Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôn Vũ Không

Phiên bản Dịch · 2225 chữ

Thời điểm khi Trương Vũ Thiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn liền phát hiện trên người mình toàn là một mảnh ướt nhẹp.

Ký ức sau cùng là dừng lại trên nắm đấm của tiểu Goku va vào người hắn, sau đó Trương Vũ Thiên liền cảm giác được từng bộ phận trên cơ thể đều bị đau nhức, phảng phất như tất cả xương cốt của hắn đều bị đập nát hết sạch.

Hắn miễn cưỡng ngắm nhìn bốn phía, liền phát hiện mình không còn nằm ở trước của nhà của tiểu Goku nữa, mà là nằm bên cạnh một dòng suối trong vắt.

"Ngươi tỉnh rồi."

Trương Vũ Thiên thấy được tiểu Goku, hắn tựa hồ mới vừa từ trong nước đi lên, toàn thân ướt đẫm.

"Trương Vũ Thiên, ngươi thực sự quá yếu, ta chỉ đánh bay người bằng một quyền, vậy mà ngươi liền bất tỉnh nhân sự, đến giờ mới tỉnh lại."

Vừa nói, tiểu Goku vừa cởi áo của mình xuống, có ý muốn đem phơi khô y phục bị ướt đẫm của mình.

"Cho nên ta mới kêu ngươi chờ ta một chút." Trương Vũ Thiên cố gắng mở miệng nói ra.

Vừa cởi bỏ xong cái áo để phơi khô, tiểu Goku liền cởi bỏ cái quần của mình để chuẩn bị tiếp tục phơi khô. [DG: Uây, có cảnh "h" không ta?]

Vào thời khắc này, Trương Vũ Thiên liền cảm thấy kinh dị.

Một tiểu hài tử mười tuổi thân thể không có gì đẹp mắt, tóm lại là như một tên nhóc bình thường, nhưng khi tiểu Goku vừa cởi bỏ xong chiếc quần liền khiến cho Trương Vũ Thiên cảm thấy phảng phất có cái đồ gì đó bất khả tu nghị, khó mà tả nổi.

Trương Vũ Thiên không để ý đến đau đớn trơn thân thể nữa liền bật người ngồi dậy, cánh tay run rẩy chỉ vào tiểu Goku, lắp ba lắp bắp mà hỏi: "Go. . . Goku. . . tiểu..tiểu jj...của ngươi đâu? !"

"Tiểu jj?" Tiểu Goku ngẩn người, sau đó liền hồi đáp: "Gia gia nói cái tiểu jj kia là đồ vật mà chỉ có nam nhân mới có, ta là nữ hài tử, đương nhiên không có."

Trương Vũ Thiên cả người tất cả đều ngốc trệ, phảng phất như bầu trời đang bắt đầu sụp xuống, tiểu Goku vậy mà không có tiểu jj? Ngươi gạt người! Rõ ràng là ta đã thấy nhiều lần trong mấy bộ manga rồi mà, mấy cái hữu nghị trong thuyền nói muốn lật là lật, cái thế giới này còn có đạo lý hay không vậy?

"Ngươi. . . Ngươi sao có thể là nữ hài tử được?" [DG: ĐM! Tên Trương Vũ Thiên này, được ngắm Loli khỏa thân mà còn than với thở, ta ước còn không được nè.]

"Khả gia gia của ta nói cho ta biết, ta chính là nữ hài tử nha."

"Vậy...vậy còn cái kia, chẳng lẽ gia gia của ngươi chưa nói chưa ngươi là không thể cởi y phục trước mặt nam nhân sao?"

"Trương Vũ Thiên ngươi quả nhiên là nam nhân." Nữ Goku không buồn không lo, cười cười nói ra: "Vừa rồi là ta dùng phương pháp mà gia gia dạy cho ta để cứu ngươi, chính là dùng miệng đối miệng để hôn hít mấy lần, gia gia nói rằng nữ hài tử chỉ có thể cùng với phu quân của mình để mà hôn với hít, cho nên từ giờ trở đi Trương Vũ Thiên ngươi chính là phu quân của ta. Gia gia của ta còn nói nữ hài tử có thể bỏ hết y phục trước mặt phu quân của mình."

Lão tiên sinh Son Gohan thân ở âm phủ, thế mà còn muốn giáo huấn cho ngươi...Thế tôn nữ chính là thứ gì vậy a!

Đối mặt với một vị thần Logic như vậy, Trương Vũ Thiên cảm thấy cả người mình không có chút nào có thể phản kháng lời nói lại được.

"Đúng rồi, Trương Vũ Thiên, "trượng phu" là cái gì? Ăn có ngon không?"

"Ngươi muốn ăn ta sao?" Trương Vũ Thiên dở khóc dở cười, hắn cảm thấy mình triệt để đã bại trước cái tên khỉ nhỏ này rồi, đồng thời lại cảm thấy Son Goku vẫn như cũ là Son Goku trong cái bộ manga Dragon Ball mà hắn từng đọc, chỉ có khác cái cơ sở bên ngoài có một chút nữ tính, cũng không có bởi vì là một nữ nhân mà có biến hóa lớn.

