Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Đại Long

Tiểu thuyết gốc · 3758 chữ

“ Bán nước đây! Ai mua nước không, nước lấy từ trên núi Thiên Sơn Thủy đối ngang Hỗn Mang Tuyệt Cốc đây. Mua nước uống cho mát đi bà con ơi! “

“ Lấy tôi một ly nước, Ngưu đại bá! “

“ Đây! Nước của cậu đây, cho xin 1 xu tiền nước. “

“ Đây ạ. “

Lý Đại Ngưu- người gánh nước bán ở Dã Hoang Thành, là truyền nhân đời thứ hai bán nước ở trong thành này. Đời trước cha của ông Lý Đại Quy gánh nước bán tại đây, cha ông là dân tản lạc tứ xứ từ nơi khác đến nên không ai dám nhận vào làm công. Do cơ duyên đưa đẩy, ông Quy đi gánh nước thuê cho một trà lầu trong thành; lâu dần ông Quy tìm kiếm thêm được nhiều nguồn khách quen. Mới đầu ra nghề cũng bị cạnh tranh gây gắt dữ lắm, vì nước thì phải lấy tại trên núi Thiên Sơn Thủy, ngọn núi đó vốn chẳng của riêng ai. Ai muốn lấy nước thì lấy, muốn bán nước thế nào thì bán. Ai bán rẻ thì người ta mua, thế thôi! Cho nên ông Quy hạ giá đến mức thấp nhất, một lu nước giá 12 xu tiền Lưu Quốc và 1 xu tiền một ly nước. Ông cũng thu lại lu nước cũ của mình giá 2 xu tiền với điều kiện nó không bị mẻ quá nhiều, bởi thế nên người ta đùng đùng kéo đến mua nước của ông. Mấy đối thủ cạnh tranh tất nhiên cũng hạ giá theo, nhưng họ làm ăn có hơi lươn lẹo một chút! Bởi nếu bán 12 xu một lu nước thì thà đi làm phụ hồ mỗi một tiếng được trả 14 xu còn hay hơn, vì đường từ thành lên tới núi Thiên Sơn Thủy cũng phải mất hơn 2 tiếng, tính luôn bận đi bận về. Vậy nên, trong số họ đi lấy nước tại con sông gần Hỗn Mang Tuyệt Cốc, nhưng nước ở đây hơi có mùi ung lên, lại hơi có chút đắng nhẹ. Vì nơi này thường xuyên có chém giết hung thú, nên có đôi khi xác thú ngã xuống sông tạo ra mùi tanh tanh ghê ghê. Ngược lại, nước trên núi Thiên Sơn Thủy rất ngọt, khi uống vào lại có chút sảng khoái tinh thần. Không biết có phải là do nguồn nước nằm trên núi nên hấp thu được nhật nguyệt tinh hoa hay không, nhưng nước trên Thiên Sơn Thủy chưa bao giờ có mùi hay vị đắng. Khi dùng nước để nấu ăn, thì làm cho các món ăn đó dậy lên hết cở mùi thơm vốn có của nó. Nên nhân gian có câu “ Chỗ Tô Kim Thành có nhiều nhất chính là tiền, chỗ Thiên Sơn Thủy có nhiều nhất chính là mật. “, đấy là chỉ nước tại Thiên Sơn Thủy như mật ngọt. Cho nên chỉ cần uống qua nước là người dân tự phân định được, có phải nước ở trên Thiên Sơn Thủy hay không. Vì vậy, rất nhiều đối thủ cạnh tranh với ông Quy phải tìm kế sinh nhai khác, dẫn đến ông Quy gần như độc chiếm thị trường cung ứng nước tại Dã Hoang Thành. Số nước trên núi lấy bao nhiêu thì bán hết bấy nhiêu, nhiều kẻ thấy thế mà phát ham cũng học đòi làm theo nhưng chưa được một tuần, cùng lắm là một tháng mấy kẻ đó đều từ bỏ. Vì nghề lấy nước rất cực khổ, giá bán lại không cao. Tính kỹ ra thì có 10 xu tiền là có một lu nước, với số tiền ấy thì chỉ có bỏ công ra mới có ăn chứ chẳng có lời cất xu nào. Cho nên chỉ khi ông Quy nghỉ bệnh, thì bọn buôn nước mới có dịp thét giá. Có lần ông Quy bệnh cả tháng, làm giá nước bị đẩy lên tới 1 đồng bạc một lu nước; khiến người dân trong thành khổ không biết thế nào mà than vì đói nước. Đến khi ông Quy khỏe lại thì giá nước được bình ổn, ai nấy đều vui vẻ vì mức giá bán của ông Quy. Đã hơn 70 năm qua mà giá nước tại chỗ ông Quy bán vẫn không đổi, đấy là do ông Quy nói với con mình là Lý Đại Ngưu; hiện đang bán tại đây rằng:“ Ông Trời cho không chúng ta nước, ta cũng đưa không cho mọi người. Nhưng vì cớ công lao cực khổ của mình mà ta lấy tiền, vì cớ công lao cực khổ của mình. Con khá mà giữ nguyên giá bán, bằng có ai đưa thêm thì cứ nhận; nhưng đừng lên giá. Đấy, tại người ta quý và biết sự cơ cực của nghề này mà cho thêm. Nên con cứ nhận phần thêm đó, còn về giá thì cứ hãy giữ nguyên. “. Sau khi nghe mấy lời đó lão Ngưu làm y theo lời cha mình, chẳng hề tăng giá trong hơn 40 năm qua; kể từ lúc ông một mình ra đứng bán thay cha mình.

