Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thỉnh Xuân cô nương

Tiểu thuyết gốc · 1247 chữ

Cố gắng lắm mới dựa tay vào cột nhà, Ngọc đưa tay xoa đầu

“Chẳng lẽ bị say nắng!”

Đang đến đói mà lại đi giữa trời nắng trong thời gian dài, đối với một người ngồi phòng điều hòa, đi xe năm phút đến nhà thì làm sao chịu được. Choáng tạm thời cũng là điểu hiển nhiên.

Quốc rửa bát đĩa xong, vào trong nhà thì thấy dì Ngọc đang choáng váng, bụng thì mừng lắm bì đối phương đã bị trừng phạt bỏi ông trời, nhưng mồm thì vẫn tỏ ra quan tâm một cách lịch sự.

“ Dì bị sao đấy?”

Vừa định mở miệng thì Ngọc lại nôn ra một bãi ngay giữa nhà thế là chỗ phở bỏ buổi sáng còn sót lại trong bụng phun lênh láng trên sàn nhà.

“Thôi xong rồi cái sàn nhà mới lau của tôi? Dì làm như thế có chết tôi không chứ… đúng là cái đồ…”

Toan chửi thêm mấy câu lại thấy tiếng ọe ọe phát ra liên tục. Quốc đưa tay vuốt cằm suy nghĩ, theo như hắn quan sát thì mấy bà bầu ốm nghén thường chỉ có cảm giác buồn nôn chứ không phun ra mấy thứ như vậy.

“Này nhé… đừng làm bậy ở đây rồi vu oan cho tôi. Ác cũng ác vừa thôi chứ định ép tôi vào trại cải tạo luôn à?”

Ngọc ôm đầu nói bằng giọng ngắt quãng.

“Tao..bị ..say nắng… cho nằm nghỉ một lát.”

Không cần sự đồng ý của chủ nhà, Ngọc cứ ngồi xổm lết tới phía tấm phản rồi lăn kềnh ra giường.

Nhìn đầu tóc rũ rượi, mặt xanh tái trông không giống như đang diễn xuất. Quốc cũng hãi lắm, hắn ở thành phố cũng từng bị sốc nhiệt khi đi ra ngoài trời, say nắng thì cũng gặp qua một lần khi còn ở cổng trường.

Đầu óc hơi choáng váng muốn nôn ra một bãi. Nhẹ thì nôn một hai lần là tỉnh dần đều nặng thì nằm liệt cả nửa ngày chứ chắng ít. Khi đó bà chủ quán nước đã cạo gió cho hắn, múa xong vài đường liền tỉnh bơ.

Nghĩ đến tình cảnh lột chuồng mụ gì ghẻ xinh đẹp trên tấm phản, Quốc nuốt nước bọt một cái. Con riêng của bố nằm trên mông của mẹ kế để cạo gió.

Tình ngay lý gian

Hắn có 10 cái mồm cũng không thể nào chứng minh bản thân mình trong sạch.

“ Thôi, bà này gian lắm… bà mà khỏe lại thì vu cho hắn mấy cái tội danh làm ô uế thân phận. Nhiều khi giúp bà lại tự hại mình.”

Ngồi dọn xong sản phẩm từ đường tiêu hóa của mẹ kế mà đối phương vẫn không có động tĩnh hồi phục.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể ngồi yên, Quốc sẽ mua lọ dầu gió và tìm người làm chứng, sau khi tống cổ bà ra khỏi nhà thì mới yên tâm.

Đêm dài lắm mộng, bà càng nằm một chỗ thì hắn càng bồn chồn lo lắng.

Sau khi thông não, hắn đi ra ngoài cửa hàng tạp hóa ở đầu thôn mua lọ dầu gió với dây sữa TH true milk, loại này đắt lắm nha, cái mồm của người thành phố nó sang chảnh lắm, tuy bị đói nhưng sữa đểu chưa chắc đã thèm uống cho lại sức.

Làm vậy cũng là tận tìn tận nghĩa rồi, dì ghẻ không uống thì hắn húp một mình.

Mua xong đồ, Quốc sẽ đi tìm người làm chứng, ông Bình và mấy người đàn ông thì bỏ đi. Làm không khéo lại tự dẫn hổ về chuồng, hắn lại mang thêm tội cấu kết với kẻ gian giờ trò bại hoại với mẹ kế để trả thù cá nhân.

