Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hãm Hại

Tiểu thuyết gốc · 3259 chữ

Chương 2: Hãm hại

Sau khi tiễn Lâm Viêm đi, Chấn Nguyên cũng rời gia tộc, cậu ta một đường đi về hướng Bắc, càng đi âm thanh mỗi đêm càng lúc càng lớn.

Qua một ngày đường Chấn Nguyên đã đi đến Bắc Minh sơn mạch.

Bắc Minh sơn mạch nằm ở phía Bắc ngoài Thương Thiên thành, là nơi ở của vô số nguyên thú, đặc biệt còn có một số thập phần cường đại nguyên thú.

Nguyên thú là những con thú hoang đã hấp thụ được nguyên khí trong thiên địa và tiến hóa cao cấp hơn. Nếu những con thú thông thường chỉ có sức lực cỡ một người trưởng thành và khá ngu ngốc thì nguyên thú hoàn toàn khác biệt.

Nguyên thú đã sinh ra linh trí, thực lực cũng so với những con thú kia càng cường đại. Nguyên thú chia thành bốn cấp lần lượt là: đan phôi cảnh, kết đan cảnh, dục đan cảnh, đan hóa cảnh, tương ứng với từng cấp của nhân loại tu luyện giả. Còn về phần cảnh giới thì Chấn Nguyên cũng chỉ biết sơ sơ.

Nhân loại Bách Nguyên đại lục tu luyện lần lượt chia ra bốn cảnh giới lớn, tương ứng với bốn cấp đầu của nguyên thú, còn về những cảnh giới ứng với những nguyên thú cấp cao hơn có lẽ có, nhưng Chấn Nguyên không biết.

Đầu tiên chính là thông mạch cảnh, cảnh giới này chính là sau khi thức tỉnh hệ ở Trắc Hệ thạch, mười nguyên mạch trong cơ thể sẽ hiện ra, sau đó vận chuyển công pháp để hấp thu nguyên khí đả thông từng cái, mỗi một cái sẽ tăng cho bản thân một phần lực lượng, xưng là thông mạch thập cảnh.

Mà trên thông mạch cảnh là tụ khí cảnh, trên nữa là hóa nguyên cảnh, và cuối cùng là nguyên phủ cảnh.

Nghĩ đến có chút xấu hổ, Chấn Nguyên bản thân chỉ biết tên gọi chứ không biết chi tiết những cảnh giới này như thế nào.

Hắn nghe nói Lâm gia gia chủ và Lâm gia lão tổ đều là hóa nguyên cảnh, còn về nguyên phủ cảnh chỉ có thành chủ Thương Thiên thành, đó cũng là lí do mà phủ thành chủ phủ có thể kiểm soát các gia tộc lớn khác.

Bách Nguyên đại lục, cảnh giới sâm nghiêm, mỗi một cảnh giới cách biệt đều là hào sâu vạn trượng, không cách nào vượt qua. Chẳng hạn người ở thông mạch cảnh có sức chiến đấu mạnh nhất thì ngươi cũng không cách nào chiến thắng được một cái tụ khí cảnh yếu nhất.

Bất quá, nghe đồn rằng các tuyệt thế thiên tài có thể vượt cảnh giới khiêu chiến, nhưng đó chỉ là lời đồn, hắn cũng chưa thấy qua bao giờ.

———————

Lắc lắc đầu, Chấn Nguyên không suy nghĩ nữa mà tiến vào sơn mạch. Bắc Minh sơn mạch mắc dù thập phần hung hiểm, nghe nói có tương đương nguyên phủ cảnh cường giả tứ cấp đan hóa cảnh nguyên thú, nhưng đó là ở sâu bên trong sơn mạch. Còn ở bên ngoài chỉ là một số hoang thú, cũng không quá nguy hiểm.

Chấn Nguyên không biết là, khi hắn tiến vào sơn mạch thời điểm, có một toán người đang lặng lẽ quan sát hắn.

Chấn Nguyên thận trọng từng bước từng bước một đi vào trong sơn mạch, mồ hôi không ngừng đổ trên trán. Hắn làm người cẩn trọng, xưa nay làm việc gì cũng cẩn thận chứ đừng nói việc nguy hiểm như vào Bắc Minh sơn mạch.

Đúng lúc này, một tiếng khóc làm Chấn Nguyên chú ý. Mới đầu, Chấn Nguyên không có ý định quan tâm. Trong sơn mạch nguy hiểm trùng trùng, không cẩn thận là mất mạng, hơi đâu mà lo cho người khác. Nhưng dần dần, Chấn Nguyên cảm thấy âm thanh đó khá quen, cắn răng, Chấn Nguyên rút một con dao ra, chầm chậm đi về hướng tiếng khóc đó.

