Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự Cười Chính Mình

Tiểu thuyết gốc · 1859 chữ

Chương 26: Tự Cười Chính Mình

Trong khoảnh khắc bốn con ngươi trừng mắt nhìn nhau. Những đao quang, kiếm quang bỗng trở nên sáng rực, hai cổ thân ảnh tức tốc lao vào nhau.

Rất nhanh thì một vụ va chạm xảy ra

BeNG!

Cú va chạm mạnh khiến cả hai lùi bước về sau, tên đinh hợi thì phảng phất lùi về nhẹ nhàng còn Chấn Nguyên thì trông có vẻ khốn đốn hơn, đôi chân hắn cứ lùi lại không dừng, cuối cùng buộc hắn phải cắm kiếm xuống đất để có thể toạ vị được bản thân. Trên mặt hắn nhỏ xuống những giọt mồ hôi.

Vốn dĩ hắn đã tiêu hao quá nhiều sức lực với mấy con đinh hợi kia, hơn thế nữa khi va chạm với đối phương, hắn chính là có thể cảm nhận được thực lực đối phương mạnh không thua kém gì mình, thậm chí là có phần nhỉnh hơn. Phải biết ma vật bản thể bọn chúng đã mạnh hơn nhân loại rất nhiều, chẳng qua là trí tuệ của chúng thật sự là quá kém. Chứ nếu không, nhân loại còn phải sếp xa mới bằng nổi chúng.

Chấn Nguyên một kiếm vừa rồi cũng là khiến cho hắn khốn đốn sắc mặt. Cả thân cường hãn, nguyên khí phóng thích ra ngoài, mặc dù là rất ít thế nhưng là cũng là đã tạo ra một chút uy phong cùng áp lực.

Bất quá ngay khi Chấn Nguyên phóng thích nguyên lực, tên béo kia cũng là đâu phải dạng vừa, một áp lực hình thành xung quanh người hắn, đủ để chấn nhiếp cả một phương ah.

Hai cổ thân ảnh này lại nhanh như thoắt lao vào nhau.

Binh binh...

Bang bang...

Hai thanh âm vũ khí lại tiếp túc vang lên không ngớt, bất quá càng đánh Chấn Nguyên nét mặt trông càng khó coi. Hắn sớm đã mệt lã người chẳng qua chỉ là lên kiếm nghạnh kháng đại đao chém tới của tên béo kia thôi.

Keng keng, Chấn Nguyên lúc này chỉ có thể liên tục thủ thế, hắn có vài lọ đan dược hồi phục thể lực nằm trong nhẫn trữ vật. Thế nhưng tình hình hiện tại, con lợn béo này chính là không cho hắn cơ hội phục dụng ahh.

Nhìn hai tên này đánh nhau mà cứ như là người voi chiến cùng người kiến ấy, tên lợn kia thì to béo, cao cả nửa trượng, còn Chấn Nguyên chúng ta dù là đã cao lớn hơn rất nhiều so với trước đây thế nhưng khi đứng so với tên này thì quả thật còn quá nhỏ bé ahh.

Tên đại lợn này bất ngờ vùng liên tiếp hai đao cực lớn sức lực vào Chấn Nguyên. Bất quá cùng lắm cũng chỉ là bản năng cái hắn hơn ở Chấn Nguyên cùng lắm chỉ là sức lực. Rất nhanh Chấn Nguyên liền vung kiếm quẹt ngang nghạnh kháng đại đao tiến đến.

Beng!!!!!!!

Một âm thanh lớn nổ ra nơi giao tranh, chỉ thấy cổ thân ảnh Chấn Nguyên bị đánh văng ra sau va vào bức tường đá, khoé miệng rỉ ra máu.

“ Phụt....cái tên béo chết tiệc này “ Chấn Nguyên đây là vô cùng tức giận nói, sở dỉ hắn đang là muốn cùng đối phương mài dủa một chút, bất quá hắn là muốn về nhà thật nhanh rồi ahh. Cái mạng của hắn, Chấn Nguyên ta chính là lấy chắc rồi. (P/S: thường mấy thằng sắp chết cũng hay nghĩ vậy :))

Hắn đứng người dậy với dáng vẻ đầy uy nghiêm, khuốn mặt rất ngầu, đôi mắt băng lãnh nhìn đại hợi. Bỗng kiếm nắm chặt trong tay lại dần buông lỏng, hắn dơ kiếm vứt ra đằng xa như một lời thách thức.

