Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Karin Thánh Địa

Phiên bản Dịch · 1986 chữ

Trương Vũ Thiên là một người rất trân trọng tình bạn.

Đánh cái so sánh, có một chén trà đã được hắn dùng thời gian rất lâu rồi, dù là cái chén này có bị ô uế, có bị cũ mòn thế nào đi nữa thì chỉ cần không xuất hiện vết nứt thì hắn vẫn sẽ đem đi rửa ráy sạch sẽ rồi tiếp tục sử dụng mà không cần phải đi mua một cái chén mới.

Lại đánh thêm một cái so sánh khác, năm đó Trương Vũ Thiên thời điểm khi viết lách tiểu thuyết trên mạng, cho dù cái trang web đó không có chào đón loại hình tác giả như hắn, cơ hồ xem hắn là một tên tác giả riu tép mà đá sang một bên, thì hắn vẫn là tại trên trang web đó liên tục đổi mới chương tiếp theo mà không có qua trang web khác xem trọng tên tác giả lười biếng này như hắn hơn.

Không có gì khác, chỉ là một người xem trọng tình bạn, không có mới nới cũ.

Bởi vậy, đối với Bá Vương Long đi theo hắn lâu như thế, Trương Vũ Thiên thật sự không thể hạ thủ được.

Hiển nhiên, hắn không phải là một người sát phạt quyết đoán.

Nếu như bỏ mặc cho một con thú mạnh như vậy xâm nhập vào khu vực sinh hoạt của con người, hậu quả có thể nghĩ ra, Trương Vũ Thiên thật sự không hy vọng chỉ bởi vì sơ sẩy nhất thời này của mình mà lại tạo thành một cái thảm kịch được, nhưng hắn không có cách nào có thể giết được Bá Vương Long, may mắn thay, động vật hoang dã tại thế giới ngọc rồng này hiển nhiên thông minh hơn so với động vật của thế giới bên hắn, mà Trương Vũ Thiên càng là người nổi bật trong đó có thể thuần phục được con Bá Vương Long này, bởi vậy Trương Vũ Thiên hắn có một cái lựa chọn còn tốt hơn.

"Ta cảm thấy ngươi hẳn là có thể nghe hiểu lời nói của ta, nên hiện tại chúng ta sẽ giao ước với nhau hai điều."

"Thứ nhất, từ giờ trở đi, không cho phép ngươi ăn thịt người, thứ hai, không cho phép ngươi chủ động công kích người khác, nếu như có thể, hiện tại ta liền thả ngươi đi."

Nghe Trương Vũ Thiên nói xong, Bá Vương Long đem con ngươi nhìn chăm chú lên người Trương Vũ Thiên, sau đó chậm rãi gật đầu nhẹ một cái.

"Rất tốt!" Trương Vũ Thiên yên tâm bớt đi một cái gánh nặng, hắn thật đúng là sợ phải tự tay chấm dứt sinh mạng của con vật đã trở thành tọa kỵ cho hắn trong khoảng nửa tháng này, mà nói trắng ra là sau mười ngày hắn đã không nỡ hạ thủ rồi.

...

Một đêm trôi qua.

Đưa mắt nhìn bóng lưng Bá Vương Long ngoắt ngoắt cái đuôi (mặc dù đã thiếu mất một đoạn) rời đi, Trương Vũ Thiên vực dậy tinh thần của chính mình, hướng chỗ sâu trong một cánh rừng mà đi.

Cũng không lâu lắm sau đó, Trương Vũ Thiên hắn liền thấy được một bộ lạc được tạo thành từ những căn lều vải kiểu Ấn Thứ An [cái này ta thật sự không biết là gì luôn a!].

"Có người ở trong nhà không?"

Từ bên trong căn lều vải kiểu Ấn Thứ An chui ra một tên nam nhân có thần hình cường tráng, trên người mặc trang phục truyền thống của Ấn Thứ An, hoặc nói đúng hơn là... nửa thân trên không có mặc gì, nửa thân dưới dù mặc nhưng cũng hết sức mát mẻ, nói tóm lại liền là phụ thân của tiểu tử tên Oba người Anh-điêng, còn về phần gia hỏa này tên là gì thì Trương Vũ Thiên thật sự không nhớ nổi.

"Ngươi là ai? Tới đây để làm gì?" Tên nam nhân cường tráng nghiêm túc nói.

