Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ sơn

Phiên bản Dịch · 1544 chữ

Ngày kế tiếp, trên đỉnh Bất Chu Sơn.

Bạch Nha bước ra khỏi Tiên Thiên Cấm Chế, từng bước từng bước đi xuống núi.

Thật không đùa, hắn thật đi bộ từ trên đỉnh Bất Chu Sơn.

"Kỳ quái a" Bạch Nha vốn đã chuẩn bị thủ đoạn để chống lại Bàn Cổ uy áp của Bất Chu Sơn, nhưng rất nhanh hắn phát hiện uy áp này tựa hồ không ảnh hưởng đến mình.

Hắn tiếp tục đi, tiếp tục đi. Cho đến một tháng sau mới ngừng lại.

"Quả thật đời trước là lừa người a" Bạch Nha thở dài sơn cốc trước mặt. Vốn hắn cho là có thể tìm được gì đó tốt, hắn đã dạo nửa cái Bất Chu Sơn nhưng chỉ có một số ít thiên địa tài bảo mà thôi, Tiên Thiên Linh Bảo với Tiên Thiên Linh Căn gì gì đó, một cái bóng cũng không gặp, thật làm hắn thất vọng.

Cái gì Thanh Liên, cái gì Hồ Lô, lừa quỷ đi.

"Vẫn là đi xuống xem sao" Bạch Nha cất bước tiếp tục đi đến sơn cốc tiếp theo, chỉ là vừa đến nơi hắn liền thất vọng. Khắp nơi toàn đá là đá, không có gì để xem.

Rất nhanh hắn lại rời đi, chỉ là lúc này lực chú ý của hắn vô đặt lên một vật, một khối đá năm màu.

"Đây là… Ngũ Sắc Thạch!?" Bạch Nha nghi vấn nhìn xem khối đá, nếu hắn nhớ không nhầm thì đá này là sau này Nữ Oa Nương Nương dùng để bổ thiên.

Cất vào Ngũ Sắc Thạch, hắn tiếp tục đi tiếp tục đi.

"Ầm vang!"

Tựa như một tiếng lôi minh vang lên trong đầu Bạch Nha, có thứ gì đó kêu gọi hắn. Không khống chế được mình nữa, vô thức mà đi. Khi hắn thanh tỉnh cũng là chuyện của mấy ngày sau đó.

"Đây là…" Bạch Nha ý thức mơ hồ xem xét thạch điện chu vi, sau một khắc lại chấn kinh: "Bàn Cổ Điện!?"

Không sai, hắn đang đứng ở trong Bàn Cổ Điện. Bất quá lúc này Vu Tộc vẫn chưa ra, nơi này vẫn như vậy hoành tráng.

"Con quạ trắng, lại gặp rồi" Ngay lúc này, một thanh âm uy nghiêm vang lên, lôi kéo lực chú ý của Bạch Nha.

"Hả!?" Bạch Nha trợn mắt nhìn về phía âm thanh nọ, lập tức chấn kinh, run rẩy nói: "Bàn…Cổ"

Hai bên ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, tình cảnh hết sức lúng túng.

"Khụ…" Bàn Cổ hư ảnh ho khan, uy nghiêm hỏi: "Biết tại sao ngươi ở đây chứ?"

"Không phải tại ngươi thì còn ai nữa chứ!" Bạch Nha bình tĩnh nói.

"Quả thật" Bàn Cổ hư ảnh gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Nha, hắn nói: "Ta đưa ngươi đến đây để nhờ một việc, đổi lại ta cho ngươi cơ duyên"

"Cơ duyên sao" Bạch Nha nội tâm có chút kinh hỉ, đây là Bàn Cổ cơ duyên a, bất quá bên ngoài vẫn bình tĩnh, hắn nói: "Mời nói"

"Ừm" Thấy hắn như vậy bình tĩnh, Bàn Cổ hư ảnh hài lòng gật đầu, nói: "Ta muốn ngươi làm một việc, đó là…"

"Như vậy được sao?" Bạch Nha nghe xong hết thảy, khó tin nhìn Bàn Cổ hư ảnh.

"Tất nhiên là được"

Ngày hôm sau, Bàn Cổ Điện.

Bạch Nha đã tiến vào một trạng thái khó tả, hắn dần dần lĩnh ngộ thứ mà Bàn Cổ tàn ảnh đưa cho, mà nói hơn là hắn như mộng du, nhắm mắt đi thẳng mà lĩnh ngộ.

"Hooô" Không biết qua bao lâu, Bạch Nha ý thức lần nữa thanh tĩnh, tu vi cũng đã đặt Đại La Kim Tiên trung kỳ, vô cùng vững chắc.

Bạch Nha hiện tại ở rất sâu trong lòng núi, mà nơi đây lại không còn gì, hắn nhanh chóng tìm lối ra.

Không bao lâu, hắn đã ra bên ngoài, trước mặt là không gian tươi tốc, mà hắn cũng không muốn tầm bảo gì gì đó nữa, tiếp tục hướng dưới núi mà đi. Bất quá…

"A! Dâm tặc!" Thanh âm nử tử hoảng hốt vang lên, kèm theo đó là kình lực hướng hắn mà đánh tới.

"...." Bạch Nha hết sức khổ tâm, hắn khi nào thì thành dâm tặc, đã xem được gì đâu?

Cũng không nhiều lời, hắn trực tiếp vận chuyển sở tu công pháp, phản kích hóa giải chiêu thức.

