Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phạm Khánh Vân

Tiểu thuyết gốc · 2085 chữ

Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa

Hoa Vô Tư băng qua lối mòn xen giữa những tán cây lớn, chen ngang những bụi rậm cản đường cuối cùng, một bãi đất trống lộ ra ngay tầm mắt. Lúc này, chân thân phượng hoàng hiện lên rõ rệt, hơi lửa đỏ sáng rực di chuyển thành từng dòng, cuộn tròn bao bọc lấy một cơ thể mảnh mai đang ngồi thiền với tư thế xếp bằng ngay chính giữa bãi đất .

Hoa Vô Tư lặng lẽ tiến đến gần để quan sát rõ hơn thì lập tức, hắn thốt lên kinh ngạc:

- Giống... giống quá!

Tim hắn đập loạn nhịp giống hệt như lần đó, cái lần mà hắn gặp được mỹ hồ tuyệt sắc. Thứ cảm xúc tưởng chừng đã bị quên lãng suốt bấy lâu vậy mà ngay lúc này, nó lại xuất hiện thêm lần nữa.

Mái tóc đen tuyền thắt bím dài tới ngang eo hòa vào màu đỏ nhạt của y phục. Mày liễu như khói, cân đối mà mềm mại. Da trắng như sương, ôn nhu mà thanh thoát. Đôi mắt phượng hoàng nhắm hờ để lộ hai hàng mi mắt cong cong. Khuôn mặt trái xoan thon gọn kết hợp cùng gò má ửng hồng, bờ môi nhỏ xinh màu đỏ mọng của trái chín tạo nên những đường nét hài hòa đầy mị lực. Nàng ta sở hữu dung nhan kiều diễm làm lay động lòng người. Thậm chí ngay giữa làn hơi lửa nóng rực bao bọc xung quanh, nàng vẫn toát ra cái khí chất thoát tục mà không ai sánh được. Vẻ đẹp của người thiếu nữ đang ngồi trước mặt Hoa Vô Tư có thể được ví như một cơn gió thanh xuân tươi mới, mát lành,thuần khiết và đem lại cảm giác dễ chịu đến tận tâm can.

Hoa Vô Tư trong lúc không chú ý đã vô tình đắm chìm tâm trí vào nhan sắc của nàng, nhưng trong thoáng chốc hắn đã nhanh chóng làm chủ được bản thân để thoát khỏi sự mê hoặc ấy. Trở về vấn đề của hiện tại, hắn nhận ra nàng ta đang tu luyện, mà nói đúng hơn là nàng đang gượng ép bản thân để tiến lên cảnh giới thất tinh trung phong.

Bất chợt, nàng hơi chau mày, vầng trán mỗi lúc càng đọng thêm nhiều mồ hôi. Hơi lửa di chuyển xung quanh nàng bỗng trở nên hỗn loạn hơn giống như dấu hiệu sắp bị phản phệ. Hắn nhìn sự khổ sở trên gương mặt nàng mà lắc đầu:

- Hỏa phượng với hồ ly cuối cùng vẫn trở thành một đôi! Tiểu nha đầu này thật là có vận khí tốt tới mức thừa hưởng hết tinh hoa của tổ tiên mà không thèm chừa lại chút gì!

Hơi lửa lụi tắt, vệt máu đỏ từ khuôn miệng nhỏ xinh chảy xuống. Nàng đưa tay ôm ngực nhăn mặt đau đớn, hơi thở dồn dập, đôi mắt nhắm hờ cũng gắng gượng mở ra. Ngay tức khắc nàng nhíu mày, miệng niệm chú thuật triệu hồi Thất Tinh Hỏa Phượng Kiếm, ngọn lửa của phượng hoàng lại cháy lên lần nữa, chứa đầy sát khí. Nắm chặt bảo kiếm trên tay, nàng nhanh chóng lao mũi kiếm hướng về phía kẻ lạ mặt, lực đâm dứt khoát, tuyệt tình. Sự việc diễn ra quá nhanh, chỉ gói gọn trong vài giây. Nếu đối phương là một tu hành giả bình thường từ thất tinh trở xuống, e đã sớm bị nàng đoạt mạng. Tuy nhiên hôm nay có vẻ nàng không được may mắn lắm.

Nàng căng thẳng, ánh mắt sắc lạnh ban nãy dần trở nên lo sợ khi đường kiếm được xuất ra bởi một cao thủ thất tinh lại bị kẻ đối diện dễ dàng chặn lại. Thậm chí hỏa khí của nàng cũng không thể làm tổn thương hắn. Nàng khựng lại đôi chút, trong thâm tâm mách bảo nàng rằng người trước mặt rất nguy hiểm và nàng hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Hoa Vô Tư ung dung hất tay đẩy đường kiếm của nàng qua một bên, khen ngợi:

- Tuổi còn nhỏ nhưng thật có bản lĩnh. Bản thân đang bị trọng thương nhưng vẫn có thể xuất ra sát chiêu một cách quyết đoán như vậy, ấn tượng đấy!