Từ dưới đất bò dậy, Trương Vũ Thiên đột nhiên phát giác được, thương thế của mình...tựa hồ hơi nhẹ.

Căn cứ vào tiểu Goku. . . Không, phải là Tiểu Vũ Không mới đúng [DG: chắc là tên Son Goku = Tôn Ngộ Không nên khi thành nữ sẽ thành Tôn Vũ Không], Trương Vũ Thiên một lần nữa hỏi thăm đối phương một chút, liền biết mình sai lầm rất nhiều về thân phận bên trong của đối phương rất nhiều, căn cứ vào của Tôn Vũ Không, lúc ấy cả người của Trương Vũ Thiên đều bị đánh bay lên cao, nếu như theo loại tình huống này thì lẽ ra thương tích trên người của Trương Vũ Thiên phải nặng hơn mới đúng, ít nhất cũng là bị gãy xương hoặc nội tạng đang bị chảy máu.

Nhưng mà, giờ phút này Trương Vũ Thiên chỉ cảm thấy toàn thân đau nhứt mà thôi, hắn cũng không có cảm thấy thể nội của mình bị tổn thương nặng nề gì cả, đồng thời cũng không có cảm giác bất tiện, không biết phải chăng đây chỉ là một loại ảo giác, Trương Vũ Thiên cảm thấy...tựa hồ trên người mình được cộng thêm một điểm rắn chắc

Trương Vũ Thiên thử lấy một hòn đá cuội nằm bên cạnh dòng suối rồi sau đó ném đi xa nhất có thể.

Hưu một tiếng, viên đá cuội trực tiếp bị ném sang đầu bên kia của dòng suối, va vào vách núi ở phía sau, rồi liền phản xạ mà bay về

"Thật xa! Trước kia ta có thể đem được một viên đá xa đến như vậy sao?"

Trương Vũ Thiên nhìn xem bàn tay của mình, tự lầm bầm nói ra: "Ta tựa hồ...mạnh lên rồi?"

Sau đó, hắn nhìn về phía đống lửa đang phát lên, tại nơi đó, một con cá nướng cùng đống quần áo của tiểu Vũ Không đang được hơ lên, Trương Vũ Thiên thấy vậy liền mở miệng nói ra: "Vũ Không, ngươi lại dùng lực lượng của một quyền vừa đánh ta thử xem."

"Ngươi quá yếu, Trương Vũ Thiên, đến lúc đó ta lại sẽ đem ngươi đánh cho ngất xỉu lần nữa."

"Không sao, lần này ta đã chuẩn bị kĩ càng rồi, sẽ không hôn mê lần nữa đâu."

"Thật sao?" Tiểu Vũ Không nhìn từ trên xuống dưới của Trương Vũ Thiên, sau đó cố mà nói ra: "Vậy ta lại đánh ngươi thêm một quyền, ngươi hãy cẩn thận nha."

Trương Võ Thiên ngay lập tức triển khai tư thế phòng ngự, chờ đợi Tiểu Vũ Không đánh ra một quyền nhẹ nhàng.

Sau một khắc, một quyền kia lại lần nữa dán lên trên người Trương Vũ Thiên.

Trương Vũ Thiên liền cảm nhận được một cỗ khí tức khổng lồ đang bộc phát ra, cơ hồ không có cách nào để ngăn cản được lực lượng từ chính diện đang hung hăng đánh tới, nhưng lần này hắn cũng không có bị đánh bay như lần trước, mà là thành công để cho mình ngã nhào xuống mặt đất.

Mặc dù bị đánh đến phải lùi ra một khoảng cách rất xa, thậm chí trên mặt đất còn lưu lại một đạo vết tích, nhưng lần này Trương Vũ Thiên không có bị đánh bay cũng không có bị ngất xỉu, hắn...đã thành công lãnh trọn một quyền nhẹ nhàng của Trương Vũ Thiên.

"Chặn được sao? Thật là kỳ quái, Trương Vũ Thiên, sao ta cứ có cảm giác là ngươi mạnh lần trước vậy?"

"Ta cũng có cảm giác như vậy. Chắc là ta đã thức tỉnh được một loại thể chất gì đó cực kì ghê gớm? Chỉ cần bị đánh liền sẽ mạnh lên? Mà bị đánh càng đau thì lực lượng tăng được sẽ càng nhiều. Phải chăng đây chính là "thụ ngược đãi thể chất" không?" ["Thụ ngược đãi thể chất" có thể hiểu nôm na là càng bị ngược đãi thì phúc lợi hưởng được càng nhiều.]

Ý thức được thân thể của mình tựa hồ trở nên khác biệt, Trương Vũ Thiên dần dần sinh ra một ít cảm giác mong chờ.

