Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Đấu Với Đinh Hợi

Tiểu thuyết gốc · 1920 chữ

Chương 25: Chiến Đấu Với Đinh Hợi

Hôm nay ta đăng sớm một chút ahaha

—————— Nguỵ Ngôn Hoa Ngữ ————-

Chấn Nguyên được giao nhiệm vụ giết 100 con đinh hợi, hắn lúc này mặc dù cao hứng nhưng cũng rất nhanh chóng kìm hãm tâm trạng, hắn biết rất rõ ràng đây là chiến trường chứ không phải trò chơi. Xem thường đối thủ chính là tự đào hố chôn thân. Mọi việc phải hết sức cẩn thẩn.

Chấn Nguyên hắn đang là đứng trên một cái cây quan sát tình hình, hắn nhìn sơ qua cũng phải tầm trăm con ah. Nó nằm rải rác từng nơi trong bãi chiến trường này: vách đá, gốc ây, bên dòng sông...không nơi đâu là không thấy bọn chúng, bất quá khu này dù có nhỏ thì với cái nhân số tầm trăm con kia thì cũng đã quá thưa thớt rồi. Mỗi con chỉ đứng một mình lại rất xa nhau.

Vừa hay lại đúng ý hắn, hắn chỉ định đánh từng con một chứ không ngu mà cân cả bầy, thử nghĩ mà xem, với cái nhân số tầm trăm con kia mà đi thành đàn, mỗi tên chỉ cần cho hắn một vải nước bọt cùng đủ để dìm chết hắn rồi ah.

Không luyên thuyên dài dòng, Chấn Nguyên chính là phi thân lên cái cây thứ hai, vì ở dưới gốc cây đó, lại là toạ vị một con đinh hợi.

Mấy con đinh hợi này đúng thật sự là ngu ngốc, ngay cả khi Chấn Nguyên chính là kề ngay sau lưng chúng mà chúng vẫn thản nhiên chẳng hề hay biết gì. Chấn Nguyên kiếm nắm chắc trong tay, cậu dùng hết lực, từ phía sau đâm lên một lưỡi kiếm xuyên thẳng qua tim của con đinh hợi. Nó như chết một cách tức tưởi mà không hề hay biết gì, chỉ kịp “ hự “ lên một tiếng rồi nằm lăn ra đất, nét mặt vô cùng khó coi.

Bùm, một âm thanh nhỏ vang lên khiến Chấn Nguyên có chút giật mình. Ngay tại thời điểm cái xác của con ma vật này nằm xuống bất động thì cơ thể nó bổng phình to lên, những tia sáng phát quang từ bên trong cái xác, Chấn Nguyên mới kinh hãi, ‘ chẳng lẻ con định hợi này muốn bạo nộ?’ Hắn muốn quay người chạy đi nhưng là không kịp nữa rồi, ‘Bùm’ một tiếng, cả thân thể con đinh hợi này hoá thành đám nồng vụ đen tan vào không khí.

Chấn Nguyên chứng kiến thì à hiểu ra, những con quái vật này đều được tạo ra từ nguyên lực, vậy hẳn khi chết cái xác bị tan thành nguyên khí cũng là điều dể hiểu.

Không chần chừ lâu được, thời gian của hắn chỉ là trước khi trời tối, phải nhanh chóng hoàn thành.

Thế là Chấn Nguyên liền theo kế hoặc đã định sẽ chém giết những con quái vật này từng chút một, hắn vẫn là không dám gây ra cái đại sự chú ý.

Mười con

Hai mươi con

Ba mươi con

Đã gần hai canh giờ, thế nhưng Chấn Nguyên mới là chỉ tiêu diệt được tròn ba mươi con. Bất quá hắn cảm thấy như vậy là quá chậm. Hắn chắc chắn có thể khẳng định chắc nịch một câu: “ dù cho đến sáng mai sợ rằng một trăm con cũng không đạt tới” vẫn còn bảy mươi con nữa, Chấn Nguyên mới là ngồi dưới một gốc cây vắt óc suy nghĩ.

Nãy đến giờ hắn chỉ toàn đi cắn trộm, lợi dụng trí tuệ kém của bọn này mà liên tục núp lùm, một phát chí mạng, bất quá đánh hao mòn như vậy thật sự quá lâu. Thế nên hắn buộc phải tìm một cách khác.

