Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh Hoạt Hằng Ngày Ở Bên Trong Rừng Núi Sâu Thẳm

Phiên bản Dịch · 2273 chữ

Tại thời điểm tỉnh lại một lần nữa, Trương Vũ Thiên cuối cùng cũng thấy được phương pháp cấp cứu của Tôn Vũ Không.

Cái phương pháp đó chính là ôm Trương Vũ Thiên mà điên cuồng gặm môi hắn để hôn tới tấp, thực ra mà nói, cái dạng này bị một con khỉ nữ ôm chặt không ngừng cắn ngậm thực sự không đúng tiêu chuẩn của hô hấp nhân tạo, như vậy cũng không mang lại bất kì hiệu quả trị liệu gì cả.

Hiện tại Trương Vũ Thiên rất hoài nghi vị lão tiên sinh Son Gohan này có phải giống với 'Cao đồ' Tiên Nhân rùa hay không? Mà lại dạy cháu gái mình như vậy, đến cùng là ngài ấy có mục đích gì? Vừa nhắc đến Tiên Nhân rùa không có tiết tháo(*) kia, cả lớn lẫn bé đều muốn thì Trương Vũ Thiên liền bày ra một ánh mắt hiểm ác.

"Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi a, Trương Vũ Thiên, không phải ngươi nói ngươi sẽ không ngất sao? Hại ta lại phải cấp cứu cho ngươi lần nữa." Tiểu Vũ Không bất mãn nói.

"Ngươi rốt cục tỉnh a, Trương Vũ Thiên, không phải đã nói không ngất đi sao? Hại ta lại muốn tới giúp ngươi làm cấp cứu." Tiểu Vũ Không bất mãn nói.

"Đúng là khổ cho ngươi rồi, bất quá, loại cấp cứu như vậy sau này ngươi cũng đừng nên làm với người khác nữa nha."

"Tại sao lại không được làm nữa?" Đầu của Tôn Vũ Không hơi nghiêng một chút, dùng đôi mắt to thuần khiết của mình nhìn chằm chằm Trương Vũ Thiên.

"Chẳng lẽ gia gia ngươi không nói cho ngươi biết sao? Đây là chuyện mà mình chỉ có thể làm cùng với trượng phu của mình, mà trượng phu thì cũng chỉ có được một người, chẳng lẽ ông ấy không nói cho ngươi biết sao?"

"Hình như đã từng nói rồi, mà...có lẽ cũng chưa nói qua..." Tiểu Vũ Không ngoẹo đầu, khổ sở suy nghĩ.

"Ta hiện tại chính là trượng phu của ngươi, cho nên ngoại trừ ta ra thì ngươi không được làm chuyện này với ai khác."

Trương Vũ Thiên đương nhiên không có ý niệm kỳ quái gì đối với Tôn Vũ Không, chí ít là lúc này cũng không muốn cùng một con khỉ nữ kết hôn, chẳng qua là do hắn sợ nếu sau này Tiểu Vũ Không đánh với một ít địch nhân, tựa như sau khi đánh xong với Fide rồi lại vì muốn cứu người ta mà chạy đến ôm người ta lại không ngừng gặm gặm thì tai họa đến mức sẽ cực thảm khốc, thảm khốc đến mức khiến Trương Vũ Thiên vừa nghĩ đến cũng cảm thấy nổi da gà.

"Tóm lại là ngươi nhất định phải nghe lời của ta, rõ chưa?"

"Mặc dù ta không rõ cho lắm, nhưng hiện giờ ngươi đã là trượng phu của ta nên ta quyết định nghe ngươi cũng được." Đến bây giờ Tiểu Vũ Không cũng không hiểu rõ được hàm nghĩa của hai từ trượng phu này, nhưng lúc trước tốt xấu gì thì gia gia nàng cũng đã từng nhắc đến nó, nên đối với cái này, Tôn Vũ Không liền có một ít tôn kính, bởi vậy nàng mới nghe theo lời của Trương Vũ Thiên.