Hôm nay cũng như mọi ngày khác, đều bán hết nước tầm lúc 11 giờ trưa thì lão Ngưu về nhà. Nhà lão Ngưu nằm ngay kế bên cái hồ dưới thác nước, tại trên núi Thiên Sơn Thủy do ông Quy xây lên để thuận tiện cho việc lấy nước. Lão Quy đã thọ hơn 100 tuổi, còn bà vợ thì đã qua đời cách đây hơn 30 năm. Sau khi bà vợ ông Quy mất 14 năm thì lão Ngưu lấy vợ, kế 3 năm sau lại sinh ra đứa con hiện đang gánh nước phía xa xa tên là Lý Đại Long. Thằng Long thiên tướng dị thường, cao to hơn hết những người trong nhà dù năm nay chỉ mới 12 tuổi đầu. Lúc thằng Long ra đời, chẳng biết có phải là do lão Ngưu say rượu hay không mà lão cứ ôm khư khư thằng con rồi nói lắp bắp:” Linh! Linh ơi!! Linh!!! Ha ha, thằng Linh con tui. “. Ông Quy đứng kế đó nghe thế nào không biết chạy lại nói với bà mụ đỡ đẻ:” Tên thằng nhỏ là Lý Đại Long. “. Bà mụ cũng không hỏi kỹ lại, mà chạy đến cục nhân khẩu ghi luôn trong giấy khai sinh - Lý Đại Long, thành ra người trong nhà hay gọi bằng cái tên khác là Linh Long.

Thằng Long đang gánh nước thì đi lảo đảo, như kẻ say rượu té thẳng xuống hồ. Liền may, lão Ngưu cũng vừa về đến gần đó, thấy xa xa thằng Long đang gánh nước tự nhiên nhảy thẳng xuống hồ, cảm thấy bất an! Lão Ngưu liền bỏ lại xe nước lao thẳng xuống cái hồ, cứu thằng Long lên bờ. Cũng may, lão tên Đại Ngưu không phải là hư danh, từ khi sinh ra ông đã nổi tiếng là thân con trâu, có thể ở dưới hồ 2 tiếng liền mà không cần lấy thêm hơi. Còn về sức mạnh thì lại càng không phải bàn đến, ông nổi tiếng mạnh hơn 20 người hiệp lại kéo một sợi dây, trong một cuộc thi kéo co dịp lễ hội trong thành. Cũng nhờ đó, lão Ngưu lọt vào mắt xanh của một cô thôn nữ chó cắn áo rách nghèo khó, lưu lạc tứ xứ. Họ về với nhau, cái tình cảm của người nghèo, ăn ở với nhau trong tình thương mến bất chợt. Rồi một ngày kia, người con gái đó bỏ lại cha con lão Ngưu. Lão gà trống nuôi con trong niềm tin chờ đợi người con gái dân dã ngày nao.