Đang loay hoay trong mớ suy nghĩ thì một con định hợi phát hiện ra hắn liền hung hăng chạy đến, khuôn mặt vô cùng dữ tợn, trên tay cầm một cái chuỳ gỗ. Dáng chạy có thể nói là vô cùng tức cười.

Chân Nguyên đang suy nghĩ thì bị con lợn này làm phiền, trong lòng cậu nổi lên chút bực bội, cầm thanh kiếm của mình lên, Chấn Nguyên là đang muốn xả tí đây. Cậu bước đến trước mặt con đinh hợi này, vươn kiếm thành thế thủ như định đón nhận một đòn của con đinh hợi này.

Thấy thế con lợn người lập tức nhảy lên vung một chuỳ toàn lực....

Binh

Tiếng binh khí va chạm với nhau...

Chấn Nguyên là nét mặt không khỏi thất vọng

“ Cái lực lượng gì đây? Quá yếu “ Chấn Nguyên nhàm chán thốt lên.

Một kiếm trả đòn hắn đem cả cây chuỳ gỗ cùng con đinh hợi này chém ra làm đôi.

Bọn đinh hợi này thật sự quá yếu, lấy tu vi mặc dù chỉ là khai mạch cảnh thế bát tầng thế nhưng đối với mặt với mấy con lợn này cũng là quá thừa lực lượng. Hơn thế nữa, bọn chúng chỉ là dùng chuỳ một cách bản năng cơ bản không được ai đào tạo, Chấn Nguyên hắn mặc dù chỉ học được sơ đẳng kiếm pháp của Lâm gia thế nhưng là vẫn hơn hẳn bọn này.

Bây giờ hắn mới là nhận ra bản thân thừa sức chém giết một trăm con ahh. Thế nhưng có nhận ra từ đầu thì hắn cũng không làm được gì. Khoảng cách giữa các con quái vật là quá xa, khoảng thời gian để chạy đến chỗ bọn chúng còn lâu hơn là kết liễu bọn chúng nữa.

Đó là Chấn Nguyên đã dùng phương pháp ẩn nấp và kết liễu nhanh chứ nếu sài cách mặt đối mặt, múa với bọn chúng một hồi còn lâu hơn. Chấn Nguyên là muốn tìm cách để tập hợp chúng lại một chỗ.

Bùm, cái xác hoá thành nồng vụ

Chấn Nguyên như nhận ra điều gì đó từ cái vụ nổ này....

“ A...chính là nó “ Chấn Nguyên hắn lúc này chính là đã nghĩ ra cách để có thể tập hợp bọn chúng lại một chỗ ah.

Cậu lấy trong nhẫn trữ vật của mình mấy chục bao thuốc, biết thuốc gì không? Thuốc nổ đấy. Hắn đang là muốn chơi lớn ah, gộp tất cả các gói thuốc nổ này lại, cho vào một cái hố mà hắn đã đào, gần chục bao thuốc chứ có ít ỏi à? Sợ rằng một tên dưỡng khí sơ kỳ hứng chịu thì cũng chết không toàn thây ah.

Thế nhưng Chấn Nguyên hắn là không dùng nó để giết bọn lợn kia mà là dùng để dẫn dụ chúng vào.

Ngay khi chọn được chỗ nấp thích hợp, Chấn Nguyên mới chính là châm ngòi nổ ah, chưa được một phút....

BÙM!!!!

Một vụ nổ chấn động đất trời. Lúc này từ trong đám rừng đi ra một con định hợi, kéo sau đó là cả bầy, một đàn đinh hợi ah... chúng chính là đang tiến về trung tâm của vụ nổ vừa rồi.

Chấn Nguyên lựa chổ đặt thuốc cũng rất đẹp ahh, một bãi đất trống tương đối rộng rãi, xung quanh chỉ có những cây cỏ nhỏ mà thôi.... Vụ nổ oanh thiên vừa rồi nếu mà còn không nghe thì chỉ có thể tai điếc ahh. Nhìn cái bức tường đá xung quanh xem, âm thanh chỉ có dội lại chứ làm méo nào thoát ra nổi.