Hất hất lồng ngực của mình, Trương Vũ Thiên ung dung đứng lên, sau đó, hắn liền phát hiện bản thân cho dù đã ăn một kích mạnh mẽ của Tiểu Vũ Không thì lồng ngực cũng không có bị lõm xuống hay gì khác, mà ngược lại khí lực trên người mơ hồ còn trở nên mạnh hơn.

"Chẳng lẽ sau khi bị đánh, thể chất sẽ thực sự tăng lên hay sao? Điểm này hình như có hơi giống cái game RPG ta từng chơi trước đây..."

Mang ý nghĩ mơ hồ này trở về nhà của Tiểu Vũ Không, hiện tại hắn cũng không vội cho lắm nên chưa cần được giải đáp, thậm chí, hắn còn cho rằng cho có thể dựa vào ngọc rồng của thế giới này để trở về nữa cơ.

...

"Trương Vũ Thiên, mau rời giường, trời sáng rồi!"

"Ưm...cho ta...ngủ thêm năm phút nữa thôi!!!"

Cuối cùng, Trương Vũ Thiên không ngờ lại phun ra một ngụm máu, bay thẳng lên nóc nhà, hắn chỉ thấy, một cái đầu chùy của Tiểu Vũ Không đang nằm ở trên bụng hắn, trực tiếp đập hắn bay lên trên.

Trương Vũ Thiên đập mạnh xuống đất, giận dữ hét lớn: "Ngươi muốn giết ta sao?! Có phải ngươi muốn thịt của ta không hả tên hầu tử kia!!"

"Ta mới không cần ăn thịt của ngươi ấy! Ta mà không dùng loại phương pháp này thì căn bản không thể gọi ngươi dậy được." Tiểu Vũ Không chính trực nói.

...

Sau đó, hai ngươi liền tiến vào bàn cơm, lần này, chính là đến lượt đến lượt Trương Vũ Thiên giáo huấn Tôn Vũ Không.

"Không có được bóc tay, ngươi phải dùng đũa để ăn cơm, chẳng lẽ gia gia của ngươi không để lại cho ngươi một bộ dụng cụ ăn uống sao?"

"Thật là phiền phức, Trương Vũ Thiên, ngươi còn dài dòng hơn gia gia của ta nữa."

"Bớt nói nhảm đi, mau làm theo ta! Ta không có yêu cầu ngươi phải đi làm thục nữ, thế nhưng, ở mức độ thấp nhất, ngươi cũng phải giữ cho vững cái ranh giới cuối cùng của nữ nhân!

...

Sau khi cơm nước xong xuôi, hai người liền cùng nhau đi ra ngoài chuẩn bị săn bắn.

"Cái con mồi kia ta giao cho ngươi, cố gắng đừng để thua nha."

Cánh tay Tôn Vũ Không chỉ vào một con gấu lớn cao hơn bốn mét, bình tĩnh nói.

"Ngươi có chắc ta sẽ không đi làm đồ ăn thêm cho nó chứ?"

"Yên tâm đi, ngươi có thể sống sót sau một quyền của ta thì ta tin ngươi nhất định sẽ thắng mà. Vả lại không phải ngươi muốn được mạnh hơn sao, đánh nó xong, ta dám chắc ngươi sẽ càng mạnh hơn nữa."

Trương Vũ Thiên hít một hơi thật sâu, không tiếp tục nói nữa, mà là theo hướng Tôn Vũ Không chỉ để tiến về phía của con gấu lớn kia.

Con gấu lớn đứng thẳng người lên, bày ra bộ mặt căm tức nhìn về phía Trương Vũ Thiên.

"Nghe nói gấu sẽ không ăn thịt ngươi chết, nếu như hiện ta nằm xuống giả chết thì ngươi chắc chắn sẽ không có ăn ta đúng không?"

