Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

nhiệm vụ đầu tiên

Tiểu thuyết gốc · 1556 chữ

Mở toang toàn bộ cửa sổ cùng cửa ra vào để khôn khí trong nhà được lưu thông làm giảm đi mùi ẩm mốc. Quốc tự mình khênh bàn ghế cùng với tấm phản kê trên giường ra ngoài giếng.

Hắn ra ngoài bụi tre kiếm mấy tấm giẻ rách về nhà, dùng chúng để kỳ cọ mấy đồ dùng bằng gỗ. Sau đó phơi chúng ở bên cạnh nhà.

Cỏ lại mọc tùm lum rất thuận tiện để làm tạm một cây chổi, với đồ dùng tự chế này hắn có thể miễn cưỡng dọn dẹp bụi bẩn trong nhà.

“Khụ, khụ..”

Lần đầu quét nhà khiến bụi mù bay tứ tung, cả căn nhà bao trùm bởi một màu nâu sạm. Không chịu được thêm nữa, Quốc quăng cây chổi ra một góc rồi chạy vụt ra bên ngoài, tự nhủ lần sau cần phải nhẹ nhàng hơn.

“Nhiệm vụ này cũng không phải đơn giản.”

Loay hoay gần nửa buổi, căn nhà đã có vẻ giống nơi ở dành cho con người. Mấy bậc cửa sổ cùng với cột nhà đều được lau bằng giẻ, khi bị ướt thì sẽ không có bụi. Phương pháp này vừa được Quốc phát hiện, không chỉ giảm bụi bẩn mà còn có thể rửa trôi nấm mốc.

Chỉ có điều sàn nhà đã ướt sũng, dù hắn có dùng vải lau qua mấy lượt nhưng sớm nhất là buổi tối hoặc sáng mai thì nhà cửa mới khô ráo như thường.

...

Thấy trời vẫn còn sớm, Quốc chưa có ý định nghỉ ngơi ngay lúc này vì đám cỏ dại vẫn còn nhiều quá. Muốn nơi đây giống một căn nhà có người ở, hắn phải dọn hết đống cỏ sang một bên.

Sau khi nhổ cỏ một lúc đôi tay chưa lao động bao giờ của hắn bắt đầu dính đầy bùn đất, thậm chí bị cỏ dại cắt thành từng vết xước khiến tay của hắn đau rát.

“Dùng tay quả là một quyết định không sáng suốt nếu như muốn dọn cả khu vườn.”

Rửa lại chân tay và mặt mũi, Quốc lang thang đi vào trong thôn mượn con dao với chiếc cuốc để làm vườn.

Không ai dễ dàng cho một thằng nhóc cuối cấp hai ăn mặc lôi thôi, đầu tóc như mấy thằng xì ke nghiện ngập. Cũng may trong thôn còn có người biết đến hắn.

Nhà của ông Bình nằm ở rìa thôn, ngày trước từng là hàng xóm của bố Quốc. Vài lần lên thành phố có ghé qua nhà của hắn thăm hỏi.

-Ủa thế cháu được nghỉ về thăm quê à, bố mẹ có về cùng không?

Cái giọng khàn đặc cùng hàm răng khiêm tốn của ông Bình khiến Quốc cảm thấy gượng gạo vô cùng.

-Bố và dì không về quê đâu ông ạ, cháu bị nhà trường đuổi học hai tuần, hai ông bà giận quá nên đuổi cháu về quê trong coi nhà cửa.

Không cố tỏ ra cảm thông hay kinh miệt một thằng hư đốn như Quốc. Ông Bình bỗng nhiên cười phá lên, giống như đang cười chế nhạo hắn vậy. Chỉ có điều câu nói tiếp theo lại co phần quan tâm thực sự.

-Cháu dại dột lắm, nhà có điều kiện tốt như vậy không chịu học hành lại bỏ quề quê, đúng là không biết đường sướng. Nhưng thôi, đã về quê sống thì sống theo cách người ở quê, nhà có sẵn con dao với cây cuốc, cháu cứ mang về dùng tạm…Lúc nào bỏ lên thành phố thì báo cho ông một tiếng, để ông qua lấy về.

Nói xong, ông Bình dẫn Quốc ra chỗ kho chứa rơm lấy đồ về dọn vườn.

-Cháu không lên đấy nữa đâu, nhà đấy đâu phải dành cho cháu.

Ông Bình cười xuề xòa, người khác không biết còn nói ông vô duyên, cười trên nỗi đau kẻ khác.

-Thế lúc ăn chửi xong bỏ về đây luôn à? Không mang theo đồ đạc gì sao.

Quốc lắc đầu không đáp.

-Ngu chưa? Nếu bỏ nhà sao không mang theo nắm tiền mấy bộ quần áo cũng được. giờ thì lấy đâu ra cái ăn cái mặc.

Trẻ trâu như Quốc làm sao biết tính chuyện lâu dài, giờ nghe ông Bình nói cũng mới nhận ra mình ngu thật. Thái độ ngẩn ngơ của một thằng nhóc cấp hai làm sao qua mắt được ông Bình.

-Nhà ông còn có nồi cơm với mấy cái bát, không ngại thì ở lại chỗ ông nghỉ ngơi vài hôm cho đầu óc tỉnh táo.