“ Linh Long nó có bị làm sao không, Ngưu con? “

Ông Quy cùng cây gậy chí cốt vội chạy đến chỗ hai cha con lão Ngưu, vẻ mặt thất kinh lo lắng cho thằng cháu cưng của ông.

Lão Ngưu cõng ngược thằng Long lên lưng rồi chạy vòng quanh, một thủ pháp để cứu người bị đuối nước mà lão biết khi việc hô hấp nhân tạo không có tác dụng. Vừa chạy hết một vòng thì thằng quý tử nhà ông la lớn:” AAA!... “.

Lão Ngưu thả nhẹ thằng Long xuống đất, khuôn mặt hiền từ của người cha nhân hậu:

- Ha hà! Tỉnh lại rồi sao? Con đã bình tỉnh chưa? Có bị làm sao không?

- Cha!!!

Thằng Long ôm lấy cha mình, hai mắt đỏ hoe, khóc nức nở.

Lão Ngưu ôn tồn ôm lấy đứa con trai nhỏ của mình, nghĩ, mà tội nó đã mồ coi mẹ từ bé.

Hức!! - Ông Quy đứng gần đó cũng không kiềm nổi nước mắt, trên khuôn mặt đã có chút cay cay. Ông tưởng, mình đã già thế này rồi, chút nữa còn chịu cảnh người đầu bạc tiển kẻ đầu xanh. Cũng may lão Ngưu về kịp lúc, nếu không hậu quả thật sự khó mà nói trước.

Ông Quy đi lại gần con mình, vỗ vay nhẹ mà nói:

- Không sao rồi! Vào nhà thôi, Ngưu con.

- Dạ, để con chạy đi lấy xe nước về, rồi con vào nhà ngay ạ.

Lão Ngưu đáp.

Lão Ngưu còn chưa kịp chạy đi thì một bàn tay nắm lấy lão.

- Cha! Để con mang xe vào cho, cha cũng mệt rồi, vào nhà cùng ông đi ạ.

- Ha! Không sao, con dìu ông vào nhà trước đi.

Lão cười, khi nghe mấy lời của thằng con quý tử. Nghĩ, mà thương, từ khi nào mà nó lại biết hiếu thảo thế đây. Nghĩ bụng chắc nó sẽ buông tay nhau ra, nhưng không, bàn tay đó vẫn nắm lấy tay lão rất chặt. Lão nhìn vào mắt nó khí khái vô cùng kiên định, lão tuy có sức trâu nhưng cũng không kháng cự dễ dàng.

- Hừm! Được rồi, cẩn thận đó.

- Dạ.

Thằng Long sốt sắng, mừng lắm như thể có vàng ngoài đường, chạy đi mang chiếc xe nước vào nhà.

