Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1222 chữ

Thục Ly đưa tay lên trời, chới với như muốn bắt lấy được ngôi sao lấp lánh kia:

- Hôm nay tròn sáu năm lẻ bảy tháng, anh của em liệu có đang tốt không?

.

Hà Nội, mùa của những cơn mưa.

- Chị Nguyệt, là em đây. Khi nào thì chị đến?

Bên đầu dây điện thoại kia xuất hiện vài tiếng rì rì, trộn lẫn cả tiếng xe cộ ngoài phố. Cô gái với giọng cười lớn đáp lại:

- Chị đến ngay đây, đến ngay đây. Em đợi chị một chút nhé.

Tiếng điện thoại tắt rồi. Đối diện với phong cảnh chưa bao giờ thấy qua trước mắt, cô bé có chút cảm thấy ngại ngùng, bất chợt kéo chiếc khăn choàng cổ che đi gần nửa khuôn mặt của mình. Em đứng trong một góc nhỏ của sân bay, hai tay kiên trì nắm chặt túi hành lý. Dương Thục Ly cúi gằm mặt xuống nhìn mũi đôi giày trắng của  mình lem luốc, dính đầy bùn đất. Hà Nội vậy mà mưa rồi.

- Ly!!! - một tiếng nói quen thuộc từ xa vọng lại. Thục Ly giật mình vì tiếng gọi quá to. Theo phản ứng bình thường em đã xoay đầu lại ngay - Chị ở đây, Ly ơi! Chị ở đây này - Nguyệt không ngừng nhón chân vẫy vẫy tay hét lớn – Chào mừng em đến với Hà Nội Ly ơi!

Thục Ly xách túi hành lý, lon ton chạy về hướng Nguyệt. Em cúi đầu chào chị. Đến lúc này Thục Ly mới thực sự để ý, chị Nguyệt của em đi đến đây cùng một người bạn, người ấy là con trai. Thục Ly vội vã gập người liên tục. Bạn của chị Nguyệt xoa xoa đầu em, mỉm cười:

- Anh để xe bên ngoài. Anh đi ra trước đây, chị em ra sau nhé.

Nguyệt tươi cười gật đầu. Từ khi gặp nhau cho đến bây giờ, Nguyệt đi trước nắm tay Thục Ly, sợ em bị lạc mất ở chốn đông người này. Năm nay Thục Ly đã vào lớp chín rồi. Gia đình em vốn sống ở miền Nam, đột nhiên ba mẹ chuyển công tác vội. Thục Ly vì không muốn đi nước ngoài, đã xin phép đến nhà bà Ngoại ở miền Bắc. Hồi nhỏ Thục Ly đã từng đến đây một lần, ấy là khi em chỉ mới chập chững bước đi. Sau này ba mẹ bận rộn, mãi cho đến bây giờ em mới có dịp đến đây:

- Anh đưa chị đến đây đón em ạ? - Thục Ly hỏi, Nguyệt gật đầu.

- Bọn chị có công việc, sẵn tiện ấy mà. Sau này gọi là anh Dương nhé.

Nói ra mới biết, chị Nguyệt có một người anh trai – anh Thiên. Anh Dương là bạn thân của anh Thiên. Hai người hợp tác làm ăn, công việc cũng rất thuận lợi.

Dương mở cốp xe, giúp em mang hành lý bỏ vào bên trong. Thục Ly vừa buông quai cầm, tay em đã đỏ ửng lên, in hằn vết của dây quai. Anh Dương nhanh mắt để ý thấy rồi bèn đưa cho em một chai nước lạnh. Dương chỉ chỉ vào đôi bàn tay của Thục Ly:

- Em cầm một chút nhé.

Thục Ly gật gật đầu, nhanh chóng bước vào ngồi ngoan ngoãn trên xe. Mưa lất phất rơi, bám đầy trên cửa kính xe nhỏ nhưng Thục Ly vẫn thấp thoáng nhìn thấy được ánh đèn bật sớm nơi cột điện kia, đèn pha xe máy điểm đổ cả phía bên ngoài. Ngồi trong xe yên ắng quá. Cũng đúng thật, mưa rồi lái xe nhanh sẽ rất nguy hiểm.

