Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bò Tháp Karin

Phiên bản Dịch · 2217 chữ

"Ngươi cảm thấy như thế nào? Tiên sinh Boa, năng lực khiêu chiến của ta không thể thành công nhìn thấy tiên nhân ở đỉnh tháp Karin sao?"

Boa ngừng một chút, sau đó mới nhìn Trương Vũ Thiên mở miệng nói ra: "Nếu thẳng thắn mà nói, ta kỳ thật cho rằng ngươi hiện giờ vẫn chưa có khả năng này."

Nghe đánh giá của Boa, Trương Vũ Thiên cũng không có phản bác, mà là cười cười nói ra: "Quả là như vậy, ta kỳ thật cũng cho rằng như thế."

Đạo lý rất đơn giản, bởi vì theo nguyên tác là Boa cũng đã từng nói với tiểu Goku rằng lúc hắn còn trẻ cũng đã thất bại khi khiêu chiến tháp Karin, mà hiện tại Trương Vũ Thiên đoán chừng hắn còn thua kém tiểu Goku sau khi được Tiên Nhân rùa huấn luyện qua trong nguyên tác, hơn nữa hiện tại năng lực của hắn với Boa cũng chỉ là ngang bằng nhau, mà thời kỳ toàn thịnh Boa còn không bò lên nổi tháp Karin, vậy hắn cũng đừng mơ mà có thể làm được.

Nhưng cái này cũng không phải là lý do để Trương Vũ Thiên từ bỏ việc leo lên tháp Karin.

"Làm một võ thuật gia, thì không thể sợ hãi sự khiêu chiến được, lại nói, tháp Karin cũng không có thu vé vào cửa, cho nên khi bò lên cũng không có chỗ hại gì."

"Vậy sao, thế thì ngươi cố lên nha, võ thuật gia trẻ tuổi."

Sau khi chúc phúc Trương Vũ Thiên xong, Boa liền đem hắn đến chỗ thấp nhất của tháp Karin.

Trương Vũ Thiên ngẩng đầu lên nhìn, mở miệng nói ra: "Quả nhiên là không thể nhìn thấy đỉnh, nếu leo hơn phân nửa rồi ngã xuống thì hẳn phải chết không nghi ngờ..."

Nói xong câu đó, Trương Vũ Thiên hoạt động thân thể mình một chút.

"Tiên sinh Boa, đa tạ ngươi đã dẫn đường cho ta, hiện tại ta muốn leo lên rồi."

"Ừ, nhớ cẩn thận, nếu như cảm thấy không được thì đừng có mà gượng chống, hãy lượng sức mà đi."

"Cảm tạ lời khuyên của ngươi."

Sau đó, Trương Vũ Thiên nhún người thật sâu xuống mặt đất, rồi lập tức nhảy lên không trung.

Nhảy vọt một mạch đến địa phương cao tầm 5 mét, lực lượng bật cao của Trương Vũ Thiên cũng hết, sau đó hắn bám lấy thân tháp, bắt đầu trèo lên phía trên.

Bò a, bò a, bò a, bò a, không ngừng lặp đi lặp lại một động tác.

Một giờ sau, ngón tay của Trương Vũ Thiên bắt đầu cảm thấy mệt nhọc.

Năm tiếng sau, hai tay đột nhiên thoát lực, hoàn toàn mất đi tri giác, Trương Vũ Thiên trực tiếp ngã xuống từ trên cao của ngọn tháp.

Trong lúc nguy cấp, Trương Vũ Thiên lập tức lấy hai chân kẹp lấy thân tháp, miễn cưỡng treo ngược mình ở bên trên ngọn tháp, hai tay của hắn ở trên không trung tạm thời xem như báo hỏng.

"Quả nhiên là dạng này." Khiêu chiến thất bại, Trương Vũ Thiên thận trọng rơi xuống mặt đất, bất quá, hắn cũng không có nhụt chí, thất bại lần này đã nghiệm chứng cho cái ý nghĩ lúc trước của hắn.

Cái đó chính là【chỉ cần giao chiến với gia hỏa mạnh hơn chính mình, vô luận thắng bại, đều có thể mạnh lên】năng lực này hiện giờ chính là được chứng minh càng rõ ràng hơn.

Lần bò tháp này, khiến cho Trương Vũ Thiên ý thức được gia hỏa cường hãn hơn chính mình không nhất thiết phải là con người hay sinh vật sống, số ít đồ vật đặc biệt kỳ thật cũng có thể trở thành đối tượng khiêu chiến của Trương Vũ Thiên, nói ví như tòa tháp Karin này liền là một cái ví dụ cực tốt.

Trương Vũ Thiên mặc dù rớt xuống từ phía trên cao của ngọn tháp, nhưng hắn cảm giác được rõ ràng sau khi mình khiêu chiến thất bại, sức chiến đấu lại lần được tăng cường.