“ Dã Hoang Thành nhất định ta sẽ bảo vệ được mọi người! “

Lý Đại Long tự nói với chính mình, nhớ lại tiền kiếp lúc xưa. Ngẫm nghĩ mà thấy bản thân yếu kém, kiếp này trùng sinh lại có cơ hội lần nữa. Nhất định phải tạo lập thân thế cường thạnh, bảo vệ những người mà cậu yêu quý ở Tô Kim Thành. Tô Kim Thành là một thành trì của Lưu Quốc, đối diện là một khu rừng có đầy dã thú hung hãng. Đi qua khu rừng đó, chính là lãnh địa của Phiên Quốc. Thành chủ tọa trấn Tô Kim Thành chính là Trần Lưu Danh, một đại tướng áo vải xuất thân bình dân. Trái ngược với các thành trì nằm phía biên cương đất nước, Tô Kim Thành lại là một thành trì đầy hoa lệ. Người dân thì đông đảo, lính tráng thì nghiêm chỉnh luôn tuân theo phép nước và luật định. Trị an ở đây vô cùng tốt, đêm tối khi ngủ người dân thành Tô Kim còn chẳng thèm khóa cửa. Không phải là do trong thành không có trộm, mà chính là do có một vị thành chủ trung quân ái quốc vì dân phục vụ. Tại trong đó, có một ngôi biệt phủ siêu to khổng lồ lớn nhất Lưu Quốc. Và,...căn nhà nhỏ bé tí tẹo phía đối diện chính là phủ thành chủ của Trần Lưu Danh. Một ngôi nhà nho nhỏ của đích thị thanh quan, xung quanh còn có trồng cả mấy mẫu lúa, cây trái hoa quả và nuôi rất nhiều gia súc, gia cầm để tự cung tự cấp; số dư ra liền đem đi bán để có thêm chút tiền chi tiêu cho phủ. Ngược lại phía đối diện, chính là căn biệt phủ to lớn nhất Lưu Quốc, với cột trụ, mái hiên và cánh cửa vào tất cả đều được làm bằng vàng óng ánh. Ông chủ của ngôi biệt phủ họ Tô, phía trên mái hiên có tấm bảng rất to làm bằng ngọc thiên thanh đắt tiền. Trong cái bảng ngọc có ghi 4 chữ bằng vàng rồng nguyên khối, Tô Kim Gia Trang. Chính vì ngôi gia trang lấp lánh này, mà người ta gọi thành trì là Tô Kim Thành. Còn trên giấy tờ, cái thành có ngôi nhà hạng siêu sang số má nhất Lưu Quốc này tên là Dã Hoang Thành. Dã Hoang Thành hay được gọi với cái tên sang hơn là Tô Kim Thành, chính là ngôi thành trì ác liệt nhất trong số các thành trì của Lưu Quốc.

Ở phía đông khu rừng nằm ở ngoại thành, có một địa danh là Hỗn Mang Tuyệt Cốc. Mỗi ngày đều có hung thú cường đại lân la, bởi vì địa thế kỳ dị nên trong nhiều năm cả hai nước Lưu, Phiên đều không thể toàn lực đưa quân đánh chiếm thành của đối phương. Tại phía rìa Hỗn Mang Tuyệt Cốc nằm tại địa phận Phiên Quốc, nằm sâu trong Huyết Nguyệt Đầm Lầy có một môn hộ tu luyện Võ Hồn quái dị tự xưng là Huyết Ma Môn. Chính tại trong Huyết Ma Môn này, có một lão quái vật tự xưng là Huyết Tà Lão Tổ. Lão ta tu luyện Huyết Nhân Hồn Cách, môn tà thuật này chính là hấp thu máu người để gia tăng thần thông.

Cảnh giới hiện tại còn là Tử Tinh Ngũ Trùng!

Trong giới Võ Hồn Sư cấp độ được phân chia từ thấp đến cao lần lượt là: Vẫn Tinh, Lục Tinh, Lam Tinh, Tử Tinh, Nham Tinh, Hoàng Tinh; tại mỗi cấp bậc lại phân chia thành Thất Trùng cấp.

Khi nghe tin tại trong Tô Kim Thành, rằng người của Tô Kim Gia Trang đang ráo riết thu thập một loại đá màu đỏ có tại khắp Hỗn Mang Tuyệt Cốc. Huyết Tà Lão Tổ liền sai đệ tử chân truyền của mình là Án Nam cùng các đệ tử nội môn đi tìm hiểu nguyên nhân.

Sau một thời gian tìm hiểu, bằng các biện pháp nghiệp dụ Án Nam đã biết được thông tin cơ mật của Tô Kim Gia Trang. Thì ra, cục đá màu đỏ có tại khắp Hỗn Mang Tuyệt Cốc chín là hồn tàn của một vị đại năng thần bí thời xa xưa. Vị đại năng này đã vượt qua Hoàng Tinh Đỉnh Phong cảnh giới, tiến thăng đẳng cấp Truyền Kỳ vượt cả phàm nhân khiến thiên địa biến động, dẫn đến một đạo lôi quang mãnh liệt hướng thẳng đánh xuống phía vị đại năng cường giả đó. Vị đại năng đó, trong lúc bí bách đã xuất hồn nhập sâu vào bên trong ngọn núi. Sau đó, đợi khi lôi kiếp qua khỏi liền có thể đoạt xá một thân thể khác để trùng sinh lần nữa. Nhưng đời nào có như mơ, đạo lôi quang liền tụ mây đen hoá thành một cơn lốc trên bầu trời, lôi quang chốp nhoáng không ngừng; khiến thú vật xung quanh nghìn dặm thất kinh.

