Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong GIấc Mơ

Tiểu thuyết gốc · 2410 chữ

Chương 1: Trong Giấc Mơ

Bách Nguyên đại lục , lấy tu luyện làm chủ , cường giả có thể phi thiên độn địa , kẻ yếu chỉ có thể bị ức hiếp, sỉ nhục. Hay nói cách khác đây là cái thế giới lấy Thực Lực Vi Tôn.

Lúc này, Nguyệt Thần đế quốc, Thương Thiên thành, diễn võ trường, vô số tiếng reo hò vang lên.

“ Là hỏa hệ , hơn nữa còn là cửu cấp hỏa hệ .”

“ Lần này Lâm gia sắp được lên hương. Thương Thiên thành sắp đổi chủ a .”

“ Đúng là hậu sinh khả úy .”

Từng tiếng hô hoán, chúc mừng vang lên nhưng không ảnh hưởng đến thiếu niên trên đài. Hắn hai mắt nhắm hờ, khuôn mặt vô hỉ vô bi, tựa hồ đối với những âm thanh kia không quan tâm.

Thiếu niên tên Lâm Viêm, là Thương Thiên thành Lâm gia thiếu gia chủ, hôm nay vừa tròn mười bốn tuổi, cũng là lúc kiểm tra thiên phú của mọi đứa trẻ trên Bách Nguyên đại lục.

Bách Nguyên đại lục lấy tu luyện làm chủ, ngoài tài nguyên và cố gắng ra thì quan trọng nhất chính là thiên phú, thiên phú càng cao thì tương lai trên đường tu luyện sẽ đi được càng xa.

Thiên phú chia làm chín cấp, ba cấp đầu là thiên phú hạ đẳng, đa số người sống ở Bách Nguyên đại lục chính là thiên phú này.

Ba cấp ở giữa là thiên phú trung đẳng, những người mang thiên phú này đã có thể coi là thiên tài, sẽ được các môn phái để ý và chiêu nạp.

Còn ba cấp cuối chính là thiên phú thượng đẳng, những người này chính là khoáng thế thiên kiêu, nhân trung chi long, chỉ cần không chết thì tương lai chắc chắn sẽ thành nhất phương cường giả.

Vì thiên tài là nguyên khí quốc gia nên Nguyệt Thần đế quốc rất coi trọng vấn đề này, họ phát cho mỗi một tòa thành một Trắc hệ thạch để kiểm tra thiên phú.

Mà thiên phú còn chia thành các hệ, lần lượt là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Mỗi hệ có một màu tượng trưng lần lượt là xám, lục, xanh, đỏ, nâu. Ngoài những hệ đó ra còn có cả: Triệu Hoán, Vong Linh, Ám Ảnh, Lôi, Phong, Quang Minh, Hắc Ám và Tinh Thần.... cùng một số loại biến dị theo hướng khác tùy theo sự thức tỉnh huyết mạch. Tuy nhiên lại là rất ít, mạnh hay yếu vẫn chưa rõ ràng.

Nếu trên Trắc Hệ thạch hiện ra màu kim sắc ba vạch thì có nghĩa là thiên phú kim hệ ba cấp, thiên phú này khá phổ biến trên Bách Nguyên đại lục.

Lâm Viêm trắc ra màu đỏ chín vạch, nghĩa là hắn có thiên phú hỏa hệ cửu cấp, chính là thiên tài bên trong thiên tài, khó trách tại sao mọi người lại kích động như vậy.

Tu luyện nhanh không phải là điểm lợi tốt nhất của thiên phú cao, mà quan trọng hơn là thiên phú cao sẽ được các tông môn để ý, từ đấy nhất phi trùng thiên, bản thân và gia tộc địa vị sẽ được tăng lên chín tầng mây.

Quả nhiên, cái gì đến cũng sẽ đến.

Trên bầu trời, sáu đạo phô thiên khí tức bỗng nhiên xuất hiện, áp lực lớn làm mọi người ở đây không khỏi im lặng, kính sợ nhìn trên bầu trời sáu người kia.

