Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia chủ Lâm gia: Lâm Bách

Tiểu thuyết gốc · 1473 chữ

Chương 9: Gia chủ Lâm gia: Lâm Bách

Cùng ngày Chấn Nguyên rơi xuống vách vực, trước thời điểm liên minh đại lục.

Tại một hồ sen nằm trong khuôn viên Lâm Gia.

Một nam nhân tuổi tầm trung niên, đôi mắt sáng gieo vào nỗi lo âu, nét mặt tràn ngập sự lo lắng, ông cứ đứng yên nhìn bầu trời đỏ hoe màu máu, như đồng tình với ông, cảnh vật nơi đây yên ắng đến lạ thường, mang đến cho ta cái cảm giác ảm đảm màu buồn.

Bất thình lình, khoé mắt khẽ giật. Quay thoắt người lại, ông thấy một tên nô gia vội vã chạy tới

“ Bẩm Gia chủ, đội chấp pháp của Lâm Gia đã về “ gia nô nói

Khuôn mắt ánh lên nét vui mừng, Lâm Bách hỏi:

“ Thế nào? Đã tìm được Nguyên nhi về chưa? “

Nhưng đáp lại với vẻ chờ mong của ông, gia nô không nói tiếp, mà là trưng ra cái bản mặt thấp thỏm lo âu.

“ Sao ngươi không trả lời? “ Lâm Bách gằn giọng nói.

Tên gia nô lúc này giọng ấp a...ấp úng

“ Bẫm gia chủ, không thấy nhị thiếu gia trong số họ, họ nói....”

Tim can của Lâm Bách như đập lên hồi điên loạn, nhưng vẫn cố giọng hỏi:

“ Bọn chúng nói gì? “

“ Họ nói Nhị thiếu gia bị hung thú tấn công rơi xuống vách vực...trên vách đá chỉ còn rơi rớt vài mảnh vải và vài giọt máu, rất có thể là đã chết “ không để Lâm Bách đợi lâu, trên nô gia liền đáp lời.

“ Yêu thú... tấn công?... rơi xuống...vách vực?...

Không thể nào...không thể nào..Nguyên nhi của ta sẽ không thể nào chết như vậy...ta phải tra cho rõ chuyện này “ Lâm Bách lúc này tâm như chết lặng, ông bị sốc nặng bởi câu nói của tên nô gia.

Ông trưng lên con ngươi nổi đầy tơ máu, một bộ mặt ông dữ tởn đến đáng sợ, tên nô gia cũng bị dọa cho sợ chết khiếp,hắn quỳ rộp xuống đất chân tay run lẩu bẩy.

Phóng thích nguyên khí ào ạt tuôn ra. Ông dẫm mạnh trên đất lấy đà bay tới đá chiếc cửa gỗ bay tan tác, cái nền gạch bị ông đạp mạnh lên cũng nát thành đá vụn.

Ông phóng cơ thể mình một mạch ra cổng lớn của Lâm Gia, cứ hễ đi qua cái cổng nào thì cái cổng ấy thành bị đánh cho tan tác.

Cuối cùng cũng tới, khoảng một toán người, trong đó nổi bật là tên Lâm Hùng, đứng cạnh hắn là tên Lâm Tử cùng Tiểu Lan. Phía sau lưng hơn chục người đều là lính của Lâm Gia.

Khi thấy Lâm Bách, cả bọn đứng đơ người, khuôn mặt chúng lúc này trắng bệch khi có ai chọc tiết.

Lâm Bách bộc phát toàn bộ nguyên khí trong người, không ngờ ông giờ đã là nguyên phủ sơ kì, áp lực đè nén khiến cho không khí không thể lưu thông, cả bọn người ngã quỵ xuống đất, cổ họng chúng như bị nghẹt lại không ai dám phát ra thành tiếng.

Lâm Bách nắm lấy cổ áo của Lâm Hùng nhấc lên bằng một tay.

“ Nguyên nhi của ta, nó đâu rồi ?”

Lâm Bách lớn giọng, âm điệu như muốn bốc toác hết ra ngoài.

“ Bẩm gia chủ, Nhị Thiếu gia bị nguyên thú tấn công rơi xuống vách vực, lúc chúng tôi đến chỉ thấy còn rơi rớt lại vài mảnh vải mà thôi” giọng nói loạn nhịp liên hồi của Lâm Hùng, khuôn mặt tím tái, từng giọt mồ hôi hột rơi xuống.

“ Không thể nào...Nguyên nhi chỉ là đứa bé, với sức lực của nó sao lại chọc vào yêu thú chứ, không phải Bắc minh sơn mạch có tuyến đường, cả trăm năm chưa bị yêu thú tấn công sao? làm sao nó lại có thể ngu ngốc đến mức chạy đến vách vực chứ... ngươi đang lừa ta sao? “ Lâm Bách càng lúc càng muốn nổi điên lên, cơn thịnh nộ một lúc một lớn.

“ Bẩm...ngài cũng biết đó...dị tượng huyết ma làm hung thú nổi điên lên, chúng tôi bị tấn công cũng là trên tuyến đường Bắc minh, những gì tôi làm cũng là cố hết sức rồi.... mong ngài tha cho tôi” Lâm Hùng cả thân run rẩy, giọng nói lắp ba lắp bấp. Hắn đang thật sự là rất sợ.