-Cảm ơn ông đã giúp đỡ, nhưng cháu ở một mình sẽ tốt hơn, dù sao cháu cũng đã dọn xong nhà của chú Hùng rồi, sống ở bên đó cũng tốt.

-Ừm thế cũng được, bên đó với bên này cũng gần, có gì khó cứ chạy sang bên này.

Ông Bình nhớ tới điều gì liền nói thêm

-À, cháu mang vài cân gạo qua bên đấy dùng tạm…bát đũa các thứ chắc không có thứ gì ở bên đấy đâu nhỉ.

Quốc lục lại trí nhớ về đồ dùng trong nhà, rồi nói.

-Vậy ông cho cháu vay tạm vài cân gạo, đũa bát với chiếc nồi hình như vẫn còn nguyên nên không cần đâu ạ.

Nhà ông Bình cũng thuộc vào dạng có của ăn của để, hai người con đều lên thành phố làm công nhân, ở nhà thì chỉ có hai ông bà già và một đứa cháu gái cũng học cấp hai.

Ba người ăn uống chẳng tốn bao nhiêu cho Quốc 5 cân gạo cũng không phải chuyện gì to tát.

-À, nếu nhà ông cần việc gì cứ bảo cháu qua phụ một tay.

-Cứ lo cho bản thân mình trước đã rồi hãy tính đến chuyện giúp ông và mọi người.

Quốc gãi đầu gãi tai, hiện giờ hắn không nhờ sự giúp đỡ của người khác đã là đáng mừng, chứ đừng nói đi giúp người khác.

Cho hẳng 5 cân gạo cơ đấy, một mình hắn chắc chắn dùng được vài bữa chứ không ít. Quốc thầm biết ơn những người tốt bụng như chú Lân và ông Bình, hai người đem lại cho hắn niềm tin thế gian còn người tốt.

Trở lại căn nhà của mình, không khí còn hơi ẩm ướt nhưng đã thoáng đãng hơn lúc trước. Quốc khênh bàn ghế và kê lại tấm phản làm giường nằm. Bao tải đựng gạo được đặt trên giường cho an toàn.

Xong việc trong nhà, Quốc cầm con dao với cây cuốc ra phát quang lại khu vườn. Mặc dù chưa nhổ cỏ được tận gốc nhưng làm không gian rộng rãi hơn đôi chút.

Mùi cỏ thơm khiến hắn cảm giác dễ chịu vô cùng.

Von đống cỏ lại thành một đống, cũng là lúc mặt trời khuất bóng. Quốc cất con dao với cây cuốc vào trong bếp, sau đó lôi chén bát và chiếc nồi cũ ra ngoài kỳ cọ cho thật sạch.

Ngoài vườn có cỏ khô và vài cành cây từ hàng rào mục nát, dùng chúng làm chất đốt hắn có thể nấu được một nồi cơm.

Mọi chuyện sẽ rất dễ dàng nếu hắn xuất thân từ nông thôn, đáng tiếc hắn lại là người ở thành phố chẳng bao giờ đụng vào việc nhà nên không biết nấu cơm ra sao. Huống chi đây là bếp đốt bằng củi và rác thì còn khó hơn nồi cơm điện nhiều lần.

Vẫn còn may, Quốc là một học sinh cá biệt nhưng không phải hạng người ngu ngốc, hắn biết mình không biết nấu cơm cho nên dùng ít gạo và nhiều nước để nấu trong lần đầu tiên. Dù biến nồi cơm thành nồi cháo còn hơn là nấu một nồi cơm khê lãng phí gạo mà không ăn nổi.

Tất nhiên nồi cháo này không phải ngon lành cho lắm, ngoài việc không có gia vị thì hắn cũng không biết khi nào thì gạo chín và có thể ăn được. Vậy nên từ lúc nồi bắt đầu sôi, hắn cứ năm phút lại nếm một lần.

Từ lúc cơm còn sượng đã đút vào mồm cho đến khi nồi cháo chín thực sự thì hắn chẳng còn cảm giác được sự ngon miệng nữa.

“biết vậy hỏi ông Bình cách nấu cơm!”

“Nhưng mà ăn cháo cũng ngon đấy chứ, ngày mai cho ít nước hơn là được rồi.”

Đây là lần đầu tiên ăn đồ do chính mình nấu, dù không ngon nhưng hắn vẫn thấy rất thú vị, cảm giác như sự hiểu biết của bản thân được nâng lên một tầm cao mới.”

Bắc nồi cháo sang một bên cho nguội bớt rồi mới ăn, Quốc tranh thủ lúc trời lờ mờ ánh sáng bên ngoài, hắn ra bờ giếng múc nước tắm rửa và giặt bộ quần áo bên ngoài.

Hôm nay làm việc nhiều như vậy được tắm nước giếng mát lạnh thì sướng phải biết.

Quần áo thì giũ nước cho hết bụi bẩn thôi chứ hắn không biết giặt quần áo, đồng thời hắn không có bột giặt thì động thái này chỉ để ứng biến tạm thời.

Bạn đang đọc Hệ Thống Tự Hoàn Thiện Bản Thân sáng tác bởi Huy_Huy_Nguyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huy_Huy_Nguyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.