Tại bên trong thế giới Dragon Ball này, sức chiến đấu cùng tiềm lực của nhân loại địa cầu có thể nói hoàn toàn là tồn tại bất nhập lưu, Trương Vũ Thiên cũng biết về cả mình và người nhà của mình, chính hắn tại thế giới kia [DG: thế giới cũ] cũng chỉ là một tên phàm nhân của khoa học kỹ thuật, võ lực của cá nhân ước tính chỉ tương đương 0,5 kg theo số đo của nước Nga, do đến từ cái thế giới như vậy nên ngay từ đầu Trương Vũ Thiên căn bản đã không quá xem trọng vào tiềm lực, nhưng giờ phút này thân thể của hắn có lẽ là tại lúc xuyên không mà đã sinh ra một loại biến hóa nào đó với cơ thể của hắn cũng không biết chừng, nếu như vậy phải chăng hắn có thể mong chờ vào tiềm lực sau này của hắn rồi đúng không?

Nghĩ tới đây, tâm tình của Trương Vũ Thiên không có cách nào khống chế lập tức nhảy dựng lên. Sau đó, hắn liền xoay người nói với Tôn Vũ Không: "Vũ Không, dùng khí lực nhỏ nhất của ngươi để đánh ta một trận đi!"

"Không muốn, ta muốn ăn cơm cơ." Tôn Vũ Không một tiếng liền cự tuyệt yêu cầu của Trương Vũ Thiên, nàng cũng không phải là người thường xuyên dễ nói chuyện như vậy.

". . . Cũng tốt, vậy sau khi cơm nước xong hãy đánh ta một trận nha."

"Tốt, bất quá ta cảm thấy rất nhẹ nhõm rằng có thể đánh thắng ngươi."

"Ngươi thật đúng là một tên nói chuyện không có đức a."

""Nói chuyện không có đức" là cái gì? Ăn ngon không?"

Sau đoạn đối thoại đó, Tiểu Vũ Không liền ăn xong cả một con cá, rồi sau đó triển khai tư thế tấn công từ dòng suối đang chảy siết, nhắm vào Trương Vũ Thiên.

"Ta sắp ra rồi, lần này ngươi có đừng lập tức ngất đi nha." [DG: Tên Tra Tử Trương (tác giả} này văn viết có gì đó hơi nghiêng nghiêng về phía "h" a].

"Ta sẽ dốc toàn lực để mà chống đỡ a." Trương Vũ Thiên sau khi nói ra liền lập tức dang rộng hai chân thi triển tư thế phòng ngự

Cuộc chiến vừa bắt đầu, tiểu Vũ Không liền một đường chạy đến trước mặt Trương Vũ Thiên, rồi sau đó bay lên cao đá ra một cước về hướng nơi Trương Vũ Thiên đang đứng.

"Ách! Vừa mới nói là sẽ đánh ra một quyền nhẹ nhàng mà!" Trương Vũ Thiên uốn éo cơ thể vài cái, chỉ là do ít vận động mà cơ thể cũng kém đi sự linh hoạt, nhưng miễn cưỡng cũng có thể né đi một quyền kia của Tôn Vũ Không, tuy nhiên tiểu Vũ Không liền lập tức đáp xuống mặt đất nhanh cho thi triển kích thứ hai rồi lại xoay vòng nhảy vọt về phía sau đánh thêm một quyền bằng cùi chỏ về phía Trương Vũ Thiên.

"Ngươi muốn giết ta sao? !" Nhìn thấy tiểu Vũ Không sử dụng chiêu thức nguy hiểm như vậy để tiến hành công kích, Trương Vũ Thiên liền luống cuống cả lên, không kịp suy nghĩ đã lấy cánh tay lên để đỡ một kích kia, nhưng sau đó hắn liền cảm thấy có một cỗ lực lượng cực kì to lớn như phá nát cánh tay của hắn ra.

Giờ phút này, trước người Trương Vũ Thiên không có bất kì thứ gì để che chắn lại, mà nắm đấm của Tiểu Vũ Không thì đã rơi xuống trước ngực y.

Lần này cũng chẳng có gì đặt biệt, Trương Vũ Thiên lại một lần nữa bị đánh cho bay ra ngoài, cái đầu liền lọt vào trong lu nước.

Bây giờ...trong bụng hắn chỉ toàn là nước với nước mà thôi, Trương Vũ Thiên trong lòng âm thầm thề rằng:

"Chờ ta học xong võ thuật, đồng thời thành công đạt được những kỳ ngộ đặc biệt thì nhất định phải đánh thắng ngươi một lần mới được!"

Chí ít là trước khi ngươi biến thành một thiếu nữ tóc vàng, đây chính là đoạn "thề thốt" mà hắn định nói nốt cho xong, nhưng cảm thấy cái suy nghĩ như vậy không phải là suy nghĩ của một đại trượng phu có nghĩa khí a.

Bạn đang đọc Hòa Vũ Không Nhất Khởi Du Long Châu (Dịch) của Tra Tử Trương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcTầnDương
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.