Anh Dương bật chiếc radio lên, cái tiếng rè rè xưa cũ nghe thật thích. Lâu rồi Thục Ly đã không còn nghe radio nữa. Chiếc xe vẫn băng băng chạy trên con đường nhựa, mưa vẫn lất phất rơi, giọng nói trên đài radio của anh Dương... vẫn luôn liến thoắng không ngừng.

Thục Ly tỉnh giấc liền phát hiện mình đã nằm trên một chiếc giường đệm chăn ấm áp. Bên ngoài mưa vẫn còn to lắm. Thục Ly rời giường mở cửa, anh chị ngồi bên ngoài đều hướng mắt về em:

- Anh Thiên chị Nguyệt. Sao em lại...? Ý em là ban nãy em vẫn ngồi trên xe mà.

Anh Dương đứng phía sau lưng Thục Ly, lại nhẹ nhàng xoa xoa đầu em. Trên tay anh cầm một dĩa trái cây lớn, mang ra đặt xuống bàn:

- Ban nãy chị thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ gọi dậy nên nhờ anh Dương bế em vào.

Thục Ly nghe thấy thế liền gật đầu nói lời cảm ơn. Em thấy ngại, cảm giác trống rỗng như khi một mình em đứng ở sân bay to lớn ấy. Bản thân vừa mới đến nhà anh chị thì đã làm phiền bạn của người ta rồi:

- Mau ngồi xuống đây ăn trái cây đi - anh Thiên vẫy vẫy tay tươi cười.

-  Thôi chào nhé, tôi phải về nhà đây. Có hẹn đi uống với Thanh rồi – Dương vỗ vỗ vai Thiên, nhanh chóng đứng dậy mặc áo khoác ngoài, anh không quên nhìn Thục Ly đứng trước mắt, mỉm cười một cái - Hẹn gặp lại em nhé, Ly.

- Khuya rồi, còn mưa nữa mà hẹn uống với nhậu? Lái xe cẩn thận đó - Thiên rời ghế đi theo phía sau, không ngừng cằn nhằn. Riêng đối với Dương thì đây giống như là chuyện cơm bữa vậy, cái tính cằn nhằn này của Thiên đã theo sau Dương từ khi cả hai chỉ mới học mẫu giáo.

Nguyệt ngồi đấy bấm di động, chốc chốc lại lén đưa mắt nhìn sang quan sát Thục Ly, em ăn ngon, gương mặt lại vô cùng thỏa mãn. Chị Nguyệt cười thầm trong đầu. Cô em gái họ này đã bao nhiêu năm không gặp lại, vậy mà đột nhiên lại gọi điện cho chị Nguyệt rồi bảo với chị rằng em muốn đến Hà Nội, không muốn cùng ba mẹ đi công tác. Thiên phủi phủi quần áo bước vào:

- Mưa lắm đấy. Ngày mai anh đưa em đi làm thủ tục đăng ký nhập học, hy vọng không mưa như hôm nay - anh Thiên càu nhàu, lấy mất điện thoại của chị Nguyệt.

- Hay là để em đi xe buýt cũng được, ngày mai cũng không phải cuối tuần mà. Anh chị cũng có công việc...

- Không sao đâu, để anh đưa em đi. Nhỡ em mà bị lạc thì cô út lại mắng anh chị mất.

Bà ngoại của em vừa mất vào năm ngoái, ba mẹ của anh chị ly hôn rồi liền dọn ra ngoài sống, để lại nhà cho anh chị. Vào đám tang của bà ngoại, Thục Ly không cùng mẹ về được vì chuyện thi cử vẫn chưa xong. Em không có ký ức gì về người bà quá cố của em cả, thứ duy nhất em nhớ được rằng là khi vào năm mới, ba mẹ em sẽ gọi cho bà, chúc vài câu lại tắt điện thoại mà đi ngủ. Hiện tại đã là một giờ sáng rồi, cơn mưa trên mái hiên vẫn chưa dứt, lòng em lại bồn chồn khó tả.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.