Cả đám người đằng sau Lâm Hùng cũng dạ dạ vâng vâng, khiến cho Lâm Bách là phải hạ cơn thịnh nộ, là Gia chủ hắn phải phân định rõ ràng. Nén đau thương, hắn dang tay phẩy phẩy, ám hiệu cho bọn người Lâm Hùng lui đi.

Lúc đầu cũng chính hắn là kẻ đã cho phép Chấn Nguyên rời đi, nhưng khi dị tượng xuất hiện thì mới vội vã sai người đi tìm. Nếu hắn giữ Chấn Nguyên ở lại thì mọi việc sẽ không thế này. Nếu hắn là người đích thân đi tìm Chân Nguyên thì có lẽ kết quả đã khác. Là do hắn đã quá chủ quan, là phụ thân nhưng không làm tròn bổn phận. Hai giọt nước mắt rơi trên gò má.

Bỗng nhiên Lâm Bách như nhận ra điều gì, hắn vội xoay người lại thì nhìn thấy Lâm Hùng che cái gì đó sau tay.

Bắt thóp rất nhanh, Lâm Bách nắm chặt lấy cổ Lâm Hùng nhấc cả thân hắn lên.

Trên tay trái Lâm Hùng có rất nhiều vết thương, chắc chắn là do đã đấm phải vật gì rất cứng, trên tay còn dính lại những hạt vĩ kim nhỏ đang chớp sáng.

“ Sao trên tay ngươi lại dính vỉ kim của Giáp Vỉ Xính?” Lâm Bách nghiêm giọng hỏi.

“ Đừng nói với ta là ngươi trên đường đi gặp phải bọn thảo khấu, rồi đánh nhau với chúng đấu nhé... Nếu ta nhớ không lầm...hình như trước lúc lên đường Chấn Nguyên có mặc một cái thì phải... nuou

Lâm Bách khuôn mặt dữ tợn lại hiện hữu, ông nói với giọng điệu đầy tra khảo khiến cho tim can của những kẻ ở đây như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Lâm Bách nói câu nào là như muốn làm nỗi lo âu của Lâm Hùng dâng lên một bậc.

Bất ngờ, Lâm Hùng hoảng sợ, lấy trong tay một tấm phù, vận lực bóp nát rồi ném xuống đất.

BÙm!

Cả thân Lâm Hùng, hốt hoảng nhảy ra đám khói phóng đi. Hắn đâu có ngờ, kế hoạch chuẩn bị kĩ lưỡng, nước cuối cùng lại để lộ ra sơ hở như vậy. Lúc đầu chỉ là dọa Chấn Nguyên rồi bắt hắn về, có ai ngờ!...khi chết còn muốn kéo cả hắn theo.

“ Muốn chạy? “ Lâm Bách lạnh lùng nói.

Ông dùng tay vận khí, luồng nguyên khí ngút trời bắt đầu đổ bộ, nó huyễn hoá thành hình một con quái vật lơ lững trên không, cả thân bốc lửa xanh. Khuôn mặt bị che lại bởi chiếc mặt nạ quỷ. Trên tay cầm hai đoản đao không ngừng múa trong gió.

Rất nhanh con quái vật ấy bứt tốc, lướt ngang người Lâm Hùng, trong khoảnh khắc ấy, Lâm Hùng hắn thấy một đôi mắt xanh trừng lên đầy ám ảnh, và những âm thanh khè khè như đang đùa cợt với con mồi.

Bỗng cảm thấy cả thân nhẹ nhàng tựa như không, giống như có thứ gì đó cắt qua cổ làm cho hắn có cảm giác lạnh gáy. Phút chốc hắn thấy những đường máu còn đọng trong không gian, ‘ đó là?....’ nhìn thấy thân thể mình cụt đầu, hắn mới là kinh hoàng không thôi. Ý thức của như mất dần...

Bụp

Cái đầu hắn lăn lóc, rơi đúng vào trước mặt bọn người, đôi mắt còn chưa khép lại, cái miệng còn đang sủi bọt, nét mặt kinh hoàng còn hiện hữu, dọa cho đám người co cụm lại run lẩy bẩy, không ít kẻ nhìn thấy mặt của Lâm Hùng đã nôn ra những thứ sáng nay vừa ăn được.

Bộp bộp

Từng tiếng bước chân chậm rãi nhưng là nỗi ám ảnh khinh hoàng của đám người ở đây

“ Giờ...thì nói xem, sự thật là thế nào “

Ánh mắt của Lâm Bách sáng lên tinh quang, con ngươi như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả. Lâm Bách đã trở thành nổi ám ảnh trong tâm trí bọn người. Nếu có thể thoát khỏi cái chết, thì cái nỗi ám ảnh hôm nay sẽ không bao giờ xoá nhoà trong trí nhớ.

Bạn đang đọc Thánh Ma Chí Tôn sáng tác bởi NgụyNgônPhàmThiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgụyNgônPhàmThiếu
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.