Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trang 41

Phiên bản Dịch · 1438 chữ

“Không cần.” Giản Hoan nỗ lực tâm bình khí hòa, “Chúng ta xuống xe đi qua.”

Một đám thiên nga lăn lộn một con vịt con xấu xí, người Giang gia khẳng định sẽ chú ý tới vịt con xấu xí này.

Nhưng Giản Hoan không nghĩ còn chưa tìm được manh mối gì, đã bị người Giang gia chú ý tới.

Kỳ thật vẫn là một chiếc xe ngựa tốt ổn thỏa nhất, đi qua cũng đỡ có điểm nguy hiểm.

Nhảy xuống xe trước, Giản Hoan nói: “Thẩm Tịch Chi, ngươi đây là muốn tiền không muốn mạng xài.”

Thẩm Tịch Chi không nói chuyện.

Đạo lý này hắn cũng hiểu, nhưng thật sự đến thời điểm đưa tiền, bàn tay nó tự có ý nghĩ của chính mình.

Hắn rũ mắt, lẳng lặng đi theo xuống xe.

Bách Lí Đao nhìn theo hai người một trước một sau rời đi.

Hắn không đi vào Giang gia, bị an bài ở ngoài phủ tiếp ứng.

Dựa theo cách nói của Giản Hoan, nếu nàng cùng Thẩm Tịch Chi ba ngày sau không có tin tức, hắn liền tức khắc ra khỏi thành, đi đến phái Ngọc Thanh thỉnh Vũ trưởng lão tới nhặt xác, thuận tiện báo cái thù. =))))

Tuy rằng Giản Hoan ở Huyền Thiên Kính đã báo cáo hành tung với Vũ trưởng lão rồi, nhưng đối phương không có bất kì hồi âm gì.

Không chỉ như vậy, Giản Hoan còn bắt Bách Lí Đao thề, nếu nàng chết, Bách Lí Đao ngày lễ ngày tết đều phải đốt tiền giấy cho Giản Hoan, phải đốt thật nhiều thật nhiều.

Còn may hôm nay Giang phủ rất nhiều người, không ít xe ngựa đỗ ở bên ngoài, muốn thật nhanh mà tham dự phu thê yến, đơn giản liền xuống xe tự mình đi vào.

Giản Hoan cùng Thẩm Tịch Chi xen lẫn bên trong đó, không người để ý.

Đi vào mới biết được, Giang phủ bên trong có động thiên khác.

Mở tiệc ở trong hậu viện, Giản Hoan vừa tiện thể nhìn qua, đại khái như một cái sân bóng to vậy.

Tường vi kiều diễm tươi mới, một hồ hoa sen, treo đầy hoa đăng trên cây đại thụ, đem hậu viện biến thành thiên thượng nhân gian.

Gió thổi qua mang theo không khí mát mẻ ban đêm.

Một đôi lại một đôi nam nữ cùng nhau kết bạn mà đi, đi đến trước sân khấu kịch, lại chia ra đường ai nấy đi.

Sân khấu kịch bên trái là nơi dùng cơm của nữ quyến, bên phải còn lại là nam quyến.

Giản Hoan còn có chút khó chịu, buồn bực cúi đầu theo các nữ quyến đi về phía trước.

Chỉ là đi được vài bước, phía sau không có tiếng bước chân quen thuộc, nàng hơi hơi sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại nhìn xem.

Thẩm Tịch Chi đang đứng ở phía bên ngoài gian, cả nam nhân lẫn nữ nhân ở phía sau hắn không ngừng đi ngang qua. Bóng dáng bọn họ vội vàng, nhanh chóng như xe ngựa trên đường không ngừng theo sau đi về hướng bóng cây.

Nhận thấy được tầm mắt của Giản Hoan, Thẩm Tịch Chi cũng có chút ngoài ý muốn.

Giản Hoan đang khó chịu cái gì, hắn hiểu, nhưng hắn cũng không quá để ý.

Vừa mới lúc nãy, vậy mà Thẩm Tịch Chi cảm thấy có chút áy náy.

Nàng cùng những nữ quyến đó đi cùng một chỗ, hắn mới phát hiện, bóng dáng nàng tinh tế như thế, tựa như một trận gió là có thể thổi bay.

Cảm xúc loại này quá mức xa lạ, Thẩm Tịch Chi chưa từng có bao giờ.

Hắn theo bản năng nghỉ chân, trong khoảng thời gian ngắn liền đứng thẩn người.

Mãi đến lúc Giản Hoan quay lại nhìn.

Đối với việc ngoài dự đoán như vậy, bản thân hắn không kịp phòng ngừa.

Tim bỗng nhiên đập chậm nửa nhịp.

Dường như là đồng thời, bọn họ không hẹn mà cùng xoay người, thụt lùi mà đi, bước chân vội vàng, càng lúc càng xa.

Phảng phất như một cái liếc mắt kia chưa từng xảy ra, rốt cuộc thời gian ngắn ngủi như thế, giống như hương hoa sen nhợt nhạt, gió thổi qua tựa hồ liền tan.

