Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiệm vải phía nam thành

Tiểu thuyết gốc · 1506 chữ

Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa

Tiệm vải Kình Lâm nằm ở phía nam thành Diên Khánh do trưởng bối Phạm Nhiên của Phạm gia phụ trách quản lý. Đây là tiệm vải lớn, nằm ngay tại ngã ba nơi giao nhau của những con đường sầm uất bậc nhất trong thành, chuyên sản xuất và mua bán các mặc hàng về vải vóc, tơ lụa cùng trang phục may sẵn dành riêng cho tầng lớp thượng lưu, giàu có. Bình thường việc làm ăn kinh doanh ở tiệm rất khá, khách mua tìm đến tấp nập. Thế nhưng chỉ vài ngày đổ lại gần đây thì tình hình trở nên không ổn lắm vì đột nhiên tiệm vải bỗng dưng vắng khách đến nỗi “ế ẩm”.

Lật đi lật lại từng trang trong quyển sổ ghi chép doanh số, Phạm Khánh Vân bất chợt cau mày. Nàng đưa ánh mắt lo ngại nhìn sang vị trưởng bối trông còn khá trẻ vẫn đang thư thả ngồi cắn hạt dưa trên chiếc ghế tựa phía đối diện:

-Phạm Nhiên thúc, doanh thu vào bốn ngày gần đây của tiệm hầu như đều rất thấp. Nếu cứ tiếp tục sẽ bị lỗ mất!

Phạm Nhiên phun vỏ hạt dưa khỏi miệng rồi đáp lại:

-Không chỉ mỗi bị lỗ thôi đâu, có khi còn sớm dẹp tiệm luôn đấy Vân Nhi! Từ khi Phạm gia công khai gây chuyện với bên Tiêu gia thì chẳng ai dám liên quan đến chúng ta nữa! Tuy nhiên ta đã lường trước mà cho đám người làm trong tiệm nghỉ cả rồi, cũng tiết kiệm tiền hơn được đôi chút. Tiệm vải này còn đỡ chứ phía y quán của Văn Nghiêm huynh mới đúng gọi là chẳng có tia hy vọng nào!

Nói xong, Phạm Nhiên bình thản đưa hạt dưa lên miệng cắn trông như chả có chuyện gì to tát cả. Phạm Khánh Vân yên lặng quan sát cái dáng vẻ thủng thẳng ấy hồi lâu mới lên tiếng hỏi:

-Thúc không lo lắng hay sao?

Đặt dĩa hạt dưa xuống chồng vải lớn kế bên, Phạm Nhiên quay mặt sang nhìn đứa cháu gái xinh đẹp đang đứng ở quầy thu ngân bằng ánh mắt hời hợt:

-Vân Nhi à! Giờ ta lo lắng cũng có ích gì chứ hả? Tiệm vải này dù mất đi thì cũng không ảnh hưởng mấy đến an nguy của Phạm gia đâu. Điều quan trọng nhất hiện tại là nghĩ ra cách để tiếp tục duy trì lò rèn binh khí bên Quang Huy huynh mới đúng. Quặng Hỏa Thạch ở phía tây thành sắp bị dùng hết từ lâu rồi, nếu không gấp rút tìm được nguồn cung cấp Hỏa Thạch mới thì Phạm gia sẽ gặp phải rắc rối lớn! Nhưng mà... – Phạm Nhiên thở dài một hơi chán nản – trước sức ép của Tiêu gia thì còn có gia tộc nào dám đơn phương cung cấp Hỏa Thạch cho chúng ta chứ? Nhiều mối lo như vậy con nói xem ta phải lo cái nào đây?

Phạm Khánh Vân không đáp, nàng chỉ bặm môi một chút rồi cúi đầu xuống đọc quyển sổ ghi chép doanh số, chăm chú nhẩm tính thật kỹ càng. Tiếng lép bép từ việc cắn hạt dưa thi thoảng lại vang lên trong tiệm, Phạm Nhiên vẫn ung dung ngồi tựa lưng trên ghế nhìn bâng quơ ra ngoài cửa để chờ đợi vị khách hi hữu nào đó bước vào. Sau khi cắn gần hết dĩa hạt dưa mà tiệm vải vẫn vắng tanh không bóng khách, Phạm Nhiên mới quay qua bắt chuyện:

-Vân Nhi à! Trời cũng đã xế chiều rồi, dẫu con có chăm chỉ ở lại đây giúp ta kiểm tra sổ sách thì cũng chẳng thể kiếm thêm được vị khách nào đâu! Về nhà đi! Đại tiểu thư như con đâu cần phải ép bản thân vất vả như vậy làm gì?

Phạm Khánh Vân vẫn không ngẩn đầu lên, cổ tay nàng chuyển động nhịp nhàng, các ngón tay cầm chặt lên thân cây bút tiếp tục viết từng dòng liên tục:

-Gia tộc đang lúc sa cơ thất thế thì thân phận đại tiểu thư cũng chỉ là cách người khác gọi về con thôi!