Khi cơn lốc trên trời hình thành đủ to lớn hơn cả ngọn núi, liền có hiện tượng kỳ dị xưa nay chưa hề có chính là trời sập. Cả một cơn lốc khủng bố nuốt chửng lấy cả ngọn núi siêu to khủng lồ theo đúng nghĩa đen. Đất đá trên ngọn núi bị xé nát tan tành, còn tàn hồn của vị đại năng vượt cấp Hoàng Tinh Đỉnh Phong kia thì bị lôi quang đánh cho thành bành địa tạo thành Hỗn Mang Tuyệt Cốc cho đến ngày nay. Còn những cục đá màu đỏ kia chính là Huyết Địa Sơn Thạch, bên trong đó có lưu lại thần lực của vị đại năng siêu việt. Trải qua hơn vạn năm, những Huyết Địa Sơn Thạch này luôn hấp thu linh khí của thiên địa cho nên không ai cảm nhận được thần lực cường đại bên trong nó, mà cứ nghĩ là cục đá màu.

Ngay khi biết được thông tin chấn động này, Án Nam liền sai các sư đệ trong nhóm chia thành năm hướng chạy về báo tin cho Huyết Tà Lão Tổ. Trên đường chạy về không biết từ lúc nào Án Nam lại bị bại lộ thân phận, rồi bị một trong tứ đại Thiết Phán Quan của Tô Kim Thành bắt lại tra hỏi. Trong lúc tra hỏi hắn chính là chó cùng rứt giậu, nhào đến xé tấm áo yếm của đại tiểu thư Trần phủ. Lý Đại Long một trong tứ đại Thiết Phán Quan có mặt ở đó, bộ dạng xung thiên bực tức liền chém chết Án Nam.

Khi Huyết Tà Lão Tổ âm thầm chạy đến Tô Kim Thành để cứu đệ tử chân truyền của mình, thì nghe tin Án Nam đã chết dưới tay Lý Đại Long. Thương cảm trước cái chết của đệ tử thân thuộc Huyết Tà Lão Tổ liền bắn một quả pháo hiệu lên bầu trời, triệu tập thêm ba tên Lam Tinh cấp trong môn phái đi đến Trần phủ; quyết lấy lại số má và đòi lại nợ máu cho đồ đệ đã mất.

“ Lý Đại Long là ai? Mau bước ra đây cho ta!! “

Một tên Lam Tinh cấp đi theo Huyết Tà Lão Tổ bố láo đứng trước Trần phủ kêu to, hình thái người này vô cùng dũng mãnh với mái tóc vàng chĩa nhọn như một con mãnh sư hùng dũng. Mấy tên lính gác trước cổng phủ thành chủ định lao đến trấn áp, nhưng tên Lam Tinh cấp đó chỉ cần dặm chân một cái; một luồng khí lực rất mạnh đánh vào mấy tên lính gác khiến chúng ngã lăn ra đất.

Từ xa xa một cô nương chạy đến cùng một tên già khú đế, dáng điệu hai người như thể cha con nhưng lại có cái gì đó không đúng lắm.

“ Ngươi là ai, sao dám đả thương người Trần phủ? Ngươi có biết đây chính là phủ thành chủ của Dã Hoang Thành không hả? “

Vị cô nương mới tới điểm thẳng mặt cái tên Lam Tinh cấp kia, khí khái không hề nao núng sự việc.

“ Cái gì mà Dã Hoang hay không Hoang Dã? Cô là ai mà xen vào việc người khác? Mau cút ra cho đại gia ta, tính sổ với người Trần phủ!! “

“ Hừ! Ta chính là đại tiểu thư của Trần phủ, Lam Tinh Nhất Trùng. Trần Hiểu Nhiên chính là ta đây, ngươi muốn tính cái chi với phủ ta. Ta đây xin ứng hầu ngươi, tới cùng!! “

Trần Hiểu Nhiên hừ lạnh một cái, tỏ rõ danh tính đại danh của mình. Không hề có một chút e ngại đối phương, bởi cô được xem là kỳ tài trẻ tuổi hiếm thấy trong 50 năm qua trong giới Võ Hồn Sư. Đại danh hiệp nghĩa của cô càng là uy danh nhất cả thành trì!