Trước sáu vị đó, dù là Thương Thiên thành thành chủ cũng phải lễ kính ba phần. Bởi sáu vị này chính là sáu vị tông môn sứ giả, đến đây để chiêu thu thiên tài.

Một vị tóc trắng lão giả chầm chậm mở miệng:

“ Lâm Viêm, ngươi nhưng nguyện ý gia nhập Tù Thiên tông ta.”

Dứt lời, vô số người ở đây hít một ngụm khí lạnh.

“ Tù Thiên tông, Nguyệt Thần đế quốc bốn đại tông môn một trong.”

“ Nghe đâu Tù Thiên tông đệ tử đều là thiên kiêu xuất chúng, không biết Lâm Viêm có đồng ý không.”

Lâm Viêm chưa kịp trả lời, lại thấy một âm thanh khác vang lên:

“ Bạch Cốt lão già ngươi, Tù Thiên tông người muốn tranh người với Kiếm Thần tông ta?”

Mở miệng là một vị đeo kiếm trung niên, xung quanh hắn lượn lờ kiếm khí, người thường nhìn một chút chính là đau hết cả hai mắt.

“ Kiếm Thần tông? Đồng đạng là tứ đại tông môn một trong, hơn nữa còn là tứ đại tông môn đứng đầu.”

“ Hai đại tông môn ngỏ lời, không biết Lâm Viêm sẽ chọn như thế nào?”

Trong sáu vị sứ giả, có hai vị từ Kiếm Thần tông, một vị đến từ Tù Thiên tông, một từ Hỗn Độn tông một từ Lưu Bảo Cung, còn một vị từ đầu vẫn giữ im lặng.

Ánh mắt Lâm Viêm từ đầu đến cuối chỉ nhìn vào vị lão giả đó, một hồi, vị lão giả đó bật cười:

“ Lâm Viêm, ngươi muốn gia nhập đế đô học viện không ?”

Nếu nói hai vị sứ giả trước nói làm mọi người kinh ngạc, thì vị lão giả này nói làm cho tất cả sợ hãi rồi.

Các tông môn khác đều là do một vị cường giả thành lập, có lịch sử khá lâu thì Đế đô học viện được chính Nguyệt Thần đế quốc quốc chủ thành lập, địa vị siêu nhiên, cường giả vô số, không phải các tông môn khác so sánh được.

Quả nhiên, khi lão giả mở miệng về sau, bốn cái tông môn kia người không ai lên tiếng nữa, chỉ đành ngậm ngùi thở dài.

“ Ta nguyện ý”

Giữa lúc mọi người đang mải mê suy nghĩ thì một âm thanh trầm trầm vang lên, đó là Lâm Viêm, hiển nhiên, Lâm Viêm đồng ý với vị sứ giả của Đế Đô học viện.

"Được, đây là thẻ học viên của ngươi, cho ngươi ba ngày chuẩn bị, đúng ba ngày sau, ta sẽ đích thân đến đón ngươi về học viện" lời nói chắc nịch mang âm điệu uy vang như muốn khẳng định với thiên hạ ' đồ đệ này ta nhận chắc rồi '

" Đệ tử tuân mệnh " Lâm Viêm đáp.

Mọi người rối rít chúc mừng Lâm gia, ai cũng hiểu được, với việc Lâm Viêm gia nhập Đế Đô học viện, địa vị Lâm gia không còn như trước nữa.

Mà trong lúc mọi người đang rối rít chúc mừng Lâm gia thì không ai để ý trong một góc hẹp, một ánh mắt khát vọng đang hướng tới đài cao.

Chủ nhân của ánh mắt này là Lâm Chấn Nguyên, cũng là thành viên của Lâm gia, nhưng địa vị trong gia tộc của hắn không thể so với Lâm Viêm được. Lí do rất đơn giản, hắn là con nuôi.

Lâm Chấn Nguyên là do Lâm gia gia chủ cùng phu nhân nhặt về từ mười bốn năm về trước khi đang đi thuyền trên sông , một chiếc nôi thả trôi trên sông vừa hay lại được họ vớt lên, một câu bé kháu khỉnh trên tay đang ôm một miếng gỗ khắc chữ '' Chấn Nguyên “.