Nàng lui lại vài bước đề phòng:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại có thể xông vào kết giới mà đến cả ta cũng không phát hiện được?

Hắn khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ tự hào:

- Ta là đệ tử thứ ba của lão già Y Thánh, Y Đế, Hoa Vô Tư. Cái kết giới nho nhỏ đó sao có thể làm khó được ta chứ?

Nàng nghi hoặc:

- Hoa Vô Tư? Y Đế? Chưa từng nghe qua Y Thánh có thu nhận thêm đệ tử thứ ba bao giờ!

Hắn xệ mặt:

- Cái gì cũng không biết, kiến thức xã hội sao mà ít ỏi thế hả? Nếu không tin thì quay về hỏi tên đẹp mã Phạm Tu nhà các ngươi là được. À mà quên, hắn còn sống đâu nữa mà hỏi!

Nàng nắm chặt lòng bàn tay, nghĩ thầm trong lòng: “Cách hắn nói chuyện thật khiến người khác chán ghét. Nhưng dường như hắn biết rõ thân phận của mình, hơn nữa lại gọi ông nội bằng cái giọng điệu đầy bất kính như vậy,

xem ra tính cách thật sự quá ngông cuồng. Mình lúc này đang trọng thương, vô dụng quá!”

Hoa Vô Tư thấy nàng im lặng không nói gì liền lục lọi tìm kiếm trong túi áo, moi ra một viên hỏa đan 800 năm, tiếp tục tự đắc:

- Nói có sách, mách có chứng. Hỏa đan này là tên đẹp mã đó đưa cho ta, trước đây có bốn viên nhưng bị tiểu Na nuốt mất ba viên rồi. Phạm Tĩnh chắc hẳn không biết ta là ai, nhưng ta biết rõ Phạm gia nhà các ngươi hiện tại đang cần đến ta nhất đó!

Sự nhẫn nhịn của nàng đã đi đến giới hạn, người thiếu nữ mảnh mai mang vẻ đẹp ôn nhu ấy cuối cùng cũng nổi giận. Nàng lập tứcchĩa mũi kiếm đến trước mặt Hoa Vô Tư, quát lớn:

- Hỏa phượng Lão Yêu Phạm Tu, đại anh hùng Phượng tộc, là ông nội của ta. Hỏa phượng gia chủ Phạm Tĩnh, là cha của ta! Nếu ngươi còn buông lời bất kính với cả hai người họ thì Phạm Khánh Vân này dù có chết cũng quyết không tha cho ngươi!

Hoa Vô Tư cười nhếch mép:

- Phạm Khánh Vân? Uầy, khẩu khí cũng lớn dữ nhỉ? Khặc khặc, nên gọi là ngựa non háu đá hay chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ đây? Chênh lệch thực lực đã quá rõ ràng rồi, nha đầu ngươi vốn dĩ chẳng thể đánh thắng ta. Hơn nữa, ta là người duy nhất trên Hỗn Mang này có thể giúp cho Phạm gia nhà các ngươi lấy lại được sự huy hoàng như lúc trước đấy!

- Phạm gia ta hà cớ gì lại phải cần một tên khoác lác như ngươi chứ? – Nàng mỉa mai.

- Để ta rộng lượng mà gợi ý một chút nhé! Có phải hậu duệ đời sau của Phạm gia không có ai là cửu tinh cường giả đúng không?

Phạm Khánh Vân không đáp, trong ánh mắt nàng lóe lên tia đầy căm phẫn. Hoa Vô Tư ngầm hiểu được rằng lúc này không nên nhây thêm nữa, đành dứt khoát:

- Thôi khỏi vòng vo nữa, lý do rất đơn giản. Ta biết được bí pháp độc môn nhà các ngươi bị thiếu mất một dòng quyết pháp. Chính do vậy nên mới khiến tộc nhân trong hỏa phượng tộc không thể đột phá cảnh giới bát tinh, lại càng không thể nào luyện thành Hỏa Phượng Hồi Sinh.

- Cái gì!? – Phạm Khánh Vân hét lớn.

Nàng đột ngột thổ huyết, tay chân run rẩy mất thăng bằng mà khụy xuống, hơi thở trở nên nặng nề. Xem ra vì quá kích động nên khiến nàng khó lòng kiềm chế được nội thương của bản thân. Hoa Vô Tư thấy vậy bèn tiến đến đưa viên hỏa đan ra trước mặt nàng, khuyên nhủ:

- Đã thành ra thế này rồi còn cố tỏ vẻ gì nữa chứ hả? Mau dùng viên hỏa đan này trị thương đi!

