Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh diễm

Phiên bản Dịch · 1003 chữ

Tô Dĩ Nam nỗ lực ổn định bản thân không để cho chính mình bị khí thế của đối phương áp đảo nhưng ngoài mặt lại biểu hiện ra một bộ dáng thực sợ hãi, tay nhỏ run rẩy mà đem khăn che mặt lấy xuống dưới.

Diện mạo thanh thuần non nớt của nàng làm binh lính kia cả kinh.

Lý Minh Diệp đáy mắt cũng xẹt qua một tia kinh diễm nhưng lại không như kia binh lính biểu lộ rõ ràng đến như vậy.

Này vẫn còn là một tiểu nữ hài a, thật là người trong lòng của hảo hữu của hắn Tô Trường Hiên?

Tô Dĩ Nam cúi đầu, cố ý nắm chặt treo ở ngực ngọc bội.

Ở trong trí nhớ của Tô Thất Nhi thì ở hồ đình trung lan hiên ở Tô phủ từng gặp qua tên thiếu tướng trước mặt này một lần, lúc ấy tên thiếu tướng này là cùng Tô Trường Hiên ở bên nhau, hơn nữa ngày ấy ở hồ đình lan hiên này hai người còn nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Có thể nói chuyện với nhau như vậy thiếu tướng này cùng Tô Trường Hiên là hảo hữu.

Trước khi rời đi khỏi nha môn Lưu Phương Liên đã từng nói qua Tô tam thiếu gia cho nàng một miếng ngọc bội chính là vật mà Tô tam thiếu gia tùy mang theo nhiều năm , mà ở trong trí nhớ Tô Thất Nhi cũng thường thấy ngọc bội này đeo ở bên hông Tô Trường Hiên.

Nếu như vậy hắn là hảo hữu của Tô Trường Hiên hẳn là đối ngọc bội của Tô Trường Hiên thực quen mắt mới đúng.

Tô Dĩ Nam nghĩ có lẽ trước đó tên thiếu tướng này cũng không tin tưởng Lưu Phương Liên là người trong lòng của Tô Trường Hiên, hắn chỉ là ngoài mặt đồng ý Lưu tri huyện cho nữ nhi hắn ra khỏi thành mà thôi nhưng lại âm thầm lặng lẽ phái nguời làm rớt Lưu Phương Liên. Đối phương sở dĩ đem nàng đưa tới nơi này chỉ đơn giản chính là tò mò Lưu Phương Liên rốt cuộc có phải là người trong lòng Tô Trường Hiên mà thôi. Nếu là không phải hậu quả thực là quá hiển nhiên, nàng lập tức sẽ bị hắn làm rớt, tuyệt đối sẽ không bởi vì Lưu Phương Liên là nữ nhi của Lưu tri huyện mà buông tha nàng!

Nếu không ngoài dự tính của nàng đối phương kế tiếp nhất định sẽ hỏi nàng như thế nào chứng minh chính mình là người trong lòng của tô tam thiếu gia

“Ngươi như thế nào chứng minh……”

Tô Dĩ Nam khóe miệng âm thầm gợi lên một độ cong, quả nhiên là hắn hỏi tới!

Lý Minh Diệp đang muốn dò hỏi Tô Dĩ Nam như thế nào chứng minh nàng là người trong lòng tô tam thiếu gia thì ánh mắt trong lúc vô tình lại liếc mắt đến tay Tô Dĩ Nam chạm tới kia nửa miếng ngọc bội kia làm khóe mắt hắn trở nên căng thẳng.

Hắn ra tay cực nhanh, thoáng một cái đã bắt được tay nàng, ánh mắt gắt gao tập trung vào ngọc bội trong tay nàng nghiễm nhiên chất vấn : “Ngươi trong tay nắm chặt cái gì? Cấp bản tướng quân buông ra!”

Nắm đến thật đau! Tô Dĩ Nam trong lòng liền đem Lý Minh Diệp mười tám đời tổ tông mắng vô số lần.

“Đây là đồ vật của tiểu nữ không thể cho các ngươi!” Vì tỏ vẻ ngọc bội đối chính mình có bao nhiêu quan trọng cho nên Tô Dĩ Nam chịu đựng đau đớn trên cổ tay gắt gao mà tránh thoát Lý Minh Diệp tay.

Lý Minh Diệp đột nhiên buông ra sau đó “Hưu” một tiếng.

Tô Dĩ Nam cảm giác được có một đạo hàn quang sắc bén xẹt qua đôi mắt, sau đó cổ nàng lại truyền ra một cỗ lạnh lẽo. Rũ mắt nhìn lên thì đối phương đã đem đao đặt tại trên cổ nàng.

“Lại giãy giụa, tin hay không bản tướng quân liền một đao chém ngươi?” Lý Minh Diệp lạnh lùng thốt lên.

Tô Dĩ Nam không có tiếp tục giãy giụa hai tay buông ra làm cho cả ngọc bội lộ ra để cho đối phương xem.

Lý Minh Diệp nhìn miếng ngọc bội, kia quả nhiên là ngọc bội của hảo hữu hắn Tô Trường Hiên không thể nghi ngờ. Thật không nghĩ tới, Tô Trường Hiên liền đến tiểu nữ hài đều không buông tha. Bất quá, xem bộ dáng này tiểu nữ hài này nhất định là nữ tử Tô Trường Hiên yêu nhất, bằng không người ở nơi tình trường không bao giờ thừa nhận có người trong lòng như Tô Trường Hiên như thế nào lại đem tùy thân ngọc bội của chính mình giao cho đối phương.

Tuy rằng xác định Lưu Phương Liên là người trong lòng Tô Trường Hiên nhưng có một chuyện lại làm Lý Minh Diệp khó xử.

Nếu Lưu Phương Liên bị bệnh có khả năng là bị cảm nhiễm ôn dịch nếu phóng nàng ra khỏi thành làm con dân Thiên Mộc quốc cảm nhiễm ôn dịch thì hắn nhất định phải chết.

Nhưng nếu không để Lưu Phương Liên ra khỏi thành lại làm như thế nào để không làm hảo hữu của hắn thất vọng?

Bất quá, xem này tiểu nữ hài này thật ra không giống như sinh bệnh, hẳn là không có cảm nhiễm ôn dịch đi?

Nghĩ được một lúc thì binh lính đi bên cạnh Lý Minh Diệp liền lên tiếng nhắc nhở hắn: “Tướng quân canh giờ không còn sớm, sự tình ở cửa thành bên kia còn chờ ngài trở về xử lý.”

Sau vài lắn đo vài Lý Minh Diệp cuối cùng lựa chọn —— Giết!

Bạn đang đọc Hộ Thê Cuồng Ma, Phế Sài Thất Tiểu Thư Nghịch Thiên của Lạc Thải
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi emmychang1004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.