"Ta là một võ thuật gia lang thang, tới đây là muốn khiêu chiến tháp Karin ở phía sau ngươi."

"Võ thuật gia lang thang?" Phụ thân Oba, tên thật gọi là Boa, nhìn chăm chú trên dưới Trương Vũ Thiên một phen, sau đó gật đầu nói ra: "Đã lâu rồi không có người như vậy xuất hiện, ta là Thủ Hộ giả của Gia Lâm thánh địa này, chỉ dẫn võ thuật gia tới nơi đây tiến vào tháp Karin là nhiệm vụ của ta, lý do của ngươi rất thỏa đáng, ta nguyện ý vì người dẫn đường, mời đi theo ta."

"Đa tạ!" Trương Vũ Thiên nở nụ cười, nói: "Bất quá trước đó, ngươi có thể cùng ta tỷ thí một chút hay không?"

"Ngươi muốn chiến đấu với ta?" Nghe Trương Vũ Thiên nói xong, Boa sững sờ một chút, sau đó hỏi lại.

"Không, không phải là chiến đấu, chỉ là một trận tỷ thí nho nhỏ mà thôi, ta muốn kiểm tra lực chiến đấu của mình một chút."

Thấy Boa nhíu mày, Trương Vũ Thiên vội vàng nói thêm: "Yên tâm đi, ta cũng không phải là một tên cuồng nhân đánh nhau cho tới bị thương mới chịu dừng tay, chỉ cần phân ra cao thấp xong là liền dừng."

"Được, ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi, bất quá ta cũng có một cái yêu cầu."

"Mời nói." Trương Vũ Thiên đưa tay làm động tác mời chào.

"Ta hi vọng con của ta có thể đứng ở bên ngoài quan sát chúng ta tỷ thí, ta muốn nó có thể cảm nhận được sự hùng dũng của chiến đấu."

"Đương nhiên không có vấn đề."

Thế là, một bóng người có dáng dấp giống như một nữ hài tử, bề ngoài thậm chí còn đáng yêu hơn so với Tiểu Vũ Không sớm xuất hiện - tiểu Oba.

"Đó là con ngươi?" Nhìn xem Boa dáng người to lớn như một con gấu, lại nhìn một tiểu Oba dáng người nhu nhược không bằng phân nửa, mặc dù biết rõ quan hệ thân thiết giữa hai cha con họ, nhưng Trương Vũ Thiên vẫn là như cũ nhịn không được mà hỏi: "Ngươi... hình như có chút cưng chiều con của ngươi?"

"Ha ha, Oba hiện tại còn quá nhỏ, chờ nó sau khi lớn lên thêm tí nữa, ta nhất định sẽ huấn luyện cho nó trở nên cường tráng giống như ta."

Boa cười cười, sau đó nhìn về hướng Trương Vũ Thiên, triển khai tư thế tấn công.

"Chúng ta bắt đầu đi."

"Được."

Trương Vũ Thiên cũng là triển khai tư thế tấn công, thế nhưng cái tư thế này của chắn chính là trích dẫn từ dáng vẻ của Tiểu Vũ Không mà có được, chợt nhìn lại cảm thấy trong đó ít nhiều có hình ảnh của lão nhân Son Gohan cùng lão rùa gà mờ - Quy Lão.

Cái tư thế này mặc dù không vững chắc lắm, nhưng ít nhiều cũng có một chút tác dụng, đối mặt với Trương Vũ Thiên dạng này, Boa thật sự không dám khinh thường, hắn rống lớn một tiếng, sau đó nhắm ngay Trương Vũ Thiên phóng tới.

"Ta luôn cảm thấy mình không có vớt được tiên cơ, là do quá chú ý cẩn thận hay sao?"

Một bên nhàn nhã nói chuyện phiếm, Trương Vũ Thiên một bên cũng không hề nhượng bộ chút nào mà xông về phía Boa.

Boa ngay lập tức vọt tới, đấm thẳng về phía Trương Vũ Thiên, mà Trương Vũ Thiên cũng không có yếu thế, nhanh chóng đánh trả lại một quyền, nắm đấm của hai người gặp nhau ở giữa không trung, hai bên chấn động một cái, sau đó, nắm đấm cường tráng cứng rắn của Boa ngạnh sinh sinh đem nắm đấm của Trương Vũ Thiên áp chế đi xuống.