- Vô lý, độc môn bí pháp của Phạm gia sao ngươi lại biết chứ? – Phạm Khánh Vân gặng hỏi bằng giọng yếu ớt.

- Thứ vô lý duy nhất nha đầu ngươi nên thắc mắc là tại sao với thực lực của nòi giống hỏa phượng hoàng mà gia tộc các ngươi vẫn cứ thất bại trong tu luyện suốt nhiều năm liền như thế chứ? Lý do không phải do các ngươi chưa đủ cố gắng, mà vì bí pháp tu luyện có vấn đề.

Nghe xong, nàng trầm tư: “Quả thật sau khi phá cảnh thất tinh hạ phong thì suốt hai năm nay dù mình cố gắng thế nào thì tu vi vẫn không tiến triển, hoàn toàn rất giống với trường hợp của cha. Người này rốt cuộc là ai? Sao lại am hiểu về bí pháp của Phạm gia như vậy?”

Hoa Vô Tư trông cái dáng vẻ lưỡng lự của nàng liền hạ giọng trấn an:

- Nếu vẫn không tin, ta sẽ đọc lại cho nha đầu ngươi nghe dòng pháp quyết đó. Cách đơn giản để xác định thật giả, ngươi cứ luyện theo là được thôi, đúng chứ? Vả lại ta đang cần Phạm gia các ngươi giúp một việc, xem như điều kiện để trao đổi.

Phạm Khánh Vân ho ra thêm ngụm máu đỏ, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt. Quả nhiên nội thương này tàn nhẫn đến mức không cho nàng thời gian để suy nghĩ thêm nữa! Bây giờ đã chẳng còn chọn lựa nào khác, lời mà hắn nói có đáng tin hay không thì nàng vẫn phải chấp nhận.

Nàng phân vân đôi chút, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay cầm lấy viên hỏa đan hắn đưa cho. Đôi mắt trong trẻo chợt thấm đượm một nỗi buồn khó tả, miệng nàng mấp máy gượng gạo:

- Cảm... ơn!

Hắn nhe răng cười:

- Vậy có phải tốt hơn không! Khặc khặc.

Nàng uống viên hỏa đan rồi vận khí trị thương, hơi lửa đỏ nóng rực lại tiếp tục cuộn tròn xung quanh, sáng lên chói lòa. Hoa Vô Tư chống nạnh kiểu rất ngông nghênh đi vòng vòng xung quanh, ngó nghiêng dò xét. Một lúc sau,khi đã hồi phục được phần nào, nàng thu lại hỏa khí, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Hoa Vô Tư hiện tại đang đứng gần một lùm cây phía đối diện, cách chỗ Phạm Khánh Vân khoản vài chục bước, hắn nheo mắt nhìn về phía sâu bên trong, nơi tối tăm nhất của khu rừng. Vừa thoáng thấy nàng trị thương xong, hắn liền chạy tới nói giọng gấp gáp:

- Giờ ta sẽ đọc cho nha đầu ngươi nghe dòng pháp quyết tu luyện bị thiếu của Hỏa Phượng Hồi Sinh, ráng nhớ cho kĩ vào.

Đôi mắt phượng hoàng thêm lần nữa không thể giấu nổi sự kinh ngạc, hắn nói quá nhanh, lại quá gấp rút, cứ

tiếp tục như thế, hắn truyền đạt lại đoạn quyết pháp cho nàng. Nàng chỉ có thể ngồi yên ở đó, bị động nghe theo từng lời hắn nói mà chẳng kịp phản ứng.

Sau khi đọc xong, hắn nói nhanh vài câu dặn dò:

- Sáng sớm ngày mai ta sẽ tìm đến để bàn điều kiện với Phạm gia. Nha đầu ngươi mau mau quay về mà thông báo cho Phạm... À, cho cha ngươi đi! Nhớ bảo nhà bếp nấu cho ta ba, không, bốn bát canh bún ngon nhất hén!

Dứt lời, hắn lập tức quay lưng bước về hướng lùm cây phía trước, cứ từng bước từng bước vội vã, cho đến khi các tán cây che khuất hoàn toàn bóng dáng của hắn. Hoa Vô Tư đã bỏ lại nàng ở khu đất trống, bỏ lại một mỹ nhân đang hoang mang vô cùng, tưởng chừng mọi chuyện vừa xảy ra như một giấc mộng khó tin.

~ oOo ~

- Bao Đồng công tử -

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.