Ai sẽ là người giành lại Công Bằng
Chương 10: Ai sẽ là người giành lại Công Bằng
Xin Chào các độc giả của “Thánh Ma Chí Tôn”
Ta là Nguỵ Ngôn Hoa Ngữ
Tên thật của ta là Nguyễn Trọng Tính
Ta viết bộ này để thỏa mãn niềm đam mê.
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ ta suốt thời gian qua.
Liên Quân Việt Nam vừa nhận được chiếc Cup AWC vô cùng danh giá. Chúc mừng Liên Quân Việt Nam! CHÚC MỪNG TEAM FLASH đại diện nước nhà đi thi đấu seagame30. Và cả Box gaming dù không dành chiến thắng nhưng những trận đấu các bạn mang lại cho chúng tôi rất nhiều cảm xúc. Cảm ơn!
——————
Quay trở lại....
“ Lâm Tử, ngươi có thể nói cho ta biết sự thật rồi chứ “ Lâm Bách nói với giọng điệu đầy tra khảo, khiến vầng trán của Lâm Tử lấm tấm mồ hôi.
“ Bẩm...Bẩm...gia chủ, Chấn Nguyên... hắn... hắn...”
Lâm Tử giọng lắp bắp, chưa nói thành câu thì đã bị Lâm Bách cho một tát vào mặt sưng vù.
“ hắn....là từ ngữ mà ngươi dùng để xưng hô với nhị thiếu gia sao? “ Lâm Bách nghiêm giọng hỏi.
“ Ta...ta... “ Lâm Tử ấp a ấp úng
Vào lúc này một âm thanh khác to lớn hét lên.
“ Lâm Bách, ngươi dừng tay ngay lại cho ta “
Người vừa đến là Lâm Hoàng, đại ca của Lâm Bách và là cha của Lâm Tử.
Lâm Hoàng hắn chạy đến ngay cạnh Lâm Tử, đỡ con mình lên.
Sau ông là cả một đoàn người, nghe thấy âm thanh vụ nộ, tộc nhân của Lâm gia là vội vả chạy tới, rất nhanh gần như toàn bộ ba trăm người của lâm gia đều có mặt tại nơi này. Đi đầu uy nghiêm là một lão bà, tóc bạc trắng, tay cầm trượng gỗ, sau lưng là nữ tì kề cận. Bà chính là thế lực mạnh nhất của Lâm gia, đến cả thành chủ cũng phải kính nể ba phần. Tên bà là Doãn Thái Nhi, mẫu hậu của hai anh em Lâm Hoàng-Lâm Bách. Mặc dù tất cả mọi người ở đây nhìn thấy xác cụt đầu của Lâm Hùng bị doạ cho run người nhưng nhìn thấy bà đến, ai ai trong tộc kể cả Lâm Bách, Lâm Hoàng cũng là....
“ Tham kiến Lão thái bà “ Mọi người trong tộc cuối đầu cung kính.
“ Tham kiến mẫu thân “ Lâm Bách cùng Lâm Hùng cũng là vô cùng kính cẩn.
———-
“ Tử nhi, ngươi không sao chứ “ Lâm Hoàng hỏi
“ Phụ thân... bà bà, mọi người nhất định phải làm chủ cho nhi tử..” Lâm Tử mở giọng xót xa cất lời.
“ Mau phụ thân và bà bà nghe “ Lâm Hoàng nói
“ Vâng... thưa bà bà, phụ thân và mọi người, con phụng mệnh gia tộc cùng chấp pháp trưởng Lâm Hùng đi bắt tên sát nhân Chấn Nguyên, nhưng hắn không những không quy phục còn ra sức phản kháng kịch liệt, thế nên.... Lâm Hùng chấp trưởng mới ra tay cưỡng chế, nhưng nào ngờ hắn lại là phản kháng kịch liệt hơn. Cuối cùng thay vì chọn cùng bọn nhi tử trở về hắn lại nhảy xuống vực quyết tử. Vì sợ gia chủ phạt nặng, thế nên chúng con mới nói dối với ngài ấy rằng hắn bị hung thú tấn công rơi xuống vực... con thật sự vô cùng xin lỗi... chúng con cũng tận lực rồi nhưng hình như Gia chủ không muốn tha cho chúng con... người xem,ngài ấy giết chết Lâm Hùng chấp trưởng rồi “ Từng lời của Lâm Tử là vô cùng khảng khái, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt uy nghiêm. Không vấp một chữ, cứ như là đã diễn tập từ trước.
Bất quá Lâm Bách càng nghe, nét tức giận trên mặt càng hiện hữu.