Cùng lúc đó, bản thân leo lên tòa tháp này cũng là một loại tu luyện cực kì tốt, có lẽ là do chất liệu của tháp có ích với thân thể con người hoặc cũng có thể là do cấu tạo của tháp phù hợp với quy luật đặc thù nào đó, tóm lại, tại thời điểm khi Trương Vũ Thiên đang bò tháp, tố chất cơ bản của hắn từ trước đến nay đang lấy một cái tốc độ cực nhanh tăng lên, cái này đồng dạng giúp hắn có được chỗ tốt không nhỏ.

"Chính là cái này! Cảm giác mạnh lên, thật là khiến cho người ta cảm thấy say mê!"

Cái chuyện leo lên này có buồn tẻ hay không? Dĩ nhiên là rất buồn tẻ, nhưng leo lên giúp cho cơ thể mạnh hơn đủ để triệt tiêu hết thảy, năm đó, mọi người chơi game có thể vì trong đó có mấy cái biến hóa như si như say, nhưng khi loại biến hóa này phát sinh ở trên người mình thì niềm vui bên trong càng là mạnh mẽ khó tả.

"Tiếp tục, lại leo lên lần thứ hai!"

. . .

Lần thứ ba. . .

. . .

Lần thứ mười. . .

. . .

Lần khiêu chiến thứ hai mươi lăm, lần này tuyệt đối có thể thành công!

Tầm nửa tháng sau, sức mạnh rõ ràng tăng lên thêm một vòng, Trương Vũ Thiên bắt đầu khiêu chiến lần nữa.

Lần này, Trương Vũ Thiên một hơi liền leo tận nửa ngày, sau đó mới dần dần cảm thấy kiệt sức, thế là hắn quyết định dừng lại nghỉ ngơi một lát.

Sau khi đình chỉ leo lên trên đỉnh, Trương Vũ Thiên không cẩn thận nhìn thoáng qua phía dưới.

"Thật cao! Lần thứ nhất liền leo đến địa phương cao như vậy!"

Mặc dù tháp Karin không thu vé vào cửa, nhưng tựa hồ cũng không phải chỗ có thể tùy tiện bò lên, nếu như vô ý rơi xuống từ nơi này mà nói, vậy thứ chờ đợi Trương Vũ Thiên tự nhiên là một tên câu hồn sứ giả đi.

Bởi vậy có thể thấy được, khiêu chiến tháp Karin thứ đáng sợ nhất không phải là việc leo lên trên tháp, mà độ cao mới là nhân tố khiêu chiến khó khăn nhất của tòa tháp này.

"Không được nhìn xuống, nhất cổ tác khí (1), tiếp tục bò lên!"

Thế là, Trương Vũ Thiên tiếp tục bò lên bên trên, cứ như vậy, bò được một khoảng lại nghỉ ngơi một chút, thời gian dần dần trôi qua, sắc trời cũng từ từ tối đen lại.

"Ta nhưng là không có bản sự có được năng lực ngủ bất kì khi nào như tiểu Goku a, không còn cách nào khác, chỉ đành bò suốt đêm thôi." (2)

Trong bản nguyên tác, cho dù Son Goku có rơi xuống từ trên thân tháp vẫn còn có Cân Đẩu Vân làm bảo hiểm, mà Trương Vũ Thiên nếu như rơi xuống từ chỗ này thì vậy thì chỉ còn có thể biến thành thịt vụn, cho nên Trương Vũ Thiên không dám chủ quan chút nào, ở trong đêm tối tiếp tục leo lên.

Son Goku lần đầu leo tháp thời gian là vào sáng sớm ngày thứ hai, mà Trương Vũ Thiên bò xong rồi ngừng, ngừng xong lại bò cho đến chạng vạng tối ngày thứ hai vẫn không thể nhìn thấy được đỉnh tháp Karin.

"Hiện tại ta so với tiểu Goku lúc đó chênh lệch nhiều như vậy sao? Đây chính là sự chênh lệch do việc tu luyện với rùa tiên nhân mang đến à? Quả nhiên giống như ta nghĩ, cơ sở luyện tập là thứ cực kì trọng yếu."

Tại trong khoảng thời gian vô tận leo lên ngọn tháp tự nói một mình, Trương Vũ Thiên lấy nghị lực chơi game suốt đêm năm đó để chịu đựng qua thêm một buổi tối.

Ngày thứ ba, mang theo vành mắt thâm quầng, đại não đã lâm vào trạng thái chết lặng một mảnh, Trương Vũ Thiên rốt cuộc thấy được đỉnh tháp.

Lần khiêu chiến thứ 25, rốt cục đạt được kết quả viên mãn.

Thận trọng bò vào bên trong gian phòng của đỉnh tháp, đi qua một cái cầu thang, Trương Vũ Thiên đi tới chính giữa căn phòng của đỉnh tháp.

Ở nói đó, một vị tiên nhân hình hài con mèo đã chờ từ lâu.

"Chỉ dùng nửa tháng đã bò lên tới đỉnh tháp Karin, tài năng của ngươi không tệ chút nào đâu."