Thế nhưng, đáp lại câu hỏi của Trương Vũ Thiên thì chính là một bàn tay gấu đập xuống, không chút lưu tình.

Trương Vũ Thiên bị đánh đến liên tục lùi về phía sau, nhưng hắn dù gì cũng là người đã từng trải qua sự công kích của Tôn Vũ Không nên vẫn có thể đứng vững gót chân, cũng không bị một chưởng đánh cho bay đi.

"Nếu có bản lĩnh thì đánh ta thêm một chưởng nữa xem!! Ngươi là một con gấu ngu xuẩn!!"

...

Ba phút sau, Tiểu Vũ Không đành bất đắc dĩ đánh chết con gấu kia rồi giải cứu Trương Vũ Thiên đang bị con gấu nuốt nửa phần trên, chỉ còn dư lại hai cái chân thò ra ngoài.

"Hết hồn, còn tưởng ta chết rồi." Trương Vũ Thiên chật vật nói trong khi trên đầu mình vẫn còn dính máu do ban nãy con gấu kia phun ra mà thành.

"Không ngờ ngươi lại yếu như vậy, thế này căn bản là không thể đi săn được đâu, ta thực sự không hiểu ngươi trước kia làm sao có thể sống được, chẳng lẽ quẩn đến mức đành phải ăn chay sao?"

Chuyện gì có thể phản bác chứ vấn đề này thì Trương Vũ Thiên không có cách nào để phản bác.

...

Ban đêm, Trương Vũ Thiên một mình ăn cánh tay gấu, ngoài ra còn đang nhìn Tôn Vũ Không chén sạch những bộ phận còn lại. Hai người không sánh vai nhau ngồi dưới mái hiên, nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời cao.

"Đã ăn no rồi, đã ăn no rồi." Tiểu Vũ Không vỗ vỗ cái bụng của mình, hạnh phúc nói ra.

"Ngươi hiện tại đã ăn hết cả đồ ăn có thể còn bự gấp mấy lần so với cơ thể người, dạ dày của người Saiyan các ngươi rốt cuộc là hoạt động như thế? Đây chẳng lẽ mới là bí mật lớn nhất của người Saiyan các ngươi hay sao?"

"Hả? Người Saiyan là cái gì vậy?"

"Là cách xưng hô của người trong thành thị đối với những người sống trên núi." Trương Vũ Thiên lập tức đổi chủ đề: "Ngươi có biết thành thị hay không?"

"Có, ta đã từng nghe gia gia nói qua rồi, ông nói trong thành thị có rất nhiều người xấu."

"Ta chính là người tới từ thành thị, ngươi có thấy ta là người xấu không?"

Tiểu Vũ Không lắc lắc cái đầu, sau đó nói thêm một câu: "Bất quá ngươi rất yếu a, chẳng lẽ mấy người sống trong thành thị đều giống như ngươi sao?"

"Có thể nói là như vậy." Trương Vũ Thiên ngước nhìn tinh không mênh mông, cảm thụ không khí của bầu trời đêm không bị ô nhiễm và mang theo một ít mị lực kia, sau đó, hắn dùng một loại âm thanh khó nghe nói ra: "Phần lớn người trong thành thị đều rất lạnh lùng, tuyệt đối sẽ không giống như ngươi, tùy tiện đi chiêu đãi một người xa lạ, còn cho họ ở trong nhà nữa chứ, ta mặc dù từ nhỏ lớn lên ở thành thị, cũng được xem như là một con người lão làng sống trong đó, nhưng ta cứ cảm thấy mình như đang phải sinh hoạt bên trong một cái lồng, không có được nửa điểm tự do, Vũ Không, ngươi có sức mạnh phi thường, còn được tự do tự tại, không hề bị thứ gì trói buộc, nói thật là ta rất hâm mộ cuộc sống như ngươi."