“ Sát nhân...? Ngươi nói Nguyên nhi của ta là sát nhân? “ Lâm Bách nói
“ Phụ thân, người xem, đây là đoản đao mà Lâm Hải đại ca đấu giá được ở phiên hội lần trước, chắc chắn là phụ thân cùng gia chủ đều biết... nhưng mà vết thương đã giết Lâm Hải cũng chính là từ nó mà ra...” Lâm Tử mang ra một đoản đao sáng rọi, đường nét tinh sảo, hắn lấy một giọt trong lọ nhỏ xuống thanh đao.
Bất ngờ đoản đao phát sáng, hiển hiên trên nó chính là huyết mạch của Chấn Nguyên cùng Lâm Hải.
“ Phụ thân người xem... cùng một thanh đao nhưng lại có hai chủ, vì Lâm Hải đã chết nên Chấn Nguyên mới có tư cách làm chủ mới... Chấn Nguyên không giết Lâm Hải đại ca...vậy ai giết huynh ấy chứ?....“ Lâm Tử là một giọng đầy triết lý, cứ tự cho là mình thông minh.
Xung quanh mọi người Lâm gia lúc này là liên tục bàn tán, một số thì cho là có thật, một số thì trầm trồ không dám tin.
“ Này ngươi xem, tên Chấn Nguyên đó sao có thể chứ, ta không nghĩ hắn lại lớn mật đến thế đâu “ một tên nam nhân của Lâm gia cất lời vẻ đầy khó tin.
“ Ai biết được lòng người...bằng chứng quá rõ ràng như vậy, là không thể chối cãi..” lại một người khác lên tiếng.
“ Ngươi nghe rồi chứ Lâm Bách, Chấn Nguyên hắn là kẻ giết người cướp của, chứng cứ đã rất rõ ràng, không còn gì chối cãi “ Lâm Hoàng nói giọng đắc ý.
Nhưng bọn chúng quá xem thường Lâm Bách. Chỉ đơn giản là bịa đại câu chuyện, làm sao qua mặt được người lãnh đạo của Lâm Gia.
Đối với từng lời nói của mấy con lợn này, Lâm Bách là một mặt lạnh nhạt. Bỗng khoé miệng ngài khẽ nhếch lên.
“ Hai kẻ ngu ngốc các ngươi qua mặt thiên hạ chứ không thể qua mặt ta “ Lâm Bách chính là một giọng nói tiếp.
“ Trong lời nói của ngươi có ba điều phi lý... Thứ nhất: ngươi nói Lâm Hùng cưỡng chế không thành công Chấn Nguyên? Mọi người nghĩ thử xem...Lâm Hùng là tu vi gì so với một đứa trẻ không thể khai một mạch, hắn lại là cưỡng chế bất thành? Huống hồ là một đoàn người đi bắt một đứa trẻ? “
Lâm Bách giọng nói dõng dạc khiến cho mọi người ở đây là nổ ra một cuộc tranh luận, ai không biết cái danh, phế vật nhị thiếu gia Chấn Nguyên, thiên sinh vô hệ tư chất, cả đời không thể tu luyện... thế mà giờ lại có thể phán kháng một dưỡng khí tu sĩ?
“ Bởi vì sợ làm hại đến nhị thiếu gia, nên Lâm Hùng, ngài ấy mới không nỡ xuống tay, khiến Chấn Nguyên thiếu gia chạy thoát “ Nhận thấy mình bất lợi Lâm Tử nói giọng phản bác.
“ Ta còn chưa nói hết...Điều thứ hai, ngươi nói Nguyên nhi giết người cướp của, nhưng nếu nghĩ kĩ, trước khi đi Viêm nhi có cho Nguyên nhi một nhẫn trữ vật, đó như là tất cả tài sản của nó, mỗi một cái giáp vĩ xích cũng đã giá trị thập phần hơn rất nhiều so với đoản đao này. Hơn thế nữa, giả sử thật sự có người tham lam muốn lấy đoản đao này, đầu tiên hắn giết chết Lâm Hải, sau đó lợi dụng việc Nguyên nhi rời khỏi gia tộc, lấy máu của nó nhận chủ, rồi giết người phi tang nhân chứng. Mọi trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu Nguyên nhi là giết người bỏ trốn, rồi cuối cùng chốt lại, thanh đoản đao này không phải vẫn là nằm trong tay ngươi sao? Lâm Tử “. Lâm Bách nét mặt ý cười, lời phân minh trình bày rõ ràng.
Lời phân tích của Lâm Bách như sét đánh giữa trời quang. Một cuộc tranh luận nổ ra sôi nổi. Không ngờ lại còn có cái này, Lâm Tử hắn mới là không ngờ đến, nét mặt của hắn bắt đầu tái dần như là bị nói trúng tim đen.
Đăng bởi | NgụyNgônPhàmThiếu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 12 |
Lượt đọc | 27 |