Bị áp chế, Trương Vũ Thiên liền thu hồi nắm đấm, thuận thế đá lại một cước, hướng ngay bên cạnh đầu của Boa mà phi. Boa ngay lập tức vươn cánh tay cản lại một cước kia, một khắc sau, cái chân của Trương Vũ Thiên liền câu cùng cánh tay của Boa, mượn nhờ lực lượng của Boa, cả người Trương Vũ Thiên bay lên trên không, thuận thế xoay chiều đá thêm một chân còn lại vào đầu của Boa.

Boa nghiêng đầu một cái, lập tức bắt gặp đoạn đá kích thứ hai của Trương Vũ Thiên, sau đó giữ chặt hai chân Trương Vũ Thiên lại, trước tiếp ném ra bên ngoài.

Mặc dù bị ném đi, nhưng Trương Vũ Thiên khống chế lại trọng tâm của mình rất tốt, nói cách khác, cho dù Boa có ném mạnh hơn nữa cũng không có đem lại bất kì hiệu quả gì, Trương Vũ Thiên trên không điều chỉnh lại cơ thể của mình, mượn nhờ lực ném của Boa mà rơi xuống trên một nhánh cây gần đó, hai chân hắn lập tức giẫm mạnh một cái, cả người tựa như cái lò xo, bắn mạnh ra ngoài.

Mượn nhờ sức mạnh của lực bắn ngược, Trương Vũ Thiên hướng Boa đánh ra một quyền.

Đối mặt với một tên gia hỏa sử dụng tam trọng lực lượng gồm lực ném của Boa, lực bắn ngược của thân cây, cùng với lực phản kích để tăng thêm sức mạnh cho một quyền này khiến Boa không dám khinh thường, hắn lấy hai tay dựng thẳng ở trước ngực, thận trọng đỡ lấy một quyền này của Trương Vũ Thiên.

Thanh âm của việc tiếp xúc giữa nắm đấm của Trương Vũ Thiên với cánh tay Boa phát ra không phải là âm ba tiếng vang mà là tiếng oanh minh như bom nổ.

Thân thể cường tráng của Boa liên tiếp bị đánh lui về phía sau, cả người trượt mạnh ra bên ngoài, lôi ra một làn khói bụi trên mặt đất, một mực lui về sau khoảng chừng hơn 10 mét, thân hình cứng rắn của Boa mới khó khăn lắm mà dừng lại được.

Trương Vũ Thiên sau khi đáp xuống mặt đất, cũng không có tiếp tục công kích, mà là dừng lại động tác, ánh mắt chăm chú nhìn Boa đã đình chỉ lui lại.

"Ừm, có thể dừng ở đây được rồi."

Cái này không phải là do Trương Vũ Thiên chiếm tiện nghi xong liền muốn kết thúc mà là lực lượng của song phương đến lúc này vẫn còn nằm trong phạm vi của việc tỷ thí, nhưng nếu tiến thêm một bước nữa thì liền trở thành một trận chiến đấu, đến lúc đó sẽ khó tránh khỏi có người bị thương, vậy liền trái hoàn toàn với ý nghĩ của Trương Vũ Thiên -【vẻn vẹn chỉ muốn kiểm tra sức chiến đấu của mình một chút】

Boa hiển nhiên cũng hiểu rõ điểm này, hắn nhẹ gật đầu một cái, thu hồi tư thế phòng ngự lại.

Sau khi kết thúc tỷ thí, Oba vội vàng chạy đến bên người Boa, ôm chặt lấy đùi cha mình.

Boa sờ lên đầu Oba, sau đó hướng Trương Vũ Thiên nói ra: "Ngươi mặc dù là còn rất trẻ thế nhưng thực lực không tệ, khó trách lại có lòng tin tới khiêu chiến với tháp Karin."

"Thế tiên sinh Boa, ngươi cảm thấy ta có khả năng khiêu chiến thành công, được phép nhìn thấy đỉnh tháp của tiên nhân Karin hay không?"

Boa do dự một chút, sau đó nhìn Trương Vũ Thiên, nói ra: "Nếu thẳng thắn mà nói, thì ta cho rằng là không có được, chí ít bây giờ ngươi vẫn chưa làm được."

Bạn đang đọc Hòa Vũ Không Nhất Khởi Du Long Châu (Dịch) của Tra Tử Trương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcTầnDương
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.