“ Sao lại là nàng?”

Lâm Thiên bật thốt lên.

Người con gái bị cột treo cây lúc này là Tiểu Lan, cô là nha hoàn của Chấn Nguyên, dù là con nuôi nhưng Chấn Nguyên cũng là thiếu gia thế nên cũng có một nha hoàn đi theo hầu hạ.

Trong ý thức của Chấn Nguyên, Tiểu Lan là một nha hoàn rất tốt, không bao giờ để chủ phải oán than, hơn nữa khi biết hắn là vô hệ còn không ngừng động viên, khích lệ khiến hắn ấm áp một phần. Nếu thân nhất là đại ca Lâm Viêm thì Tiểu Lan lại chính người thứ ba mà hắn quý nhất sau gia chủ.

Lúc này khi thấy Tiểu Lan bị treo trên cây, hắn hối hả chạy đến, vung dao cắt ngang dây đở Tiểu Lan dậy.

Bấy giờ một thiếu niên thân hình vừa vặn trang phục lam sắc, trên tay cầm một chiếc quạt ngọc không ngừng phe phẩy.

“ Yô, cuối cùng thì cũng tìm thấy ngươi rồi, hung thủ giết người bỏ trốn, Lâm Chấn Nguyên “

Người vừa đến là Lâm Tử, hắn là con trai của Lâm Hồ, đại ca của Lâm gia gia chủ. Hắn là kẻ chuyên đi gây sự với Chấn Nguyên nhất, luôn nghĩ ra những trò hèn hạ bẩn thiểu để bắt nạt cậu ấy, khi còn ở trong gia tộc, cứ hễ bực bội là hắn lại tìm Chấn Nguyên để gây sự, nhưng lần nào cũng bị cái tên Lâm Viêm chó chết cản trở, thậm chí nhiều lần còn bị trừng phạt ngược, khiến hắn thù càng thêm thù.

“ Lâm Tử, ngươi muốn làm gì? Tiểu Lan có phải nàng là bị ngươi làm hại? “ Chấn Nguyên lớn tiếng quát.

“ Muốn làm gì?... Không thả mồi sao câu dược cá ?....Người đâu bắt tên sát nhân này lại cho ta” Khoé miệng Lâm Tử nhếch lên một nụ cười tà dị, tay trái gấp quạt, tay phải chỉ về hướng Chấn Nguyên mà ra lệnh.

Lập tức hơn mười thân ảnh lao ra mạnh mẽ, thoắt một cái đã bao vây hai người họ. Tất cả mười người này đều mang trang phục binh lính của Lâm gia.

Nhận thấy nguy hiểm, Chấn Nguyên đứng lên trước, nắm chắc đoản kiếm trong tay, trừng con mắt nhìn về địch nhân. Số lượng quá đông, hắn không thể tự thoát chứ đừng nói mang theo tiểu Lan, tình thế vô cùng nguy hiểm.

Hai bên đang trong thế giằng co thì đúng lúc này, một tiếng gầm chấn động toàn bộ sơn mạch. Đó chính là tiếng gầm của con đan hóa cảnh nguyên thú kia, nó đã nhận ra có nhân loại xâm nhập vào địa bàn của nó, chỉ là chưa biết vị trí cụ thể mà thôi.

Mọi người ở đây lập tức nín thở, hận không thể lập tức rút khỏi sơn mạch này, không khí vô cùng im ắng vì chỉ một tiếng động nhỏ thôi là con yêu thú đó sẽ chạy đến đây, tất cả sẽ chết. Trong lúc nguy cấp, Chấn Nguyên bỗng nghĩ ra một kế. Cắn răng, hắn dùng sức hét lên một tiếng: "A a a a a a" thật lớn. Quả nhiên con đan hóa cảnh yêu thú kia lập tức phát hiện chỗ này, kinh thiên khí tức như dòng lũ lao tới.

Tất cả mọi người sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tràn ngập sợ hãi và phẫn nộ, lập tức bỏ chạy về phía các hướng khác nhau.

Nhân cơ hội này, Chấn Nguyên bồng cả người Tiểu Lan lên, phóng thật nhanh vào rừng.

Sau một lúc, Lâm Tử đã hội ngộ cùng đám thuộc hạ, cũng may con nguyên thú đó chỉ chạy tới, nhận ra tất cả đã rời xa lãnh địa của mình thì cũng không đuổi tiếp.