"Không, ta còn kém xa lắm, Karin tiên nhân." Trương Vũ Thiên thi lễ đối với tiên nhân mèo một cái.

"Nhìn thấy bộ dạng của ta còn không có giật mình chút nào, là do sự bình tĩnh trời sinh, hay là từ nơi nào đó biết được sự tồn tại của ta?" Karin tiên nhân ngoạn vị nhìn xem Trương Vũ Thiên, sau đó nói ra: "Nếu đã biết ta, như vậy hẳn là cũng biết đến sự tồn tại của thánh thủy đi?"

"Ta không có hứng thú đối với cái đó, Karin Tiên Nhân, ta muốn mời ngài chỉ điểm cho võ nghệ của ta."

"Không phải muốn thánh thủy mà là muốn hướng ta học tập võ nghệ sao? Ý nghĩ của ngươi quả là kỳ quái."

"Bởi vì ta xuất thân từ rừng sâu, không có được danh sư chỉ điểm nên luôn cảm thấy động tác của mình có chút không thích hợp, ta hy vọng có thể có được một vị lão sư chỉ điểm ta luyện tập võ nghệ bắt đầu từ bộ phận cơ sở."

"Bắt đầu từ bộ phận cơ sở sao? Người trẻ tuổi trầm ổn giống như ngươi ngược lại là rất hiếm thấy." Tiên nhân mèo dùng biểu lộ đối với cố hữu mà cười híp mắt nói ra: "Ngươi nếu đã bò lên đến được tháp Karin, vậy dựa theo quy củ, ta tự nhiên sẽ chỉ điểm ngươi tiến hành tu luyện võ thuật, ngươi chướng mắt thánh thủy, nên ta dạy ngươi một điểm cơ sở cũng không sao, bất quá trước đó, ngươi không muốn giới thiệu về mình chút sao?"

"Trương Vũ Thiên, võ thuật gia lang thang." Trương Vũ Thiên mở miệng nói ra.

"Trừ cái đó ra còn có cái gì khác không? Vẻn vẹn chỉ là giới thiệu đơn giản như thế thôi sao?"

Trương Vũ Thiên rơi vào trầm mặc.

Hắn đột nhiên nhớ tới, Karin tiên nhân trước mắt là có năng lực đọc tâm thuật. Lúc trước, ngài ấy đã từng đọc qua ý nghĩ trong lòng Son Goku.

"Từ trên người của ngươi, ta cảm thấy có một dạng khí tức không giống với thường dân."

Dứt lời, ngữ khí của Karin tiên nhân đột nhiên biến chuyển: "Nhưng ngươi là một tên tiểu tử hiền lành, ta thấy được đủ loại hành vi của ngươi, ta thưởng thức ngươi, bởi vậy, lại lịch của ngươi ta sẽ không truy cứu nữa."

Sau khi nói xong câu đó, Karin tiên nhân nở nụ cười hướng Trương Vũ Thiên, chớp chớp đôi mắt đang híp của ngài, rồi nói ra: "300 năm trước, cũng đã từng có một người bò lên đến đỉnh tháp, từ đó về sau, ngươi chính là người tiếp theo bò lên được đến tận nơi đây, ai nha nha, thân thể lão phu đều có chút rỉ sét rồi, ngươi có thể giúp ta hoạt động thân thể bị rỉ sét này một chút hay không?"

"Vui lòng phụng bồi, bất quá trước đó..." Trong nháy mắt, thân thể đang thẳng đứng một bên của Trương Vũ Thiên đột ngột ngã nằm xuống đất: "Cho ta ngủ một giấc đã, buồn ngủ quá, đau đầu quá, khò khò..."

Nhìn xem tên tiểu tử vừa mới cực kì hưng phấn đã lập tức lâm vào giấc ngủ, Karin tiên nhân có chút dở khóc dở cười.

"Ngược lại là một tên hài tử không có tâm tư phòng bị gì cả, mặc dù lai lịch có chút cổ quái, nhưng hẳn không phải là người xấu, để ta chỉ điểm võ nghệ cho hắn, hẳn là không có vấn đề gì đi."

Trầm mặc một hồi, phảng phất đạt được một loại trả lời nào đó, tiên nhân mèo nhẹ gật đầu một cái, nói "tốt" hai tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, ngài chống quải trượng, duy trì khí tức xa xăm, đứng bất động nhìn chăm chú Trương Vũ Thiên đang ngáy khò khò nằm trên mặt đất, phảng phất hóa thân thành một đạo Thanh Phong mây trôi.

...

(1): Nhất cổ tác khí (一鼓作氣): Không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối.

(2): Các bác có thể xem chương 87 để biết (tầm đó), Goku đại ca leo tháp Karin đến tối cái thấy buồn ngủ quá nên liền ngủ luôn. Thật là thánh cmnr a!

Bạn đang đọc Hòa Vũ Không Nhất Khởi Du Long Châu (Dịch) của Tra Tử Trương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcTầnDương
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.