Nhìn vậy, tên Đại hơi kia là vô cùng hiểu chuyện, trí tuệ bất phàm của loài heo cuối cùng cũng được phát huy ahh. Đôi tay cầm hai thanh đao ném sang hai bên, sức ném quả là khủng bố, một đại đao cắm sâu xuống đất, một cái thì lại cắm xuyên qua cây ah.

Lúc này cả hai, tay không thủ thế, chờ đợi đối phương lao lên mở quyền.

Khoé mắt khẽ giật, cả hai lao vào với nhau cùng một lúc. Ngay khi tiến gần, Chấn Nguyên nét mặt lại là lộ rõ vẻ đều trá, cái nét cười của hắn lúc này chính là trông vô cùng đáng sợ, khác nào là ma quỷ hé răng khiến đất trời rung động? Khoé miệng cong lên hết cở, ngay tại thời điểm đó đại hợi mới là cảm thấy không ổn, nhìn cái nụ cười của Chấn Nguyên mà hắn toát cả mồ hôi hột.

Tên khốn kiếp này sao lại mở ra nụ cười đáng sợ như vậy, bằng cách nào mà hắn lại chắc chắn có thể thắng ta như thế? Không ổn, tên khốn này chính là đang lừa ta...

Chính là cái khoảnh khắc đó đại hợi bật người ra đằng sau, may mắn thoát được một kiếm của tên ôn thần trước mặt.

Khè khè, Chấn Nguyên hắn chính là vui sướng lấy ra một thanh kiếm khác trong nhẫn trữ vật, thời điểm này gió lại đổi chiều rồi ahh.

“ Ồ!! cũng thông minh, ít nhất là hơn đám lợn vừa nãy ... lại có thể nhận ra sự tình. Có bất ngờ không? Kiếm à? Anh có rất nhiều ahh. Ai mượn ngươi ngu ngốc ném vũ khí của mình đi, lại còn ném xa như vậy haha, vừa hay đúng ý ta...” Chấn Nguyên chính là sảng khoái nói như kiểu mạng của ngươi hắn lấy chắc rồi vậy.

Cái nét cười của Chấn Nguyên đúng là làm cho đại hợi lạnh toát cả lưng ah.

“ Tên khốn này lại vô liêm sĩ như vậy....hắn làm cái hành động ấy thì khác nào là xem danh dự của một chiến binh là cái nùi dẻ lau chân? ” đại hợi chửi thầm trong lòng.

Như đáp lại lời chửi thầm của đại hợi, Chấn Nguyên chính là tiến đến vung kiếm lên người đại hợi.

“ Liêm sĩ à?....Liêm sĩ là gì? Hình thù thế nào? Có ăn được không? “ Chấn Nguyên nói thầm, hắn chính là đang biết con lợn béo này đang nghĩ gì.

Vừa nói hắn vừa vung kiếm chém lên ngươi đại hợi, đại hợi hắn dù có mạnh nhưng trong tay là không có vũ khí, thử nghĩ cho dù một thằng nhóc cầm dao dùng lực cùng đủ để một đại hán tay không bị thương rồi ah, huống chi là cái tên Chấn Nguyên thối này.

Đại hợi chính là chỉ có thể tránh né, nhưng đao kiếm liên tục như vậy hắn làm sao né hết đây? Rất nhanh sau một hồi trên người đại hợi đã bị tên ô hợp này chém cho ra rất nhiều vết thương. Đại hợi lúc này như máu dồn lên não, hắn như muốn trả ngược đòn lại vậy. Có chết cũng phải kéo Chấn Nguyên chết cùng.

“ Tên khốn ngươi làm vậy không xứng mặt anh hùng “ Đại hợi nói lên những âm thanh ụt ịt nhưng vẻ mặt Chấn Nguyên chính là thấu hiểu tất cả những gì ý muốn của Đại hợi.

