Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi là ai, còn ta là ai?

1080 chữ

Tô Dĩ Nam rời đi đã hai cái canh giờ, Trúc Tía vẫn đứng ở trước cửa, trước sau không dám ngốc một mình trong phòng, sợ kia hắc y nhân đột nhiên tỉnh lại giết chính mình.

Tô Dĩ Nam đi ra ngoài buổi trưa bây giờ nhìn đến sắc trời đã đen đi khôn ít kiến cho Trúc Tía thật sự rất lo lắng.

Sau một hồi chờ đợi ở nhà nàng quyết định đi ra ngoài tìm Tô Dĩ Nam thời điểm đó Tô Dĩ Nam cũng cố hết sức mà khiêng nửa cái bao tải đồ ăn trở lại, từ xa liền tiếp nhìn thấy trúc tía liền la lên “Mau, mau tới giúp ta nặng sắp chết rồi.”

Trúc tía thấy vậy nhanh nhanh nhẹn tới mà chạy tới tiếp nhận cái bao tải kia chính mình khiêng lên.

Thấy nàng khiêng đến không thế nào cố hết sức, Tô Dĩ Nam một bên thở dốc một bên khen, “Sức lực rất đại, không tồi nha.”

Trúc tía ngượng ngùng mà cười nói “Này còn không phải khi ở Tô phủ đã khiêng nhiều tiểu thư ngàn vạn đừng nói như vậy. Đúng rồi tiểu thư người nào làm ra nhiều như vậy ăn ngon?”

“Ngươi như thế nào biết trong túi tất cả đều là ăn?” Tô Dĩ Nam mỉm cười hỏi.

Trúc Tía liền kích động mà nói: “Cái mũi này của nô tỳ rất tốt. Đã rất lâu đều không có ăn qua vịt nướng này hương vị nô tỳ cả đời cũng quên không được.”

Tô Dĩ Nam chỉ có bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Chờ thong thả một chút ta sẽ làm cho ngươi ăn cái đủ.”

Rồi bước vào trong phòng Trúc Tía liền đem túi đưa tới chỗ gần đống lửa sau đó hướng đống lửa them vào mấy cây sài.

Tô Dĩ Nam nhìn thoáng qua nam nhân kia vẫn như cũ an tĩnh mà nằm ở đó xoay người ngồi ở bên đống lửa liền hỏi, “Người nọ có tỉnh qua không?”

Trúc tía lắc đầu “Mới Không có đâu.”

“Ân. Ngươi đi mang đồ ăn chuẩn bị đi, ta liền giúp hắn thay y phục.”

“Ân tiểu thư.”

Sau khi ăn uống no đủ, Tô Dĩ Nam ngủ một giấc tới tận hừng đông.

Ánh sáng ấm áp chiếu nghiêng vào căn nhà lại chiếu tới chỗ Tô Dĩ Nam.

Tô Dĩ Nam hơi hơi mở mắt ra cảm giác được ánh sáng lại híp híp mắt lúc này mới ngồi dậy vừa muốn duỗi người thì bên chiếc chăn đơn có một nam ưu nhã ngồi bên cạnh khiến nàng bị dọa một phen.

“A.” Tô Dĩ Nam kêu lên một tiếng vừa lui sang một bên, hoảng sợ hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Nam tử cương nghị tuấn mỹ khuôn mặt mang đầy nét nghi hoặc mở miệng hỏi “Ngươi là ai , còn ta là ai?”

Âm thanh trầm thấp mà hồn hậu nam tính kiến cho người ta tràn đầy cảm giác an toàn cùng kiên định.

“Ngươi” Tô Dĩ Nam bất chợt chau mày, bị hỏi đến không hiểu vấn đề gì “Về vấn đề này, ngươi không phải càng rõ ràng hơn ta,ta đây thật sự không rõ ràng lắm.”

Nam tử đột nhiên nhíu mày một cái, giọng nói mang theo nghi hoặc “Đây là ý gì?”

Tô Dĩ Nam đứng lên, nghiêm túc mà giải thích nói: “Sự tình là thế này này, ngày hôm qua ta cùng tỷ muội ở thành bờ sông phát hiện ngươi khi, ngươi thiếu chút nữa liền chết ở trong sông, là chúng ta cứu ngươi sau đó đem ngươi đưa tới nơi này.”

“Là các ngươi cứu ta?”

Nhìn thoáng qua cánh tay phải bị thương sâu, nam tử ảm đạm cúi đầu lẩm bẩm“Ta đây là ai? như thế nào lại ở trong sông, lại như thế nào mà chịu thương, như thế nào mà một chút ta đều không nhớ gì cả.”

Tô Dĩ Nam trên mặt biểu lộ kinh ngạc, người trước mắt này có phải bị va vào đầu, sau đó liền …… Mất trí nhớ?

Nam tử càng muốn dùng suy nghĩ lại càng nghĩ không ra, hơn nữa đầu còn căng lên, biểu tình cũng càng ngày càng uể oải.

Tô Dĩ Nam vội vàng an ủi nói: “Ngươi đừng vội, có lẽ quá cái một ngày nữa liền nghĩ ra. Đã vậy nếu ngươi tỉnh rồi liền ăn chút điểm tâm đi, ăn no rồi mới có sức lực tiếp suy nghĩ.”

Quét một vòng nhà ở Trúc Tía lại không thấy đâu cũng không biết ra ngoài làm gì.

Nam nhân lúc này đã bình tĩnh lại Tô Dĩ Nam liền nhanh nhẹn mà đứng dậy đi chuẩn bị chút điểm tâm sợ nam tử này đột nhiên tính tình đại biến đối với chính mình bất lợi đi.

Khi Trúc Tía trở về nam tử kia đã ăn ngược lại Tô Dĩ Nam lại không có gì tâm tình ăn gì cả toàn bữa chỉ gặm một chiếc bánh bao mà thôi.

Nàng vẫn luôn ở rối rắm, người nam nhân này như thế nào liền mất trí nhớ.

Trúc tía mang theo tin tức tốt trở về, “Tiểu thư, nô tỳ nghe được……”

Nhìn thấy nam tử kia đã tỉnh, lập tức rụt rè đi rất nhiều cũng nhẹ nhàng đi đến bên người Tô Dĩ Nam đem chuyện lúc nãy nói ra “Tiểu thư, có một tin tức tốt, có một xe ngựa đi đến kinh đô, nguyện ý chở chúng ta theo. Đối phương nói rằng sáng sớm mai khởi hành, cũng không còn bao nhiêu thời gian chúng ta mau chóng thu thập rồi đến cửa thành đi.”

“Ân,vậy chúng ta nhanh chóng đi chuẩn bị một chút.’’

Nói rồi Tô Dĩ Nam liền đứng dậy chuẩn bị thu thập đồ vật chợt phát giác nam tử kia vẫn yên lặng nhìn nàng, nàng ngượng ngùng mà cười “Cái kia…… Ai, nếu ngươi không có việc gì, chúng ta cũng liền an tâm rồi.Hai người chúng ta muốn trở về kinh thành, ngươi cũng……Tìm đường trở về nhà đi”

Một lúc sau, nam tử vẫn yên lặng nhìn theo Tô Dĩ Nam chủ tớ hai người họ rời đi, ánh mắt thập phần bình tĩnh, lại lộ ra một cảm giác bị thân nhân vứt bỏ.

Bạn đang đọc Hộ Thê Cuồng Ma, Phế Sài Thất Tiểu Thư Nghịch Thiên của Lạc Thải
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi emmychang1004
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.