Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộc Thần cùng Mộc Phong

Phiên bản Dịch · 1009 chữ

Xe ngựa vửa ra khỏi cửa thành Tô Dĩ Nam liền vén lên mành “Cái kia……”

Nàng chính à muốn hỏi hắn đã suy nghĩ kỹ chưa, rốt cuộc từ nơi này đi kinh đô đường xá xa xôi cũng không phải là một chuyện có thể mang ra đùa giỡn.

Nam tử đột nhiên mỉm cười đem lời nói của nàng đánh gãy “Đặt cho ta một cái tên đi.”

Tô Dĩ Nam nhìn hắn cười giống như đang tắm mình trong gió xuân mà mê mẩn đến ngẩn người, “Ngươi cái gì đều không nhớ rõ sao?”

Nam tử gật gật đầu.

Tô Dĩ Nam liền bước ra ngồi ở bên cạnh của nam tử, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn qua phong cảnh tiêu điều ven đường. “Nói không chừng ngươi ngày mai liền nhớ lại.”

“Đó là việc của ngày mai, ngươi không cần lo lắng.”

Sau giờ ngọ ánh dương tươi đẹp ấm áp hòa vào đông mùa đông lẽo.Từng trận gió nhẹ thổi tới lại không theo kịp khóe môi nhợt nhạt ẩn ý cười tới ấm áp của hắn.

Tô Dĩ Nam bỗng nhiên nhớ tới hôm qua khi giúp nam tử này thay quần áo, nàng thấy trên chuôi kiếm của hắn và cả khối tinh xảo mỹ ngọc mà hắn mang trên cổ kia chính là có điêu khắc một chữ với nét bút thập phần sắc bén khí phách “Mộc”, một cái tên xứng với hắn lại giống như tắm mình trong gió xuân tươi cười có lẽ cái tên mới này hắn sẽ thích.

“Kêu là Mộc Phong đi,ngươi cảm thấy như thế nào?”

Nhưng Tô Dĩ Nam không biết rằng người nam nhân này họ thật chính là Mộc, chẳng qua danh không phải chữ Phong mà là Thần. Mộc Thần.

Mộc Thần thần sắc nghiêm túc mà nỉ non “…… Mộc Phong……”

Tô Dĩ Nam mang vẻ mặt chờ mong hỏi: “Như thế nào?”

“Cảm ơn.” Mộc Thần bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, trên mặt chất đầy ý cười. “Ta thực thích. Kia…… Ta về sau nên như thế nào xưng gọi ân nhân ngươi như thế nào ?”

Tô Dĩ Nam đang muốn đáp thì Trúc Tía đột nhiên vén lên mành nhô đầu ra cười mà hướng Mộc Thần nói, “Công tử, tiểu thư nhà ta họ Tô, Tô Thất Nhi.”

Mộc Thần kinh ngạc mà nhìn Tô Dĩ Nam, “Tiểu thư?”

Tô Dĩ Nam xấu hổ mà cười cười, “Chỉ là một nghèo túng tiểu thư mà thôi.”

Trúc tía lại nói: “Đúng rồi công tử, nguyên lai ngươi võ công như vậy cao.”

Nói đến việc chính mình có võ công, Mộc Thần thần liền phức tạp vài phần, “Ta cũng không biết ta biết võ công, lúc ấy nhìn thấy các ngươi có nguy hiểm ta theo bản năng mà ra tay cứu giúp, lúc này mới phát hiện chính mình có võ công.”

“Võ công lợi hại như vậy địa vị của công tử chắc chắn không thấp nếu là công tử không mất nhớ thì tốt rồi.”

Mộc Thần trong mắt xẹt qua một tia ảm đạm, đúng vậy, rốt cuộc chính mình là địa vị gì? Vì sao có được một thân cao cường võ nghệ? Vì sao tại đây lại chủ tớ hai người cứu mình? rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

Rời thành môn đã có một canh giờ, trên đường hồi kinh chính là càng chạy càng gập ghềnh, phong cảnh cũng là càng ngày càng tiêu điều, đến cuối cùng cơ hồ mặt đất không có một ngọn cỏ nơi chốn hoang vu, những nghèo túng bất kham như sài lang hổ báo lại càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng nhiều.

Tô Dĩ Nam ở trong xe ngựa nguyên bản là đang ngủ, nhưng cuối cùng lại bị con đường gập ghềnh cấp tỉnh. Trong lòng hoài nghi con đường hồi kinh đi chính là đường quan đi, con đường này không nên xóc nảy như thế a.

“Mộc Phong.” Tô Dĩ Nam vén lên mành, sắc mặt ngưng trọng. “Trước đem xe dừng lại đã.”

“Hiiii ~”

Đem ngựa xe dừng lại sau, Mộc Thần quay đầu lại hỏi: “Ngươi có phải hay không cũng phát hiện không thích hợp?”

Tô Dĩ Nam gật đầu, “Đúng vậy, cho nên mới nói ngươi dừng xe. Ngươi có cảm giác được hay không, chúng ta càng chạy càng hẻo lánh, một chút cũng không giống như là ở hồi kinh.”

Trúc tía lúc này nhô đầu nhỏ ra, “Chính là tiểu thư, này xe ngựa chính là ngừng ở cửa thành đông, xa phu chính là muốn mang chúng ta hồi kinh khẳng định chính là từ cái kia cửa thành rời đi này chắc nơi này không thành thành vấn đề nha.”

“Ngươi đã từng đi qua kinh đô sao?” Tô Dĩ Nam lên tiếng hỏi Mộc Thần.

Mộc Thần trả lời: “Không biết, ta không nhớ rõ nữa.”

Tô Dĩ Nam lại nghiêng đầu hỏi Trúc Tía, “Khi chúng ta bị đưa đến An Huyện ngươi có còn nhớ đường hay không?”

Trúc tía liền lên tiếng giải thích: “Tiểu thư lúc nô tỳ tỉnh lại chúng ta đã ở An Huyện, như thế nào từ kinh đô rời đi, đi con đường nào nô tỳ cũng không biết. Nô tỳ chỉ biết là từ An Huyện hồi kinh phải từ đông cửa thành ra,”

Bỗng nhiên nghĩ tới điều gí đó Trúc Tía hoảng sợ mà trừng lớn đôi mắt, “Chẳng lẽ chúng ta đi chính là cửa thành tây? Xa phu kia nguyên lai không phải muốn mang chúng ta thượng kinh, mà là muốn đem chúng ta đưa đi……”

“Đưa đi nơi nào?” Tô Dĩ Nam bị lòi nói của Trúc Tía kiến cho tâm tình khẩn trương lên.

Trúc tía chậm rãi ngẩng đầu anh mắt hoảng loạn nhìn quanh, cuối cùng dừng ở cách đó không xa kia một đám nghèo túng bất kham.

Bạn đang đọc Hộ Thê Cuồng Ma, Phế Sài Thất Tiểu Thư Nghịch Thiên của Lạc Thải
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi emmychang1004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.