Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm vụ mới

Tiểu thuyết gốc · 1467 chữ

Vì quá nóng vội chạy ra khỏi nhà, hắn không mang theo quần áo bên mình. Sau khi giặt xong bộ quần áo dài, hắn mặc nguyên chiếc quần đùi ướt sũng vào trong nhà.

Ngay khi đặt chân vào bên trong, trong đầu của hắn lại xuất hiện thông tin.

“Thông báo: hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp nhà cửa.”

“Thưởng: 10 điểm năng động, một chiếc bóng đèn chiếu sáng không dùng điện.”

“Vui lòng nói “Tôi có một ngày thật tuyệt vời” để xác nhận phần thưởng.”

Quốc đưa tay sờ chiếc cằm ra vẻ suy tư.

“Tôi có một ngày thật tuyệt vời!”

“Xác nhận câu lệnh, vui lòng nhắm mắt trong 5 giây hệ thống sẽ gửi quà đến cho bạn.”

Chỉ năm giây chờ đợi, Quốc không nóng lòng đến mức nhìn trộm.

“5..4..3…2…1”

Đang nhắm mắt mà vẫn cảm thấy không gian trước mặt biến đổi. Quốc mở mắt ra, hắn pát hiện căn nhà sáng trưng không khác gì lắp bóng điện huỳnh quang trong nhà.

Ánh sáng này xuất phát từ một cây đèn ngay trên chiếc bàn giữa nhà. Nhìn hình thức giống hệt một chiếc đèn chùm hình cầu thường thấy trong công viên. Nhưng ánh sáng của chiếc này mạnh hơn rất nhiều đồng thời không gây hiệu ứng chói mắt làm hỏng thị giác.

Quốc bước nhanh tới chiếc bàn, nhìn qua nhìn lại, hết bên trên lại nhìn xuống phía dưới.

“Kỳ lạ, không có pin cũng chẳng có dây điện. Loại đèn này là gì vậy.”

“Đây là đèn chiếu sáng từ tương lai, cường độ ánh sáng được điều chỉnh tự động dựa theo hoàn cảnh của môi trường. Nói một cách dễ hiểu, trời càng tối thì đèn càng sáng, còn trời càng sáng thì đèn này sẽ không hoạt động.”

Nghe hệ thống giải thích, chiếc đèn này rất bổ ích đó chứ, hơn nữa còn đến từ tương lai giá trị chắc chắn khủng bố lắm.

“Vậy nếu tôi đem chiếc đèn bán đi có được hay không?”

Hệ thống trả lời: “Chiếc đèn bàn chỉ nhận diện được dấu tay của bạn để kích hoạt, nếu như bạn có thể bán cánh tay của mình cùng chiếc đèn cho người khác thì bạn có thể bán nó đi.”

Kiến Quốc: “…”

Quả nhiên mọi việc không dễ dàng như vậy, chịu mất một cánh tay để đổi đời ư? Hắn chưa đến mức túng thiếu như vậy, hơn nữa chiếc đèn này là duy nhất trên thế giới, vậy hắn sở hữu được món đồ tốt dại gì mà buông tha.

“Mi nói chỉ có dấu tay của ta mới có thể kích hoạt? trên đèn này có chỗ kích hoạt sao?”

“Dưới đế của chiếc đèn có một ô vuông, dùng ngón tay cái của bạn có thể thu gọn chiếc đèn. Khi lúc bạn không dùng tới có thể cất chiếc đèn, đồng thời rất tiện lợi khi mang theo người.!”

Quốc nghe thấy thông tin đó, trong lòng không tránh được sự tò mò. Hắn một tay để nghiêng cây đèn, một tay sờ sờ ô vuông ở dưới đế.

Quả nhiên ô vuông đó có thể nhất vào được giống như một chiếc ông tắc, cây đèn chụm lại giống như một cây gậy rồi thu gọn vào một khối hình lập phương.

Nhấn thêm một lần nữa, chỉ nghe thấy một tiếng sột xoạt, cây đèn trờ lại hình thái ban đầu, phát ra ánh sáng trắng nhẹ dịu.

“Món đồ này hay ho đấy chứ!”

Quốc cảm thấy hưng phấn vô cùng, hắn mang đèn sang nhà bếp tiếp tục xử lý bữa tối của mình. Nhận được phần thưởng khiến món cháo không gia vị trở nên ngon lành một cách bất thường.

Đóng tất cả cánh cửa lại.

Quốc nằm dài trên tấm phản gỗ, chắp hai tay lên đầu làm gối, miệng húyt sáo vi vu.

Hôm nay hắn có thể no bụng, nhưng ngày mai, ngày kia thì sao? 5 cân gạo mà ông Bình cho hắn thì dùng tiết kiệm cũng kéo dài được hơn một tuần. Người ta giúp đỡ nhiệt tình không có nghĩa hắn được phép ỷ lại vào họ.

Việc nhà đã xong, ngày mai hắn sẽ tìm việc gì đó để làm.

“Hệ thống? ngay mai có nhiệm vụ nào có thể kiếm cơm hay không?”

Một dòng thông tin chạy lướt qua trong đầu.