“ Ha ha...! Một tiểu cô nương của Trần phủ hóa ra cũng chỉ là Lam Tinh Nhất Trùng, lại dám nói ra khẩu khí này. Ta đoán chắc là cha cô nuông chiều cô đến hư rồi, chẳng biết trời cao đất dày là gì nữa. Bổn đại gia đây chính là Sư Kim Bá, Lam Tinh Đỉnh Phong! Tiểu cô nương đây là muốn không thấy ngày mai hay sao hử? “

Sư Kim Bá là một Võ Hồn Sư chứ danh ở Phiên Quốc, đẳng cấp Lam Tinh Thất Trùng. Nổi danh với con siêu thú Huyết Hỏa Mãnh Sư, một con mãnh sư vô cùng tàn khóc nhai đầu không nhả xương của đối thủ. Trần Hiểu Nhiên lui bước về khía sau, tâm tình có chút dao động. Muốn tiến thăng đẳng cấp là trùng trùng giang khổ, cô tuy là kỳ tài hiếm có nhưng không phải là kẻ thâm niên kháng chiến, gặp đẳng cấp chênh lệch quá nhiều cũng không thể cứ thế mà đối địch.

“ Cứ để ta, chủ nhân. “

Ngay lúc này, một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô. Khuôn mặt của một nam tử hán đại trượng phu, ra mặt cho nữ nhân của mình.

“ Ngươi có chắc không Linh Long? “

Tiểu thư Trần phủ, nhìn vào khuôn mặt quá sức là ngầu lòi lúc này của Lý Đại Long. Thằng Long chỉ nhìn cô chủ nhỏ một cái với nụ cười tự tin, bước ra ứng chiến với tên Sư Kim Bá.

- Tại hạ Lý Đại Long, Lục Tinh Nhất Trùng. Thiết Phán Quan của Dã Hoang Thành, xin được thọ giáo!

- Ha ha, Trần phủ thừa tiền đến mức nuôi cả người điên rồi hay sao? Lam Tinh Nhất Trùng không dám đánh, lại lấy ra cái Lục Tinh Nhất Trùng, các ngươi tới tận cùng là khinh địch đến lú lẫn hay là ngu đến không biết cái gì gọi là đẳng cấp. Nhưng không sao, bổn đại gia vừa hay tính nợ máu trong sư môn với ngươi.

- Ngươi là?

- Ta chính là môn hạ của Huyết Ma Môn, Án Nam mà người giết chính là đệ tự nội môn của phái ta.

- Hừ! Thế thì ta không cần nương tay rồi.

- Nương cái khỉ khô!! Ông đây mới là không nương tay với ngươi, chịu chết đi.

Vừa dứt câu, Sư Kim Bá té lăn ra đất miệng còn phun ra một ngụm máu tươi. Cả đám Huyết Ma Môn thất kinh, chưa hiểu chuyện gì diễn ra. Chỉ thấy Sư Kim Bá té ngã lăn ra đất, mà đối thủ thì không phải quá mạnh hay nói đúng hơn là rất yếu. Khi họ nhìn lên phía thằng Long, thì thấy một con siêu thú cường đại. Khiến cả đám Huyết Ma Môn khiếp vía, tám phần đứng không vững. Lý Đại Long ánh mắt sắt lạnh, nhìn cả đám Huyết Ma Môn, tâm thế cao ngạo nói:” Thiết Phán Quan của Dã Hoang Thành không phải là chỉ có hư danh đâu, các ngươi là muốn lên hết cả đám đánh hay là từng tên tự sát? “.

Bạn đang đọc Hồn Thú Sư Truyền Kỳ: Lý Đại Long sáng tác bởi TrầnKimLân

Truyện Hồn Thú Sư Truyền Kỳ: Lý Đại Long tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnKimLân
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.