"Đại La Kim Tiên?" Cảm nhận được tu vi của đối phương, Bạch Nha có chút kinh ngạc, hiển nhiên đối phương là người không tầm thường.

Bất quá cũng còn may, đối phương chỉ là Đại La sơ kỳ, mà hắn hàng thật giá thật Đại La trung kỳ. Trong tay lại có hai món đỉnh cấp pháp bảo, áp chế đối phương phi thương dễ dàng.

Mà nương theo công kích vào rồi, hắn cũng đã thấy cảnh tượng mà dâm tặc nên thấy.

Trước mặt là một đầm nước, ở giữa là một nử tử quần áo không chỉnh tề, đỏ mặt tức giận nhìn chằm chằm hắn, tóc nàng vẫn còn ướt, hiển nhiên là đang tắm.

Mà trong nháy mắt đó, Bạch Nha cũng tựa như hóa đá nhìn chằm chằm người ta.

Đẹp, thật sự rất đẹp… không biết tả như nào.

"Chết đi! Dâm tặc!" Nử tử thấy hắn nhìn chằm chằm, càng tức giận hơn, một lần nữa đánh tới.

"Khổ a" Bạch Nha cười khổ, tình cảnh bao giờ thật lúng túng, chỉ còn thể phản kích mà thôi.

Nử tử đánh, hắn phá chiêu.

Hắn phá chiêu, nử tử đánh.

Cứ thế hai phe triểu đấu mười mấy lần.

"Hộc… Hộc… Hộc" Nử tử thở dồn dập, ánh mắt oán giận nhìn Bạch Nha. Nàng thật không hiêtu do mình yếu hay do tên kia quá mạnh.

Nữ tử bất quá mới Đại La Kim Tiên sơ kỳ mà thôi, mà Bạch Nha là Đại La Kim Tiên trung kỳ, tuy không chênh lệch là mấy, nhưng công kích của nàng căn bản là không cách nào đánh trúng hắn.

"Ngươi, cái tên khốn kiếp này!"

"Ngừng, ngừng, ngừng! Hiểu lầm, đây là hiểu lầm!" Bạch Nha thấy nử tử còn muốn đánh, cũng không nhịn được mở miệng nói, mà giờ phút này hắn đã đoán được nữ tử nọ là ai, bởi vì hắn đã thấy, nữ tử vậy mà kéo lấy một cái đuôi rắn, đầu người thân rắn, khuynh thành tuyệt đại, với lại còn có Đại La Kim Tiên cấp bậc tu vi, đạo tràng còn tại Bất Chu sơn bên trong, thân phận đối phương hiển nhiên cũng liền miêu tả sinh động.

Hiển nhiên hẳn là thiên định Thánh Nhân thứ nhất, có Hồng Hoang đệ nhất mỹ nữ danh xưng Nữ Oa. Tại thành thánh phía trước, Nữ Oa đạo tràng bất ngờ chính là tại Bất Chu sơn bên trong.

"Hưu..."

Đúng lúc này, bên ngoài thung lũng, một bóng người cũng bay lượn mà tới, đi thẳng tới nữ tử bên người, đồng thời ánh mắt cũng rơi xuống Bạch Nha trên thân, cảm nhận được Bạch Nha trên thân khí tức cùng đỉnh cấp pháp bảo về sau, đáy mắt cũng hiện lên một vòng ngưng trọng thần sắc.

"Muội muội, đây là chuyện gì xảy ra? Hắn là ai?" Người vừa tới lên tiếng nói.

"Một cái dê xồm!" Nữ tử mặt mũi tràn đầy xấu hổ giận dữ mở miệng nói.

"Hai vị đạo hữu, đây là hiểu lầm a!" Nhìn thấy nam tử xuất hiện về sau, Bạch Nha cũng triệt để xác nhận thân phận đối phương, hiển nhiên người tới hẳn là về sau Thiên Đình Hi Hoàng Phục Hy, nhân tộc thiên hoàng.

" n? Không biết đạo hữu là người phương nào? Vì sao lại tại chúng ta trong đạo tràng?" Phục Hy nhìn thấy Bạch Nha bộ dáng về sau, sắc mặt biến đổi một cái về sau, mở miệng hỏi.

Mà Phục Hy cảm nhận được một cỗ vô cùng kinh khủng uy hiếp, tăng thêm đối phương Linh Bảo xem xét cũng không phải là bình thường mặt hàng, nếu là xung đột lời nói, bọn hắn căn bản cũng không có cái gì phần thắng.

Với lại từ trên người Lão Tử, Phục Hy cũng không có cảm nhận được cái gì ác ý, chính yếu nhất mà là, hắn đối với Bạch Nha xuất hiện mười phần chấn kinh, phải biết đạo trường của bọn họ thế nhưng là tại Bất Chu sơn bên trong, chung quanh đều bao phủ tại vô tận Bàn Cổ uy áp bên trong, càng có Tiên Thiên cấm chế thủ hộ, thế nhưng là trước mắt Bạch Nha vậy mà tiến vào hắn trong đạo trường, vậy làm sao có thể không làm hắn chấn kinh.

"Bần đạo Bạch Nha, đi du lịch một phen Bất Chu Sơn này, vô ý xâm nhập đạo tràng của hai vi, mông hai vị đạo hữu thứ lỗi" Bạch Nha giải thích, giọng nói có chút bất đắc dĩ.

Bạn đang đọc Hồng Hoang Chi Thần Nha của Bạch Lão Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChuTiênNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.