Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin tưởng.

Tiểu thuyết gốc · 1238 chữ

Hỗn Thế thần kiếm – Huyết Lệ hoa

Bước được một đoạn ra đến sân trước, ngay khi đã chắc chắn rằng vị Đỗ gia chủ kia sẽ không thể nghe thấy, Phạm Nhiên mới mở miệng mắng bằng giọng hằn học:

-Lão già mất nết! Nếu năm xưa Phạm Tu lão yêu không lựa chọn hi sinh bản thân để cứu chúng sinh thiên hạ thì giờ này lão còn sống để kiêu căng phách lối như vậy hay sao chứ? Cái gì mà nhân tài duy nhất? Hừ, rõ ràng chẳng coi Phạm gia là thá gì cả!

Nhìn sơ qua cái bộ dạng tức tối của trưởng bối trẻ tuổi nhất trong gia tộc, Phạm Tĩnh từ tốn nói:

-Đỗ Hành dẫu sao cũng có thân phận là cường giả đứng đầu Yêu giới, chưa đến mức quá đáng không thể chấp nhận được thì tốt nhất đừng gây thù với ông ta! Phạm gia hiện tại đang lúc suy yếu nên phải cố chịu một chút thiệt thòi thôi.

Phạm Nhiên nhướng mày, phủi tay một cái, đáp:

-Một chút á??? Hầy, bỏ đi, dù gì đi nữa cũng chẳng thể phản kháng lại được với lão ta mà! Trời tối rồi, ta quay về tiệm vải phía nam thành đây, lúc nãy do vội chạy sang nên vẫn chưa có thời gian sắp xếp ổn thỏa bên đó.

Nói xong, Phạm Nhiên cúi người đưa tay hành lễ cáo biệt. Phạm Tĩnh khẽ gật đầu đồng ý:

-Được, vất vả cho đệ rồi!

Dõi theo bóng lưng càng lúc càng xa dần của Phạm Nhiên tại cửa lớn Tứ phủ, nét mặt Phạm Tĩnh chợt thoáng chút sầu muộn, trong lòng ông thầm nghĩ:

“Nếu không vì Hỗn Thế khiến Phạm gia mất mát quá nhiều thì ở độ tuổi của đệ vốn đã chẳng cần phải gánh lấy cái trách nhiệm nặng nề của trưởng bối trên vai như vậy. Kẻ được gọi bằng hai tiếng gia chủ này thật sự cảm thấy hổ thẹn vô cùng!”

Trầm tư một lúc, Phạm Tĩnh lắc đầu mấy cái rồi xoay người định trở vào bên trong thì bị giọng nói của Phạm Văn Nghiêm giữ lại:

-Gia chủ! Xin chờ đã!

Người đàn ông với làn da ngăm đen từ cửa lớn gấp gáp tiến tới gần, sau khi đảo mắt cẩn thận quan sát xung quanh giống như đang tìm kiếm thứ gì đó thì đột nhiên ánh mắt ông ta dừng lại tại mái nhà phía sân vườn Tứ phủ. Chau mày nhìn kĩ một lượt con rồng khổng lồ vẫn còn đang đứng chễm chệ trên mái nhà, Phạm Văn Nghiêm đưa tay hành lễ, giải thích:

-Gia chủ! Chấn động hồi chiều do uy lực của Viêm Long tạo ra đã gây xôn xao khắp trong và ngoài thành. Phía trước cửa có không ít người tò mò kéo đến xem, ta cùng một số gia nhân giúp việc trong y quán vốn tới đây từ sớm nhưng bởi vì phải tốn không ít thời gian để giải quyết đám đông hiếu kì đứng ngoài kia nên tận bây giờ mới có thể vào được trong phủ.

Dừng đôi chút, ông ta đưa ngón trỏ chỉ vào Viêm Long, hỏi:

-Con rồng này hình như là thú cưỡi của Đỗ Hành lão yêu, rốt cuộc lão xuất hiện ở Tứ phủ để làm gì vậy?

-Con gái của Đỗ gia chủ bị trúng Mộng Hồn Đại Pháp của Ma tộc, vì thế nên ông ấy tìm đến để nhờ Y Đế cứu người.