-Hầy, nếu có trách thì trách dung mạo của con dễ khiến cho kẻ khác không đoạt được liền muốn đạp đổ. Giống như bà con một thời đường đường là Thiên Hồ Thánh Nữ, xinh đẹp tuyệt trần, người gặp người yêu, chim sa cá lặn, ai ai cũng trầm trồ. Ấy vậy mà số phận lại hẩm hiu chẳng khác đóa hoa tàn lụi cho mấy. Hồng nhan luôn bạc phận, mẹ của con năm đó cũng...

Nói tới đây bỗng Phạm Nhiên chợt nhận ra bản thân đã luyên thuyên những điều không nên, ông ta lén liếc mắt sang quan sát thái độ của Phạm Khánh Vân rồi lập tức thay đổi chủ đề:

-À, dạo gần đây nghe nói trong Tứ phủ xảy ra nhiều chuyện lạ đúng không? Ví dụ như chuyện vườn hoa cúc bị héo úa lúc trưa nhưng đến tối lại đâm chồi nở hoa trở lại! Ta chẳng biết có liên quan tới tên Y Đế kia hay không nhưng trên đời này đâu ai rảnh mà làm chuyện ngớ ngẩn như vậy chứ? Hủy hoại rồi lại hồi sinh, ha ha, chắc không phải hắn đâu nhỉ!?

Trái ngược với bộ dạng hồ hởi đang cố gắng kể chuyện hài hước nhằm vớt vát bầu không khí tĩnh mịch trong tiệm, vẫn gương mặt điềm đạm pha chút ưu sầu, Phạm Khánh Vân chậm rãi đặt bút xuống:

-Con đã kiểm tra và tính toán lại sổ sách, những chỗ thúc bị nhầm lẫn đã sửa xong rồi!

Trước gáo nước lạnh do cháu gái mình tạt vào, Phạm Nhiên liền chưng ra biểu cảm khó coi:

-Tính cách của con rất dễ khiến người nói chuyện bị mất mặt lắm đấy có biết chưa hả? Dù con không thèm nghe những gì ta vừa nói nhưng cũng nên giả vờ là đã nghe chứ? Thôi đi về đi, ta không chấp một đứa trẻ như con làm gì!

~ oOo ~

Phất tay mấy cái kiểu xua đuổi xong đột nhiên chân mày của vị trưởng bối Phạm gia bất ngờ chau lại. Phạm Nhiên tức khắc bật dậy khỏi ghế tựa rồi vội vàng bước ra phía cửa, ngước mặt lên nhìn bầu trời. Phạm Khánh Vân thấy vậy nên thắc mắc hỏi:

-Phạm Nhiên thúc, có chuyện gì sao?

-Hình như ai đó đang đến!

-Ai cơ ạ?

Phạm Nhiên nheo mắt nhìn về hướng xa xăm, nơi phát sinh ra một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn đang càng lúc càng tiến đến gần thành Diên Khánh bằng tốc độ cực đại:

-Nếu ta không nhầm thì... kẻ có thể tạo ra uy lực cỡ này chỉ có thể là... cường giả đạt cảnh giới thập tinh thôi!

Phạm Khánh Vân ngạc nhiên:

-Thập tinh cường giả?

Ngay khi nàng vừa nói xong thì lập tức mặt đất dưới chân bỗng nhiên rung chuyển, bên ngoài đường cũng xuất hiện luồng gió lớn mang theo một áp lực khổng lồ thổi bay hết mấy gian hàng nhỏ bày biện hai bên. Người dân qua lại đều phải khổ sở lắm mới đứng vững được trước trận gió dữ dội này, cây cỏ xung quanh bị quật ngã ngổn ngang, cát bụi bay đầy trời. Từng tế bào xúc giác trên tay Phạm Khánh Vân căng lên hết cỡ khiến nàng cảm thấy lo ngại. Nàng vội bước tới đứng bên cạnh Phạm Nhiên, ngẩn mặt nhìn lên bầu trời, chăm chú quan sát nơi xuất phát của những biến động dị thường xảy ra bên trong thành. Bất chợt có giọng ai đó vang lên:

-Rồng... có rồng kìa!

Từ phía xa mờ ảo hiện ra tấm thân phủ đầy vảy đỏ đang uốn mình uyển chuyển ngay chính giữa không trung. Xuyên qua mây trắng, một con rồng khổng lồ với dáng đầu ngẩn cao, hai hàm có răng nanh sắt nhọn kéo dài liền sát mũi, trong miệng ngậm sẵn viên ngọc đỏ sáng rực dần xuất hiện. Biểu cảm của Phạm Nhiên bắt đầu thay đổi, ông ta nhếch mép:

-Linh Thú Viêm Long của Đỗ Hành! Hừ, lão già đó đi đâu cũng chịu khó khoa trương như vậy hết!

Phạm Khánh Vân lẩm bẩm:

-Long tộc sao lại đến thành Diên Khánh này? Hay chỉ tình cờ đi ngang qua thôi?

Đột nhiên ánh mắt trong trẻo của nàng lay động đến mức không kìm được kinh ngạc mà thốt lên:

-Phạm Nhiên thúc... đó... đó là...

-Ủa? Kia không phải hướng đi đến Tứ phủ sao? Đỗ Hành tới nhà con làm gì chứ?

~ oOo ~

Bao Đồng công tử

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.