Tuy nhiên trong suốt thời gian mười bốn năm sinh sống đó, hắn đã nhận đủ đắng cay ngọt bùi từ những ánh mắt kì thị của các thành viên trong gia tộc, dù là con nuôi nhưng đối xử không khác gì kẻ ăn người ở trong nhà, sáng trưa chiều tối lúc nào cũng phải làm việc, nhiều lúc còn phải chịu đòn, chửi rủa, bị gán lên mặt những lời lẻ xúc phạm.

Nếu không phải có Lâm gia gia chủ bảo đảm chỉ sợ hắn đã sớm bị đuổi ra khỏi gia tộc. Hắn biết vì bảo vệ hắn mà gia chủ đã nhận không ít lời chỉ trích, nên vì thế hắn luôn cam chịu.... cam chịu.

Nếu sự tình chỉ có nhiêu đó thì chưa có gì. Nhưng vài ngày trước, trong buổi trắc hệ sớm của Lâm gia, hắn bị trắc ra là trời sinh vô hệ. Vô hệ, tức không thể tu luyện, chú định hắn một đời bình thường, đối với tu luyện vô duyên, địa vị của hắn càng rớt xuống ngàn trượng.

Lắc lắc đầu, Chấn Nguyên thở dài một tiếng, quay người trở về gia môn, đối với việc thu đệ tử của các tông môn, hắn chỉ tới để xem nghĩa ca Lâm Viêm là chính, những thứ khác hắn không quan tâm.

Trở về phòng của mình tại căn nhà cũ kĩ nhưng sạch sẽ, Chấn Nguyên nhắm mắt, trong đầu hiện lên Lâm Viêm ngạo nghễ thân ảnh, tâm trạng có chút sa sút, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng, hắn mông lung thấy được một cái thẳng đứng thân ảnh, nhưng cứ mờ mờ, không tài nào nhìn rõ được dung mạo, chỉ nghe thấy một âm thanh lanh lảnh:

“ Tới đây, tới chỗ của ta”

Chấn Nguyên bừng tỉnh, trên trán ướt đẫm mồ hôi, từ sau khi trắc hệ đến giờ, hắn mơ thấy một giắc mơ kìa lạ vậy, thanh âm kia, có chút quen thuộc, nhưng hắn không nhớ được đó là ai.

Đang thất thần thì bỗng hắn nghe một giọng nói thân thuộc " Nguyên đệ... đệ có đó không?" Nghe được giọng nói ấy, hắn bật dậy khỏi dường, tiến ra mở cửa.

'' Đại ca..." Chấn Nguyên giọng nói có chút nhẹ nhàng.

" Lúc nãy ở quãng trường không tìm thấy đệ, nghĩ là đệ về gia môn rồi nên ta qua đây tìm." Lâm Viêm nói.

" Xin lỗi đại ca, để huynh phải lo lắng vì ta rồi" Chân Nguyên nét mặt có chút hối hận, hắn vốn dĩ đến để xem và cổ vũ nghĩa huynh, ấy vậy mà khi chứng kiến hào quang rực sáng của huynh ấy, hắn không khỏi một lòng ganh tỵ, thật là xấu hổ.

Nhìn nét mặt của Chấn Nguyên, Lâm Viêm nhíu hàng chân mày, một cổ lo lắng khí tức dâng lên trong lòng, hắn nói tiếp" Đệ không sao chứ?"

Nhận ra sự việc đang theo hướng tiêu cực, Chấn Nguyên nở ra một nụ cười sảng khoái nói tiếp" Ta thì có chuyện gì được, đại ca huynh yên tâm, huynh biết không lúc nãy trên đài huynh rất tiêu soái nha, các cô em phía dưới nhìn huynh như hận không thể gả cho huynh ngay vậy. "

'' Haizzz...." thấy vậy Lâm Viêm khóe miệng cũng nở ra nụ cười nhàn nhạt, rồi nói tiếp " Ba ngày sau ta phải đi rồi, đệ nhất định phải biết bảo vệ bản thân đó, có bị ức hiếp thì phải nói với phụ thân để ông ấy làm chủ cho đê, đừng cam chịu mãi, thật không muốn nghĩ lúc ta không có ở đây lũ khốn đó sẽ làm gì đệ" nét mặt Lâm Viêm lúc này có chút ngưng trọng cùng tức giận.