" Một lũ phế vật, chỉ biết bỏ trốn, để tên tiểu tử đó chạy mất rồi." Lâm Tử tức giận vô cùng.

" Thiếu gia yên tâm, ngài quên sao, chúng ta có cách định vị hắn cơ mà." Một tên thuộc hạ nở nụ cười nịnh hót. Hắn lấy ra một tấm kính, trên đó có một điểm đỏ đang hướng về phía tây chạy.

—————

Tại vách vực

Phù phù hộc hộc, những tiếng thở hổn hển của Chấn Nguyên, hắn nằm lăn ra gốc đá mệt người nói “ Xa như vậy rồi, chắc chúng không đuổi kịp đâu, với lại trên đường ta đã đặt một số cái bẫy, quăng dép bên phải chạy bên trái, chỉ hy vọng là chúng mắc lừa”

“ Đáng tiếc, trò mèo của ngươi chỉ có thể lừa chuột mà thôi” nữ nhân mang trên mình nồng đậm sát khí, bước ra cùng hai tên nam tử khác, khí tức của cả ba thật đáng sợ cứ như chúa tế đang chơi đùa với con mồi, trên tay còn cầm sẵn vũ khí.

Thật gay go, Chấn Nguyên bật cả người dậy, đoản đao rút ra khỏi vỏ, hắn dự định đánh tới nhưng “ Bốp...Hự” một đấm vô mặt một đấm vô bụng, thân người hắn bị một nam tử đánh ngả ra đất, còn phun ra một ngụm máu.

Hắn sách ngược Chấn Nguyên lên, “Tiểu Lan mau chạy” bụp, lại một đấm nữa vào bụng

“Thân mình lo chưa xong còn lo người khác” gã trung niên lên giọng nói

Lúc này Lâm Tử cùng mười tên phế vật cũng đã đuổi tới, khi thấy ba người của mình thì hắn dừng lại chống hai tay vào đầu gối thở hồn hển.

Nhìn thấy Lâm Tử đến, cả ba cung kính chào “ Thiếu Gia”

“ Ha ha, Chấn Nguyên để ta coi ngươi còn chạy thế nào? “ hắn vừa đi vừa sảng khoái nói.

Sau một hồi đấm đá vào mặt Chấn Nguyên, hắn mở giọng điệu kiêu ngạo, tự bài kể lại cho Chấn Nguyên nghe.

“ Chấn Nguyên ngươi biết không? Ngươi ngu lắm, lúc tên khốn Lâm Viêm còn tại gia tộc, cứ hễ ta bắt nạt ngươi là hắn bắt nạt ta, sau khi hắn đi, ngươi cũng lại muốn đi, vậy thì thù oán của ta biết giải thế nào? Những lúc nhàm chán ta biết lấy ai để tiêu khiển đây? “ Càng nói nét cười trên mặt hắn càng đậm, như một sự hả hê sau khi được giải tỏa tâm trạng.

Đối diện với tên điên Lâm Tử, Chấn Nguyên khuôn mặt tàn tạ lại là càng lạnh nhạt không cảm xúc khiến nét mặt tên Lâm Tử có chút hụt hẫng, bỗng hắn nghĩ ra được gì đó, nụ cười dâm tà lại hiện lên, đôi mắt gian trá đảo sang Tiểu Lan.

Nhận thấy ý cười của Lâm Tử đánh sang Tiểu Lan đang đứng yên bất động, Chấn Nguyên như muốn nổi điên, hắn quát lớn “ Ta Cấm ngươi đụng vào Tiểu Lan, ta Cấm ngươi đụng vào nàng”

Lại là cái nụ cười dâm tà ấy “ ha ha ha, ngươi cấm ta?, không xem lại bản thân đang là bộ dạng gì? “ khuôn mặt cái tên Lâm Tử lúc này trông đều trá vô cùng thật không dám nghĩ tiếp theo hắn sẽ giở trò gì với Tiểu Lan. Hận

không thể cho một đấm vào cái bản mặt.

Đang tính giở trò đồi bại thì bỗng phía sau, từ trong bụi đi ra một đoàn ngươi, dẫn đầu là một nam tử trung niên, vóc dáng hùng tráng khuôn mặt không nộ mà uy, trang phục thì khẳng định đây là đội chấp pháp của Lâm Gia, mà nam tử đi đầu là Lâm Hùng.