-Ma tộc? – Nét mặt Phạm Văn Nghiêm tỏ ra hơi e ngại rồi dần chuyển sang ngạc nhiên. – Nhưng... kì lạ hơn là Y Đế chỉ mới ở thành Diên Khánh không bao lâu mà tin tức đã được lan truyền đến tận Thiên Long thành rồi sao?

Phạm Tĩnh lắc đầu:

-Không hẳn. Thành Thiên Long cách xa hơn ngàn dặm, hơn nữa danh tiếng của Y Đế cũng chỉ nổi bật trong mỗi thành Diên Khánh nên tin tức không thể nào truyền đi xa như thế chỉ trong thời gian ngắn vậy được. Có thể là do Hàn Phong đã tiến cử Y Đế với Đỗ gia chủ cũng nên!

-Hàn Phong? Mấy hôm trước đến từ hôn, có lẽ là cậu ta thật! – Bất chợt Phạm Văn Nghiêm hạ giọng. – Tuy nhiên như vậy không phải đang dồn Phạm gia ta vào thế bí sao? Đỗ Hành lão yêu trước nay tính khí không hề thân thiện, nếu lỡ xảy ra sơ suất... thì Phạm gia...

Phạm Tĩnh thở dài một hơi đầy tâm trạng, sau đó ngẩn đầu nhìn lên bầu trời. Trong lòng Phạm Tĩnh hiểu rõ điều mà Phạm Văn Nghiêm đang lo lắng là gì, thế nhưng tình hình lúc này đã trót phóng lao thì đành phải theo lao thôi:

-Ai đang trông coi y quán vậy?

Bị hỏi bất ngờ, Phạm Văn Nghiêm có hơi ngập ngừng đôi chút rồi đáp:

-Sau khi Y Đế đắc tội với thất tinh y sư của Tiêu gia thì mấy ngày trở lại đây đã chẳng còn ai dám đến y quán nữa nên ta đã cho nghỉ một nửa số y sư ở đấy rồi. Chỉ giữ lại vài người để tiện chăm sóc những bệnh nhân đang chữa trị tại y quán từ trước. Nếu không có có việc gì quan trọng thì một lát nữa ta sẽ quay về trông coi.

Phạm Tĩnh nắm chặt lòng bàn tay, hướng ánh mắt về phía xa xăm, nơi nguồn sáng của những ngôi sao bắt đầu lấp lánh ngay giữa bầu trời nhá nhem tối:

-Lần này Phạm gia quả thật đã cá cược một trận lớn. Có phải ta… quá mạo hiểm rồi không?

Phạm Văn Nghiêm nhếch môi cười mỉm, đâu đó bên trong chất giọng nghiêm nghị thường ngày của ông xuất hiện sự tin tưởng tuyệt đối:

-Nếu đích thân Y Đế chấp nhận cứu chữa thì vụ cá cược này ta hoàn toàn đồng ý mạo hiểm một lần cùng gia chủ. Mặc dù khá xấu tính nhưng y thuật lẫn kiến thức về chú thuật, pháp trận của hắn lại cực kỳ uyên thâm, chỉ cần hắn nói cứu được thì chắc chắn sẽ cứu được!

Thái độ của Phạm Tĩnh bỗng tràn đầy thích thú:

-Không ngờ chỉ mới vài hôm thôi mà Y Đế đã có thể thành công lấy được lòng tin của đệ rồi? Nhớ cách đây không lâu đệ còn bị hắn ép phải quỳ gối cơ mà?

Bật cười thành tiếng, Phạm Văn Nghiêm xua tay phủ nhận:

-Ha Ha, gia chủ cứ đùa! Lần đó đúng là mất mặt thật, tuy rằng ngay cả bản thân ta cũng không dám khẳng định chính xác nhưng mấy ngày vừa qua thực sự phải nhìn hắn bằng con mắt khác. Hay cứ để tên nhóc Y Đế ấy quyết định vận mệnh của gia tộc thử xem sao!

Phạm Tĩnh lắc đầu, cười khổ:

-Giờ Phạm gia cũng đâu còn lựa chọn nào khác? Đành vậy thôi! Dẫu cho bớt được chuyện này thì lại phải lo lắng cho chuyện khác. Nếu may mắn không gây oán với Đỗ gia nhưng vẫn còn... Hàn gia mà!

~ oOo ~

Bao Đồng công tử

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.