" Đại ca, huynh yên chí đi, ta tự biết phải làm gì, vả lại khi huynh đi, ta cũng sẽ rời khỏi gia tộc một thời gian, ra ngoài thế giới tìm cơ duyên cho chính mình" Chấn Nguyên giọng nói lúc này vô cùng trịnh trọng, không có chút gì giống là đang đùa.

Nghe vậy Lâm Viêm có phần phản ứng hơi dữ dội '' Không được, so với việc sống bên ngoài nguy hiểm trùng trùng thì ở lại gia tộc dù thiệt thòi một chút nhưng vẫn là tốt hơn".

'' Đại ca, ý ta đã quyết, với lại ta đã có mục đích đến của riêng mình, chuyến đi lần này là đến Huyền Mộng Lầu” Chấn Nguyên khảng khái nói.

" Huyền Mộng lầu? nơi giúp ta xem lại giấc mơ? đệ đến đó làm gì?'' Lâm Viêm hỏi.

" Không giấu gì huynh, mấy ngày nay ta cứ mơ thấy hình dáng của một người tóc bạc trắng nhưng không biết là nam hay nữ, hắn cứ gọi ta mãi, giống như có thứ gì đó rất quan trọng muốn cho ta biết, cảm giác như nếu lam lơ bỏ qua, ta sẽ phải hối hận suốt đời" Chấn Nguyên đáp

Thấy được vẻ mặt của Lâm Viêm vẫn có chút không đồng tình Chấn Nguyên nói tiếp '' Đại ca, ta lớn rồi, huynh thiên tài như thế, còn ta chỉ có thể làm một phế vật, nhìn huynh tỏa sáng mà ta chỉ có thể cam chịu một cuộc sống tầm thường? ta thật sự là chịu không được, mong huynh hiểu cho ta." GIọng nói trầm, mang theo chút bi thương, thật sự là đánh trúng vào cái tim của đại ca Lâm Viêm hắn.

Bất giác Lâm Viêm thở ra một hơi" Haizz... Thôi được rồi, đệ cầm lấy cái này, trong đây là toàn bộ là tất cả những gì ta gom góp trước tới giờ, hẳn là đệ sẽ phải dùng đến" vừa nói hắn vừa đưa Lâm Thiên một cái nhẫn trữ vật.

'' Cấm đệ không được trả lại, nhận lấy,đây là những gì cuối cùng ta có thể làm được cho đệ

" Lâm Viêm lớn giọng nói, cắt ngang ý định trả lại của Chân Nguyên

Một cỗ ấm áp dâng lên trong lòng Chấn Nguyên hắn đáp:" Tạ đại ca"

--------------

Ba ngày này cả hai huynh đệ ngồi ở bộ bàn ghế bên dưới bóng cây bồ đào, cùng ôn lại những chuyện cũ, lúc cùng nhau chơi đùa, những lần được đại ca bảo vệ, cùng học cùng ăn. Thật nhanh thời điểm chia xa đã đến. Mọi thứ đều được cả hai chuẩn bị rất kĩ càng.

~ Bỏ lại sau lưng thời thơ bé ~~~~

~~~~ Thiếu niên vứt áo quyết lên đường~~~

~~ Huynh là Long bay cao trên trời ~~~

~~~~ Ta là Trùng sống chui dưới đất ~~~~

~Mong mõi một ngày tương phùng tương ngộ

~~ Ta? Huynh? Ai mới là người đăng đỉnh chúng sinh? ~

                - Nguỵ Ngôn Hoa Ngữ -
Bạn đang đọc Thánh Ma Chí Tôn sáng tác bởi NgụyNgônPhàmThiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgụyNgônPhàmThiếu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 20
Lượt đọc 170

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.