Một còn đi đầu như nhận ra Chấn Nguyên, cái tên Chấn Nguyên dị hợm này sau khi núp sau vụ nổ, hắn lúc này chính là ngồi trên một phiến đá, một chân thả xuống tự do, chân còn lại đặt lên tảng đá, dáng ngồi y như mấy bà bán cá ngoài chợ, tay cầm kiếm cắm lưỡi xuống đất, nét mặt lúc này là trông vô cùng đáng ghét.

Bỗng nhìn thấy nét thư thái như đi du lịch của Chấn Nguyên, con đinh hợi đi đầu này như là nổi máu điên, nó cầm một cái giáo gỗ mà hồng hộc khí thế xông thẳng đến người cậu.

Chấn Nguyên nhìn thấy vậy, nét mặt vẫn là dáng vẻ đáng ghét y nguyên, bỗng khoé miệng hắn khẽ cong lên.

Soẹt

Một lưỡi kiếm nhanh như chớp cắt ngang, cái đầu của tên đinh hợi này là triệt để được Chấn Nguyên nhẹ nhàng cắt ngang hoàn hảo, cái đầu hắn lăn long lóc rồi nhắn chóng cả thân xác hoá thành hắc nồng vụ tan mất.

Những con định hợi khác thấy vậy, điên máu lao vào Chấn Nguyên, thế nhưng tiếc thay chúng chỉ như con thiêu thân trước một Chấn Nguyên quá rỗi mạnh mẽ. (Xạo chó đó đừng tin)

Rất nhanh...

Bốn mươi con

Năm mươi con

Sáu mươi con

Đến lúc này dù không muốn cũng phải thừa nhận hắn đã thấm mệt. Bọn này đúng là đánh mãi không hết, chúng cứ lao vô như con thiêu thân mà không hề cho Chấn Nguyên chút thời giờ nghỉ ngơi....

Bảy mươi con

Tám mươi con

Mồ hôi Chấn Nguyên là tầm tả, hắn mệt đến điên mất, đây là lần đầu hắn đánh một trận lớn như vậy ahh. Bất quá Chấn Nguyên mệt đến mức khủng khiếp cũng chưa từng dừng lại bởi vì hắn biết nhiệm vụ này vẫn là quá đơn giản, những cái kia nhiệm vụ hay thất đại mê cung còn khó vạn lần, đến cả mấy con quái tì ti này cũng muốn làm khó hắn? Nằm mơ! Dù được chọn lại kế sách mười lần thì hắn vẫn sẽ chọn mười lần y hệt ah.

Chín mươi con

“ Sắp hoàn thành rồi. Cố lên!” Chấn Nguyên tự cổ vũ chính mình...

Chín mươi mốt..hộc hộc

Chín mươi lăm...

Chín mươi sáu....

Chín mươi bảy...phù phù...

Chín mươi tám...

Chín mươi chín....

“ Trời ơi mệt chết ta mất...” Chấn Nguyên là than lên một tiếng. Hắn nằm trên thảm cỏ thở hổn hển....

“ Chỉ còn lại một con nữa thôi, không biết nó ở đâu nhỉ? “ Chấn Nguyên ngồi bật dậy nói, xung quang hắn lúc này đã là không còn một con đinh hợi nào... hắn lưa con mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm con cuối cùng, chỉ còn con này thôi thì nhiệm vụ hắn sẽ hoàn thành rồi...

Bỗng từ phía xa xa, một thân anh cao gần nửa trượng (2m), to gấp ba lần một con đinh hợi bình thường, trên tay cầm hai thanh đao, ở hai bên khoé miệng mọc ra hai chiếc răng nanh cong lên vê dữ tợn, đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm vào Chấn Nguyên khiến cậu không khỏi giật cả mình. Vậy là từ nãy giờ con định hợi này chỉ đứng nhìn Chấn Nguyên chiến đấu mà không hề tham gia. Bỗng cảm giác được sự nguy hiểm toát ra...

Chấn Nguyên cầm chặt kiếm trong tay, cả người đứng hẳn dậy, mũi kiếm chỉa về tên đinh hợi kia đầy thù địch. Nét đểu trá trên khuôn mặt tự lúc nào biến mất thay vào đó là một khuôn mặt trịnh trọng, ánh mắt điềm tỉnh. Ở nơi con đinh hợi này nó toát lên Chấn Nguyên một cái cảm giác không thể xem thường.

Bạn đang đọc Thánh Ma Chí Tôn sáng tác bởi NgụyNgônPhàmThiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgụyNgônPhàmThiếu
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.