"Khò...khò..." Kế bên bỗng nhiên truyền đến âm thanh ngáy to theo từng tiết tấu, nữ hầu tử này không ngờ lại ngủ rồi.

"Ngươi thật là, ta đang tâm sự với ngươi vậy mà ngươi lại chưa nghe ta nói hết đã ngủ rồi, ta rất ít khi có thể cảm khái được như vậy." Trương Vũ Thiên bất đắc dĩ thở một cái, sau đó thuận tay bế Tôn Vũ Không đưa đến giường nằm.

Tiểu Vũ Không nằm trong lồng ngực của Trương Vũ Thiên, lầm bầm lầu bầu nói: "Trượng phu? Mà thôi bỏ đi, cái này có lẽ chính là cha con với nhau, ta mặc dù còn chưa có kết hôn, thế nhưng nếu như ta có được nữ nhi thì chắc cũng là quan hệ như vậy."

"Gia gia...Ta thấ sự rất nhớ ngươi..." Tiểu Vũ Không bị Trương Vũ Thiên ôm trong ngực, nói chuyện đến mức hoang đường, mà một kích này còn là đánh trúng vào nội tâm mềm mại của hắn.

"Dù gì vẫn là một tên tiểu quỷ, mặc dù bình thường bộ dáng có hơi tùy tiện một chút, thế nhưng khi ngủ vẫn là hồi niệm về gia gia của mình, thật đáng thương."

"Ngủ ngon đi, khỉ con của ta." Trương Vũ Thiên nhẹ nhàng sờ lên mái tóc của Tôn Vũ Không.

Bỗng sau một tiếng, liền nghe được một tiếng răng rắc, chỉ thấy Tiểu Vũ Không đang cắn mạnh vào cái tay đang duỗi ra của Trương Vũ Thiên.

"Gia gia... ăn ngon nha..."

"Tiểu hỗn đản, ta không phải là gia gia của ngươi, mà cho dù ta là gia gia của ngươi thì ngươi cũng không thể cắn ta như vậy! Khoan đã, không phải là gia gia của ngươi bị ngươi ăn hết sạch sẽ đó chứ? Ngươi dạng này chính là một con khỉ ăn thịt người a, không được cắn nữa! Mau nhả tay ra! Ê, sao người cắn càng ngày càng chặt hơn thế, cho ta buông tay ra đi!!"

...

Ngày thứ hai, Tôn Vũ Không mơ màng tỉnh lại, chỉ nhìn thấy Trương Vũ Thiên mặt mày bi phẫn, ở trên cánh tay vẫn còn in đầy dấu răng.

"Tới tới tới, tiểu hầu tử, ngươi mau chóng đại chiến 300 hiệp với ta!!"

"Được!" Tôn Vũ Không lập tức đáp lại, từ khi gia gia chết đi liền không có ai cùng nàng đối luyện, vì vậy đối với lời đề nghị của Trương Vũ Thiên, Tôn Vũ Không liền tỏ ra hào hứng.

Chỉ là thuận tiện nói một câu vậy thôi, chứ khi bắt đầu chiến đấu thì đừng nói chi là 300 hiệp, ngày cả 3 hiệp Trương Vũ Thiên cũng không thể duy trì nổi, liền bị Tôn Vũ Không một quyền đánh bay, không thể tái chiến.

Trương Vũ Thiên bực bội thầm mắng: "Tại sao mỗi chương ta đều bị đánh như thế, tác giả, ta với người có thầm cừu đại hận gì à?"

...

(*): Tiết tháo (节操) dùng để chỉ những người có đạo đức, nhân phẩm, trung nghĩa,... ví như câu: "Không còn tiết tháo", ý là nói người kia không có đạo đức, nhân phẩm,...

Bạn đang đọc Hòa Vũ Không Nhất Khởi Du Long Châu (Dịch) của Tra Tử Trương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcTầnDương
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.