Về động cơ gây án là hoàn toàn có khả năng xảy ra. Nhất là khi hắn thuộc dạng học sinh cá biệt, dù ông bố có làm quan to cũng bị vào trại cải tạo.

Nghĩ đến phụ nữ thì, người nhà Bác Hào giàu có sẽ không giúp hắn, bà Thoa thì nhà ở xa, tuôi cao đi giữa trời nắng không tiện. Nghĩ kỹ chỉ có Xuân là thích hợp nhất.

Giờ này thì đội đi học đã về nhà rồi, chắc cả nhà đang ăn cơm và xem TV, nhưng ngặt một nỗi, gã đầu cứt là anh trai của Xuân, người này đối với hắn có chút mâu thuẫn giữa hai thằng đàn ông.

Khó nhỉ?

Hết cách, mấu thuẫn thì cũng phải được gỡ bỏ cùng lắm cho hắn đấm một cái là huề.

Nghĩ thế, Quốc đứng ở ngoài bờ rào gọi vào trong nhà.

“Xuân ơi, có nhà không…Hú…”

Nghe tiếng hú thì cái đầu vàng xuất hiện đầu tiên sau cánh cửa.

“Thằng chó… đây là chỗ cho mày sủa à?”

Chó cậy gần nhà, Quốc đang nhờ người ta mà lại đi gây gổ với Minh vào lúc này là một điều ngu xuẩn và không thể nào chấp nhận được.

“Chuyện cũ bỏ qua đi anh zai ơi, Hôm nọ em nợ tiền cái Xuân, nay qua nhà trả tiền.”

“Đưa tiền đây, tao đưa hộ nó.!”

“Ấy… không được đâu, hôm nọ giao hẹn đưa tận tay rồi… là đàn ông thì ai lại thất hứa với con gái bao giờ…”

Minh dứt khoát đóng sầm cửa lại. Hắn không muốn Quốc thực hiện lời hứa để trở thành kẻ bất tín nhưng gã không ngờ là chẳng hề có lời hứa nào cả. Quốc cố tình hú lên như vậy nếu không gặp được người thì cũng làm người trong nhà bị kinh động.

Sau hai hồi hú bên ngoài, cuối cùng Xuân cũng thò đầu ra khỏi cửa. Vừa thấy cái đầu trọc bên ngoài, cô nở nụ cười thật tươi rồi nói.

“Có chuyện gì thế… hôm nay tôi không chăn bò đâu.”

Quốc vẫy tay.

“Chuyện gấp, đằng ấy qua giúp tôi với!”

Mới tí tuổi đầu mà bỏ nhà theo trai thật không nên, cũng may đang ở lứa tuổi học sinh, đối phương cũng là hàng xóm nên không lo ngại. Huống chi có đứa nào gan to đi chọc ghẹo Xuân cơ chứ, nếu nói Xuân đi bắt nạt con trai thì nghe dễ ngủ hơn rồi.

Khẽ khép cửa lại, Xuân chạy lẹ ra chỗ của Quốc.

“Đằng ấy nhờ gì thế?”

Quốc giơ túi ni lon lên và nói.

“Nhà tôi mới có một con yêu quái, do nó bị say nắng nên chiếm giường của tôi rồi. Bà giúp tôi cạo gió cho nó tôi tặng cho bà hộp sữa.”

Xuân Nhìn hộp sữa rồi đánh mắt với Quốc.

“Sặc..ông có bốn hộp mà cho tôi có 1 hộp thôi đó hả. Ki bo như vậy thì ai mà giúp.”

“Cũng phải đề phòng chứ? thỉnh được cô Xuân đi hàng yêu phục ma đâu có dễ, nhỡ đâu tay nghề của bà không linh thì tui còn chừa mấy hộp đi tìm người khác chứ.”

Xuân giật lấy túi bóng, bước tung tăng về phía nhà của Quốc.

“Bản cô nương mà làm được thì chỗ này là của tôi hết đó nha.”

Có cái hộp sữa mà tỏ ra tinh vi lắm, nhưng không sao, Quốc tìm được người giúp đỡ, đó mới là thứ làm cho hắn an lòng.

Bạn đang đọc Hệ Thống Tự Hoàn Thiện Bản Thân sáng tác bởi Huy_Huy_Nguyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huy_Huy_Nguyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.