“Các nhiệm vụ đều phải dựa vào hoàn cảnh, không hề có nhiệm vụ có sẵn.”

“Thì ra là như vậy.”

Đến tận hôm nay, Quốc đã cảm thấy một ngày dài đến nhường nào. Cùng với một khoảng thời gian hắn đi từ thành phố về quê, dọn nhà, làm vườn, nấu cơm… Trước đây thì hắn làm vài trận game thì đã hết ngày. Nghĩ lại cũng có chút lãng phí.

Trải qua một ngày mệt mỏi, hôm nay Quốc dự định ngủ nướng đến tận trưa chỉ để bù lại sức lực. Nhưng tiếng gà gáy vừa cất lên giống hệt như một chiếc báo thức khiến hắn không tài nào chợp mắt.

“Một ngày mới đã bắt đầu, bạn nên dậy sớm tập thể dục sẵn sàng cho một ngày mới.”

Quốc mắt nhắm mắt mở, lèm bèm đáp

“Đây có phải là nhiệm vụ, được thưởng điểm năng động không?”

“Đây không phải là nhiệm vụ, mà là nguyên tắc. Nếu bạn không thực hiện sẽ bị trừ một nửa điểm năng động. khi hết điểm năng động, hệ thống sẽ tịch thu toàn bộ phần thưởng nhiệm vụ.”

Thông tin như sét đánh ngang tai, Quốc ngồi phắt dậy, mở toang cánh cửa sổ và cửa chính cho ánh nắng chiếu vào nhà.

Gã vươn vai, ngáp dài một cái.

“Tập thể dục như thế nào đây?”

“Bất cứ việc gì khiến bạn toát mồ hôi, thời gian thực hiện, trước bảy giờ sáng phải hoàn thành.”

Quốc nhìn ngang nhìn dọc, chẳng biết phải luyện tập như thế nào. Chạy bộ trong làng vào giờ này chắc chắn sẽ bị chó đuổi cho mà coi. Hơn nữa mặc mỗi chiếc quần đùi thì làm sao chạy long nhong bên ngoài được.

Nghĩ vậy, gã đi vào trong nhà thực hiện mấy bài chống đấy, bật cóc. Nhưng chỉ được vài nhịp mà đôi chân và cánh tay đã mềm nhũn, chẳng có chút mồ hôi nào túa ra.

“Chắc từ mai phải mua áo len và áo mưa mặc vào cho dễ đổ mồ hôi.”

Nhìn ra ngoài sân vườn còn bừa bộn, Quốc chọt nảy ra ý định.

Hắn cầm cuốc ra bên ngoài, vừa cuốc vừa tập thể dục cho đỡ lãng phí sức. Từng nhát cuốc đầu tiên khiến hắn tỉnh ngủ hoàn toàn, việc dùng lực từ hông, ngực cánh tay, vai…gần như toàn bộ cơ thể đều được vận động.

Cùng với màn khỏi động lúc nãy, chỉ sau vài chục lần cuốc đất, Kiến Quốc thấy trán của mình lấm tấm mồ hôi, cổ họng cảm thấy khô khốc chỉ muốn uống một ngụm nước.

“Tinh! hoàn tất bài khởi động buổi sáng.”

Quốc thở phào một hơi, ngồi bệt xuống trong vườn.

Trong lúc đờ đẫn nhìn xuống đất, hắn vô tình phát hiện ra mấy cốc rau xanh còn sót lại. Đôi mắt hắn đột nhiên sáng lên, đôi tay cào lớp đất phía trên. Hắn đã phát hiện ra đó là một bãi có mấy củ gừng. Mấy cây rau cải xanh nhỏ cỡ ngón tay út.

Hôm qua phát quang đám cỏ khiến mấy cây rau còn sót lại cũng đi mất, giờ còn có một chút cây non mà thôi.

“Ể, bỏ mấy thứ này vào nồi cháo không biết sẽ có vị gì nhỉ?”

Cháo rau xanh thì hắn ít gặp, trong khi cháo gừng thì được nhắc đến nhiều hơn.

Bới một mẩu gừng đem ra giếng nước để rửa. Cháo gừng hắn đã được ăn qua nên biết rằng củ gừng phải được giã nhỏ trước khi cho vào nồi.

Bữa sáng có thêm gừng chỉ làm hắn thấy ấm bụng, chứ vẫn nhạt nhẽo như hôm qua.. Chỉ có điều, mấy bữa ăn sau này chắc chắn sẽ không còn đơn điệu nữa.

“Mở khóa nhiệm vụ thứ hai. Trồng lại vườn rau!”

“Phần thưởng 20 điểm năng động, một chiếc cuốc chim đa năng.”

Nghe thấy nhiệm vụ mới, Quốc lại cảm thấy hứng thú với ngày hôm nay, bản thân hắn cũng có ý định trồng lại vườn rau, lại còn được phần thưởng mới nữa chứ, không biết có điểm gì đặc biệt hơn chiếc đèn trong nhà không?

Bạn đang đọc Hệ Thống Tự Hoàn Thiện Bản Thân sáng tác bởi Huy_Huy_Nguyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huy_Huy_Nguyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.