Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không nhiễm bụi trần

Phiên bản Dịch · 933 chữ

Nữ nhân trong thiên này hạ rất nhiều Tô Trường Hiên lại tìm một người khác là được, nhưng một khi đem nữ nhân này thả ra khỏi thành thì một khi ôn dịch truyền ra tiền đồ của hắn liền bị hủy lại còn có thể trở thành tội nhân thiên cổ.

Không, đối phương mặc dù chính là hảo hữu của mình, tình cảm chân thành thì như thế nào? Có thể nào lấy tiền đồ chính mình làm tiền đặt cược sao.

Thấy Lý Minh Diệp nắm chặt chuôi đao Tô Dĩ Nam trong lòng liền hô không tốt!

Chủ ý của nàng chính là tính Lưu Phương Liên là người trong long của Tô Trường Hiên, tên thiếu tướng này hồ đồ như thế nào cũng sẽ không đối chính mình làm ra sự tình bất lợi gì. Làm sao bây giờ đối phương chính là muốn ngay tại chỗ giết mình a!

Đều do chính mình ngu ngốc nếu trước đây cấp cho Mộc Phong là ánh mắt cầu cứu thì chính mình cũng sẽ không rơi vào kết cục này. Đáng tiếc, nàng chính là hấp thụ giáo huấn này quá muộn.

Lý Minh Diệp cúi đầu, chậm rãi tiến sát vào Tô Dĩ Nam khóe miệng mang ý cười, biểu tình lại mang chút tiếc hận, “Khuôn mặt này động lòng người cỡ nào đáng tiếc, đáng tiếc. Đừng trách ta, ai bảo ngươi là người của An Huyện.”

Dứt lời, sắc mặt Lý Minh Diệp tối sầm lại đột nhiên đứng dậy cây đao cầm trong tay liền ném về phía bên cạnh. Binh lính kia chuẩn xác mà tiếp được đao.

“Ngươi tới giải quyết đi ta không hy vọng lại nhìn đến nàng, bao gồm cả thi thể của nàng ở bên trong.” Lạnh lùng mà ném xuống một câu, Lý Minh Diệp liền nhảy lên ngựa, đảo mắt qua một cái rồi đi.

Binh lính cầm chiến đao sắc bén từng bước tới gần.

Tô Dĩ Nam một bên lui về phía sau, một bên nghĩ biện pháp chạy trốn.

Kêu cứu? Nơi này phụ cận vùng tối lửa tắt đèn đến một bóng người đều không thấy.

Phản kháng? Đây chính là một người đã chịu quá huấn luyện binh lính a, nàng một nữ tử yếu đuối tay chân chó gà không chặt huống chi giết người.

Chạy? Nàng một nữ hài tử miệng còn hôi sữa chạy trốn qua một đại nam nhân sao?

Quỳ xuống đất xin tha?

Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Dĩ Nam cảm thấy chỉ có biện pháp này là còn có một cơ hội sống sống sót.

Nàng hướng binh lính cười đến thập phần ái muội đồng thời lại ở õng ẹo tạo dáng “Đại nhân, tiểu nữ tử như vậy nhu nhược, ngài bỏ được xuống tay sao?”

Binh lính có một chút bị bộ dáng của Tô Dĩ Nam câu đến trong lòng ngứa ngáy “Tướng quân ra lệnh cho ta giết ngươi ta không thể không chấp hành cô nương, thực xin lỗi.”

Lúc binh lính huy đao hết sức mà hạ xuống, Tô Dĩ Nam liền giữ hai cánh tay hắn mà hét lên “Từ từ!”

Binh lính không kiên nhẫn đáp “Mặc kệ ngươi nói cái gì ngươi đêm nay nhất định phải chết ở trong tay ta, mặc ngươi đưa mắt như thế nào cũng đều vô dụng.”

Tô Dĩ Nam cắn chặt răng đem y phục trên bả vai cấp kéo xuống lộ ra đôi vai ngọc, “Nếu nô gia đêm nay hẳn là phải chết không thể nghi ngờ nhưng nô gia không cam lòng. Nô gia thủ thân như ngọc mười bốn năm liền như vậy đã chết không phải làm thân thể của mình thất vọng sao?”

Nàng đây là muốn ở trước khi chết đem trong sạch của chính mình mà hiến cho hắn?

Binh lính kia sau khi minh bạch Tô Dĩ Nam ý tứ trong lời liền hung hăng mà nuốt một ngụm nước bọt, còn về phía Tô Dĩ Nam nhìn đến thì trong lòng đã ghê tởm đến mức muốn phun ra.

Nàng một bên lui về phía sao một bên đối với binh lính kia ái muội mà ngoắc ngoắc ngón tay ánh mắt cực kỳ vũ mị lên tiếng “Tới đây nha đại nhân, dù sao nô gia cũng đánh không lại đại nhân, đại nhân không cần lo lắng nô gia sẽ chạy. Nô gia cái gì cũng không cầu, chỉ cầu đại nhân hảo hảo thương tiếc……”

Binh lính yết hầu nắm thật chặt, tuy rằng đối phương vẫn là cái tiểu nữ hài õng ẹo tạo dáng lên có chút đông cứng nhưng tốt xấu gì cũng là một khối ngọc thuần khiết, không không nhiễm bụi trần

“Hảo, trước khi chết, ta nhất định sẽ làm ngươi vừa lòng.” Binh lính một bên cười mà nói, một bên thoát quần áo trên người chính mình hướng Tô Dĩ Nam mà đi tới.

Tô Dĩ Nam đặt tay ở sau lưng, gắt gao mà nắm lấy một đoạn mộc trâm bén nhọn. Đây là vật mà trước nàng xuống xe ngựa phát hiện ra, lấy đặt ở cổ tay áo để phòng ngừa có người đối chính mình bất lợi nàng có có vật gì đó để tự vệ.

Lúc này, kia binh lính đã kiềm chế không được liền lập tức hướng Tô Dĩ Nam phóng qua, nước miếng nơi khóe miệng văng khắp nơi “Ta tới đây tiểu mỹ nhân ——”

Bạn đang đọc Hộ Thê Cuồng Ma, Phế Sài Thất Tiểu Thư Nghịch Thiên của Lạc Thải

Truyện Hộ Thê Cuồng Ma, Phế Sài Thất Tiểu Thư Nghịch Thiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi emmychang1004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.