Thấy vậy, Lâm Tử cùng đám thuộc hạ cung kính chào “ Tham kiến chấp sự trưởng “

Nét mặt của Lâm Hùng lúc này khẳng định là chẳng quan tâm gì chúng, bước qua mặt, hắn nói giọng nhỏ” mọi chuyện tiến hành thế nào? “

“ Có chút khó khăn nhưng tiến triễn rất tốt thưa ngài” Lâm Tử đáp

“ tốt” Lâm Hùng nói lại. Hắn đi đến trước mặt Chấn Nguyên mở giọng nói tra khảo: ” Tại sao lại giết Lâm Hải “

Nghe vậy trên mặt Chấn Nguyên lại hiện lên một tia hoang mang “Lâm Hải,hắn chết rồi? Ta không có giết hắn, tại sao ta lại phải giết hắn chứ ?”

Lâm Tử lớn giọng nói: ” Ngươi không giết hắn, người đâu mang xác Lâm Hải lên đây”

Bỗng một thi thể được mang lên, cổ thi thể này đích thực là Lâm Hải, cái xác xám xịt, khuôn mặt trông vô cùng đau đớn, chắc là chết bất đắc kỳ tử :))

Lâm Tử tiến về phía Chấn Nguyên, bỗng hắn dừng lại, nhặt đoản kiếm của Chấn Nguyên lên rồi nói “ Hoàng Kỳ, giám định xem đoản kiếm này có phải là vết đao đã đâm chết Lâm Hải không?”

“ Vâng Thiếu Gia “ sau một hồi giám định vài phát trên người Lâm Hải, Hoàng Kỳ đưa ra khẳng định “ Chấp sự Trưởng, Thiếu gia quả thực là cùng một dao gây ra”

“ Ngươi còn gì để nói không Chấn Nguyền?” Lâm Hùng khoé miệng khẽ cười

“ Lâm Tử đọc gia quy điều thứ 39” Lâm Hùng nói

“ Thưa, Kẻ là phạm giết người Lâm gia, mười tuổi trở xuống bị giam cầm trên mười tuổi...” nói đến đây cái miệng hắn lại cong lên hết cỡ “ XỬ QUYẾT TẠI CHỖ “ Lâm Tử trả lời.

“ Lâm Chấn Nguyên ngươi còn có trăn trối không?” Lâm Hùng nghiêm giọng nói.

Chấn Nguyên hắn bây giờ như chết lặng’ con dao đó....con dao đó’ bỗng hắn quay mặt sang nhìn Tiểu Lan, hai hàng nước mắt rơi trên đôi gò má. Nhớ lại vài khắc trước lúc rời gia môn

“Thiếu gia lần này ra ngoài nguy hiểm trùng trùng thiếu gia nhất định phải hết sức cẩn thận, ở đây có một thanh đoản kiếm mà Tiểu Lan giành dụm bấy lâu nay mua cho thiếu gia, mong thiếu gia nhận” Tiểu Lan lời nói mang âm điệu nhẹ nhàng, giọng nói ngọt đào pha chút nũng nịu rất nhanh đã chạm vào lòng Chấn Nguyên.

Chấn Nguyên nhận lấy nó hết sức kinh ngạc vì nó là đoản kiếm cao bậc đã sinh ra linh trí, biết nhận ai là chủ. Đang mơ màng trong mớ hỗn độn ý nghĩ thì...

“ Thiếu gia màu nhỏ máu nhận chủ đi, có nó bên cạnh giúp ta chăm sóc thiếu gia, ta cũng yên tâm hơn” Tiêu Lan nói

Không nghĩ nhiều Chấn Nguyên cắn máu tay trỏ nhỏ lên đoản kiếm nhận chủ. Múa kiếm một hồi hắn nói “ không hộ là do Tiểu Lan chọn, rất vừa tay, cảm ơn nàng” vậy mà có ai ngờ đoản kiếm Tiểu Lan đưa và đoản kiếm giết chết Lâm Hải lại là một.

———- Quay trở lại ———

“Xem ra ngươi không còn gì để nói rôi” Lâm Hùng nói

“ Không.... không thể nào... Tiểu Lan sẽ không vào giờ làm như vậy...nàng sẽ không đối xử với ta như vậy đâu” Chấn Nguyên miệng nói lắp bắp.

Lâm Tử đi tới giật ra một thứ nhỏ hình tròn đính từ sau cổ áo của Chấn Nguyên rồi đưa lên trước mặt hắn. Nhìn thấy nó Chấn Nguyên chết lặng trong vẻ mặt kinh ngạc đầy xót thương.

Là bùa hộ mệnh mà Tiểu Lan may trên y phục Chấn Nguyên, điều không ngờ là nó chứa một hình kim chỉ nam bên trong dùng để xác nhận vị trí.