“ Anh hùng? .... ta không phải anh hùng ... ta cũng từng nghĩ đến việc mình sẽ trở thành anh hùng ... mấy thằng hùng quân thì thường rất hay chết sớm ahh...Thực tế chút đi, đây là chiến trường chứ không phải khu vui chơi ... thà chết vinh còn hơn sống nhục? Một câu nói thật hay, ta không phủ nhận...Thế nên ....” lúc này nhãn quang của Chấn Nguyên như đổi màu đỏ máu, ánh mắt là đi đến đỉnh điểm của sự đáng sợ, “ngươi hãy chết một cách thật vinh quang nhé”.

Tên đại hợi nhìn thấy ánh mắt của Chấn Nguyên thì bị doạ cho run rẩy cả người, cả thân vô lực bị một kiếm quang cắt ngang cổ.

Khoảng khắc hắn nhìn thây thể cụt đầu của mình và cơn mưa máu văng đầy ra đất.

Hắn có chết cũng không nghĩ mình sẽ chết theo một cách ô nhục cùng thống hận như vậy. Cái xác của hắn bỗng phát sáng rồi ngay lập tức nổ tung hoà tan vào không khí.

Chấn Nguyên là lúc này sau một tràng chém giết là thu kiếm của mình vão nhẫn trữ vật, rồi đi đến bên cây kiếm mà hắn vừa vứt ra lúc nãy với ý định thu lại.

Vừa đi hắn vừa nghĩ chuyện khi nãy.

Trong lúc chém giết tên đại hơi kia hắn là đã nghĩ về khoảng khắc bị đánh rơi xuống vực, cái khoảnh khắc ấy không thể nào thoát ly khỏi đầu hắn khiến hắn trở nên ám ảnh.

Bỗng khoé miệng hắn khẽ cong lên như đang cười thế nhưng không phải là hắn cười người khác mà là đang tự cười chế nhiễu bản thân.

“ Ha....Ta lại cười anh hùng, một đời ngươi cứu vô số người cuối cùng lại không thể cứu nổi bản thân ... ta lại cười anh hùng, người ngươi dùng tính mạng để cứu cuối cùng lại chính là kẻ thù của ngươi...ha”

Khoảng khắc hắn nghĩ về Tiểu Lan, bản thân đã giúp cô ta nhiều như vậy cuối cùng lại phải nhận lấy sự phản bội...hắn là không khỏi có chút đồng cảm ah. Ánh mắt mỗi lúc mỗi ánh lên sự hận thù sâu thẳm. Chỉ cần nghĩ đến cái quá khứ ô nhục ấy thì Chấn Nguyên lại như không kiểm soát được mình.

Lúc này khoé mắt hắn bỗng trở nên sắc lạnh, mang theo vẻ ảm đạm u buồn. Hắn chính là đã đến bên thanh kiếm. Bàn tay nắm vào đế cầm...

“ Thế nên đến cuối cùng, ngươi chết, cũng chỉ là bởi vì...” Thanh kiếm bị rút lên “ sự ngu ngốc của ngươi mà thôi “ Chấn Nguyên khẽ nói.

————-

Ánh mặt trời đã xế chiều

Lập tức một giọng nữ phát lên

“ Chúc mừng Cửu giới chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, không biết ngài muồn ở đây hay quay trở về? “ Giọng nữ nhân đúng là chẳng có chút nào thay đổi ahh

“ Trở về “ Chấn Nguyên lãnh đạm lên tiếng nói.

Lập tức Chấn Nguyên được đưa trở về tại đồ trận.

“ Cửu giới chủ đã trờ về an toàn, môi trường vừa tạo sẽ bị xoá bỏ “ Giọng nữ lại nói.

Lúc này bên trong cái chiến trường sâm lâm kia là đã một mãnh đổ nát, đất đá trào ngược, cây cối đổ rễ cả lớn.

———————

Hôm nay ta lại bạo 2 chương ahh :)). Cảm ơn các đạo hữu đã đọc truyện của ta, nhớ nhấn love và cmt ghóp ý cho ta hoàn thiện bút viết hơn nhé. Đạ tạ các đạo hữu

Bạn đang đọc Thánh Ma Chí Tôn sáng tác bởi NgụyNgônPhàmThiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgụyNgônPhàmThiếu
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.