… Ừm, vẫn còn một người khác nữa.

Nhớ lại trong Hỗn Độn một màn kia, hắn bị… hôn lén.

Lại nhớ lần đi nhầm nhầm vào đạo tràng của Phục Hy - Nữ Oa, thấy người ta tắm rửa.

Cũng nhớ… cái ổ chim của mình. À không, nhớ động phủ của mình.

Bạn đang đọc Hồng Hoang Chi Thần Nha của Bạch Lão Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChuTiênNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.