Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 970 chữ

Thục Ly ở đây được một đêm, mới phát hiện ra được nhiều điều thật mới mẻ. Ví dụ như mùi hương cà phê vào buổi sáng sớm, cái lạnh se se khiến em nổi hết cả da gà da vịt vào mùa mưa, còn có cả tiếng chim không ngừng ríu rít. Anh Thiên gõ cửa phòng cộc cộc vài tiếng:

- Ly ơi, dậy ăn sáng.

Thục Ly mở cửa, chào anh họ buổi sáng vui vẻ. Hôm nay chị Nguyệt đã đặc biệt xuống bếp, nấu lấy một nồi súp to đến mức năm người ăn không xuể, Nguyệt múc ra tô đầy ụ, vui vẻ nhìn Thục Ly ăn sáng. Nhìn em có sức sống hẳn so với hôm qua. Anh Thiên lật lấy mấy trang báo vẫn còn đang đọc dở. Tiếng loạt xoạt của trang giấy nghe thật thích, giống như là... giống như là tiếng radio rè rè của anh Dương ngày hôm qua. Chị Nguyệt ngồi xuống bàn một chút lại nhanh chóng rời đi ngay, nghe nói rằng hôm nay chị có cuộc họp quan trọng. Anh Thiên bật cười:

- Chị Nguyệt của em sáng nào cũng vậy, biết là không đủ thời gian mà vẫn cứ ngủ ra đấy.

Anh Thiên gấp báo lại, tranh thủ mang đồ đã giặt sớm ra phơi trong phòng có gió, sẵn tiện lại sửa máy nước nóng lạnh trong nhà tắm. Thục Ly vẫn ngoan ngoãn ngồi yên lặng trên ghế ăn sáng. Tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên:

- Anh ơi, có điện thoại.

Anh Thiên từ trong phòng bước ra, nhấc máy. Thục Ly để ý nghe thấy anh Thiên im lặng rất lâu rồi mới lên tiếng,  người gọi đến dường như có việc rất quan trọng. Anh Thiên vừa gác máy đã nhanh chóng khoác chiếc áo vest, cẩn thận chỉnh trang lại y phục của chính mình. Anh bước xuống nhà bếp, đưa một chiếc chìa khóa nhỏ cho Thục Ly:

- Em ở nhà đợi anh nhé. Anh ra ngoài có việc, khoảng chín giờ sẽ quay lại đón em được chứ?

Thục Ly gật đầu, vẫy vẫy tay chào anh Thiên. Em mang tô muỗng đến bồn nước để rửa. Sẵn tiện lại giúp anh chị dọn dẹp qua nhà cửa. Giỏ phơi đồ vẫn còn hơn một nửa, Thục Ly bèn tự giác mà phơi lên hết.

“Sau đây là bản tin thời tiết...”.

Thục Ly ngồi xuống ghế sofa, vặn nhỏ âm thanh của chiếc ti vi lại. Bầu trời Hà Nội lại bắt đầu mưa rồi. Lí ta lí tách mãi. Ngón tay Thục Ly nhịp theo từng nhịp của âm thanh nước nhỏ giọt bên mái hiên cửa sổ cho đến vài phút sau đó, em dần ngủ thiếp đi.

“Cạch cạch!”.

- Anh Thiên, anh về rồi à?

Thục Ly nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy, leo xuống ghế, bước từng bước chậm chạp ra ngoài cửa nhìn xem. Ban nãy anh Thiên rời khỏi nhà có khóa cửa lại, còn đưa cho Thục Ly giữ một chìa kia mà. Nên có lẽ người đang mở khóa ngoài kia là anh Thiên rồi:

- Ly - Anh Dương từ bên ngoài đẩy cửa bước vào trong, chiếc áo sơ mi trắng đã ướt hết một mảng lớn – Chào em, đêm qua ngủ có ngon không?

- Anh Dương?

Dương gật đầu mỉm cười, anh bước vào nhà rồi xoay người gấp nhỏ chiếc ô lại. Bước đến xoa xoa đầu Thục Ly:

- Anh mượn phòng tắm một lát nhé?

Anh Dương hôm nay đến đột ngột quá, vả lại anh còn có cả chìa khóa nhà. Có lẽ vì anh hay đến đây chăng? Tiếng nước xòa xòa trong phòng tắm đã hoàn toàn xua đi sự yên tĩnh trong ngôi nhà này. Dương nói vọng ra:

- Đợi anh một chút. Anh thay áo rồi sẽ đưa em đến trường. Xe của Thiên chạy được một đoạn thì hư rồi nên không về kịp để đưa em đi được.

Thục Ly chớp chớp mắt, nếu em biết trước như thế thì đã nằn nặc đòi anh Thiên cho đi xe buýt rồi. Có như vậy mới không làm phiền anh họ, cũng chẳng làm phiền đến cả bạn của anh. Mưa gió ngoài kia thế này mà anh Dương vẫn cất công đến đây chỉ vì một tờ đơn xin đăng ký nhập học:

- Hay là thôi đi anh. Để ngày mai bớt mưa một ít rồi em tự đi cũng được.

Anh Dương đứng trong phòng tắm ló đầu ra:

- Sao thế? Em hẹn trường hôm nay mà?

Thục Ly cầm sẵn trên tay một chiếc khăn bông, đứng dựa vào tường kế cửa phòng tắm. Thục Ly không nói gì. Anh Dương từ bên trong bước ra nhận lấy chiếc khăn bông. Thục Ly không nhìn anh:

- Em không thích anh đưa em đi sao? - Anh Dương cúi người xuống, cố gắng trò chuyện với Thục Ly - Là anh thì có được không?

Anh Dương đứng gần em quá, gần đến mức có thể cảm nhận rõ ràng cả hơi thở đang phà ra nhè nhẹ của anh:

- Vậy anh gọi chị Nguyệt về cho em nhé? - Dương lấy ra trong túi quần chiếc điện thoại, nhanh chóng bấm số.

- Không đâu - Thục Ly giữ lấy tay anh - ý em là mưa to thế nên di chuyển sẽ khó lắm, còn nguy hiểm nữa. Nên nên...

Anh Dương ngẩn người một chút lại bật cười. Anh đứng thẳng người dậy rồi xoa xoa đầu em. Anh vốn còn đang nghĩ Thục Ly không muốn tiếp xúc quá nhiều với người lạ, thật không ngờ chỉ là vì vấn đề này:

- Anh biết rồi, đợi một lát nữa anh đưa em đi.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.