Vô tung vô ảnh, không có dấu vết để tìm.

Sau ba tuần rượu, mọi người từ mới bắt đầu còn ngại ngùng giờ cũng từ từ trò chuyện với nhau.

Cô nàng bên trái Giản Hoan là Băng Liên tỷ tỷ người Giang gia, bàn nào cũng có một cô nàng thân mật như vậy.

Đồ ăn trên bàn đều là linh thực. Chẳng trách ngày đó khi đăng ký phải vượt qua việc kiểm trắc linh căn.

Cặp phu thê đến cuối cùng, đều là tu sĩ, nhưng cấp độ tu luyện của họ không cao.

Đây là chuyện bình thường, người có tu vi cao sẽ chuyên tâm theo Đạo, sẽ không kết hôn, nên sẽ tham gia Đại hội tu tiên hoặc đi bí cảnh khảo thí, chứ không phải đến yến tiệc của đôi phu thê này.

Những cặp phu thê có thể đến, đều không có tài năng gì, tu vi cũng thấp.

Linh thực ở ngay trước mặt, nhưng Giản Hoan lại không hề động đũa.

Vẻ buồn bã trên mặt khiến nàng trông có vẻ chân thành: "Băng Liên tỷ tỷ, muội không muốn giấu tỷ. Những điều này muội khó có thể nói ra với những người xung quanh, thật sự rất xấu hổ khi nói ra."

Băng Liên giả vờ lắng nghe.

Giản Hoan giơ tay giả vờ lấy ống tay áo rộng lau khóe mắt, che nửa khuôn mặt: “Muội và phu quân được bố mẹ làm mai mối, trước khi kết hôn muội chưa từng gặp anh ta. Đêm tân hôn, chúng ta, cô biết đấy, anh ta...anh ta..."

Giản Hoan cắn nhẹ môi, cúi đầu: “…Tôi vẫn còn trinh…”

Băng Liên kêu lên: "Cái này..."

Nhưng trên mặt nàng cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, Giản Hoan vẫn là luyện khí tầng một, điều này không khó nhận ra.

Giản Hoan đã hoàn thiện việc thiết lập nhân vật theo nhiều cách khác nhau: "Chúng tôi đã thử mọi phương pháp, thậm chí còn nhờ người của Hợp Hoan tông giúp đỡ. Nhưng nó không có tác dụng..."

Băng Liên thở dài: "Ngay cả Hợp Hoan tông cũng không làm được gì, thật sự là khó khăn."

“Ừ…” Giản Hoan buồn bã che ngực: “Phu quân muội rất đẹp trai, như cây đón gió, ngoài mặt ai cũng ghen tị với muội. Nhưng trong lòng, chỉ có muội biết.. ."

Băng Liên tỷ tỷ nhanh chóng vỗ vai Giản Hoan, an ủi: “Không sao đâu, lát nữa tỷ sẽ hỏi phu nhân, phu nhân có thể sẽ có cách giải quyết. Trước đây cũng có cặp phu thê gặp phải vấn đề này như muội, cuối cùng phu nhân cũng tìm ra cách, tìm được người luyện chế tiên dược và chữa khỏi."

“Thật sao?” Giản Hoan ngẩng đầu cười trong nước mắt: “Vậy thì tốt quá!”

Chỉ một lúc sau, nụ cười của cô lại biến mất, cô ngập ngừng nói: "Băng Liên tỷ tỷ, thật ra, ngoài điều này ra, lần này muội đến đây còn có một yêu cầu nữa."

Băng Liên nhẹ giọng nói: “Muội muội cứ nói.”

Giản Hoan che bụng dưới, ngượng ngùng nói: “Muội đã đến Ngư Giang thành ba ngày, nghe nói Tưởng gia có một loại thuốc rất hữu hiệu, có thể khiến nữ tu sĩ mang thai.”

Băng Liên nghe vậy mỉm cười dịu dàng, đây quả thực là cơ sở của Giang gia.

Biết bao nhiêu người đã vượt ngàn dặm và bỏ ra rất nhiều tiền để đến chỉ vì chuyện này.

Giản Hoan cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia quang mang nhàn nhạt: “Nữ tu rất khó có thai, cho dù cuối cùng có thai, đứa bé cũng có thể không có linh căn. Nhà phu quân muội gia thế tốt, hơn nữa lại là họ hàng nhà họ Cung, nhưng phu quân muội có ngũ linh căn kém cỏi nhất, đó là lý do tại sao nhạc phụ và nhạc mẫu muội đã cầu hôn muội từ lâu, muội xấu hổ khi nói ra điều đó. Nhà muội nghèo nên nhạc mẫu chỉ để mắt đến song linh căn của muội”.

Bạn đang đọc Hôm Nay Vợ Chồng Phản Diện Vẫn Đang Ghi Nợ (dịch tiếp) của Sáp Liễu Thành Ấm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyenThanhLuan1995
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 12
Lượt đọc 307

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.