“ Tiểu Lan, sao nàng lại làm như vậy, sao nàng lại đối xử với ta như vậy?.... Thả ta ra.... Thả ta ra.... ta không giết người.....Ta bị oan....ta thật sự bị oan mà” Chấn Nguyên bắt đầu vùng vẫy, hắn đã bắt đầu cảm nhận được cái chết đến gần.

“ Ta không muốn chết....Tiểu Lan, nàng biết là ta không làm mà.... nàng biết là ta không làm mà.... nàng nói gì đi..... nàng nói gì đi mà..TIỂU LAN”

Hắn ghào thét đến xoàng cả cổ, nhưng đáp lại cơn ghào thét ấy là....

Sự im lặng....im lặng...

‘ Lại là sự im lặng... ta ghét nó....ta ghét nó... đáng sợ quá....sao nó lại đáng sợ như vậy’

“ ĐÙNG “

Một tia sét cắt ngang bầu trời, tiếng nổ vang làm rung chuyển thiên địa, mưa giông kéo tới.

‘’’’Rào Rào’’’’

Lâm Tử hắn lúc này hăm hở, ung dung trạng thái đi đến trước mặt Chấn Nguyên

Bất giác khuôn mặt Chấn Nguyên ngước lên nhìn trực diện vào khuôn mặt Lâm Tử.

TRỪNG MẮT!

Bị con ngươi đỏ máu của Chấn Nguyên trừng phạt, Lâm Tử bất giác ngã nhào về sau, hai tay hai cẳng luống cuống liên tục đẩy thân về sau thở hối hả, nước tiểu cũng tuồn ra cả quần.

“Đáng sợ quá.... con mắt đó thật đáng sợ....”

Cả tròng hoá màu đỏ, trên nó còn có những đường vân kì lạ.

Không chỉ Lâm Tử mà cả bọn ở đây ai cũng bị con mắt máu đó dọa cho say sẩm mặt mày, mặt Tiểu Lan trắng như bị cắt huyết.

Con mắt Quỷ, đứng trước nó mọi loài sinh vật đều thật nhỏ bé, áp lực tinh thần khủng đến mức như thân thể đang bị xay nhuyển thành sinh tố.

“ Không ổn, mau giết hắn đi” Lâm Hùng thổn thển nói, hắn cũng sắp không trụ nổi.

Nữ sát thủ bắn kịch độc vào mắt Chấn Nguyên

“ Aaaa.....” Lâm Thiên thét lên một tiếng rồi lấy hai tay sờ lên đôi mắt đang không ngừng ứa máu.

Nhận thấy cơ hội, Lâm Hùng vận khí hết lực vào cái đấm tay.

Bộp .... Phụt. Một đấm đem thân thể Chấn Nguyên trọng thương. Phun một ngụm máu, thân thể Chấn Nguyên bất lực nghả nhào xuống vực.

Cơn thù hận sâu thẳm tâm can, hắn ghào thét đến chín tầng trời

“ Thịnh nộ ta trời cao có thấu? “ Chấn Nguyên hét thẳng.

Đùng Đùng Đùng........Đùng. Chín đạo Thiên Lôi đánh nổ banh đất trời. Cả Thành Thương Thiên rung chuyển mạnh mẻ. Những thường dân sợ khiếp quỳ lạy bên trên đường cùng với đó, vô số tiếng yêu thú gầm thét điên cuồng.

Sắc trời đỏ máu, cảnh tưởng cứ như là tận thế.

‘đại ca....đệ hối hận rồi...đệ sẽ không cam chịu nữa đâu, đại ca cứu đệ ...cứu đệ với....’ Chấn Nguyên những điều muốn nói

‘Không cam tâm...ta thật không cam tâm, ta còn nhiều điều muốn làm...còn ước hẹn của hai huynh đệ nữa.... kết thúc?.....kết thúc rồi ư... ta không muốn loại kết thúc này... ta không muốn Aaaaaaaaa....’ Đó như những lời trăn trối cuối cùng của Chấn Nguyên

Thân thể nặng trịch của Chấn Nguyên cứ dần rơi xuống....dần rơi xuống.

Rầm!

Cả đám Lâm gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm “ kết thúc rồi , cuối cùng cũng kết thúc rồi “

Chỉ là một phế vật nhưng trước lúc chết lại phát ra uy lực kinh hãi như vậy.

Bạn đang đọc Thánh Ma Chí Tôn sáng tác bởi NgụyNgônPhàmThiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgụyNgônPhàmThiếu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 14
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.