Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dì Ghẻ con chồng

Tiểu thuyết gốc · 1380 chữ

Trở lại căn nhà thì cũng đến tầm trưa.

Từng ghánh hai xô cá đi 7-8 cây cho nên gánh hai bó củi đi 2-3 cây không làm khó được hắn, đồng hành với một người đứng tuổi, cứ đi được một lúc thì nghỉ nên hắn không quá mỏi như đôi vai.

Bắt chuyện với bà Thoa trong suốt buổi lấy củi, Quốc đã gạ gẫm và xin được bà một chút gốc khoai lang mang về vườn trồng. gì chứ cánh đồng khoai của bà Thao rộng lắm, mỗi mùa đều thu được mấy tạ khoai, tất nhiên không nên trồng liên tục vì củ khoai chỉ to lớn trong vài mùa đầu tiên càng về sau chất lượng càng kém.

Chỉ cần vài dây khoai lang cắt ra mấy khúc trồng vào mấy hố trong vườn mà Quốc đang ở thì sau vài tháng khu vườn của hắn sẽ xanh rờn mà coi. Khoai lang rất dễ trồng, chỉ cần nó sống được qua mấy ngày đầu, về sau sẽ mọc rất nhanh.

Đấy là chưa kể Quốc còn xin được mấy ngọn rau non mang về làm một bữa rau lang luộc chấm muối. Mấy ngày hôm nay chiếc cần câu đình chỉ, nên Quốc cứ ra ngoài bờ ruộng thấy loại rau gì nấu được là xúc ngay. Bí quá thì cháo tía tô, cháo gừng đổi bữa.

Ở được vài ngày, hắn đã biết nấu cơm cho chín, không dễ dàng như nấu bằng nồi cơm điện. Lúc nấu bếp củi mà cơm đã cạn nước thì phải đậy nắp ủ thêm 20-10 phút thì cơm sẽ chín.

Mới dọn cơm ra lên nhà chính để ăn uống, nồi cơm trắng, đĩa rau, bát nước chấm. Đạm bạc vậy thôi chứ khi đói thì ăn cơm trắng với muối cũng ngon.

Vừa xúc được bát đầu tiên, từ phía ngoài đường đã vang lên tiếng đè ga và dừng lại trước cổng nhà hắn.

Về nhà, Quốc chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi cho mát, lúc nầy có người đứng trước cổng còi xe inh ỏi, hắn cứ như vậy mà tồng ngồng bước ra.

Cánh cổng gỗ vừa mở cũng là lúc khuôn mặt của Quốc sạm lại, người ngồi trên xe là một phụ nữ mặc đồ kín mít, đầu đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang, kính mát. Người ta thường nói đó là ninja lead.

“Ba mày bảo tao gửi túi đồ đạc, ra đây mà nhận lấy.”

Vừa nói, người phụ nữ lười nhác hất chiếc túi du lịch màu đỏ sau yên xe đặt xuống nền đất. Người đó chỉ bỏ khẩu trang ra nói chuyện nhưng đôi môi mỏng, cong cớn kia đã đủ để Quốc nhận ra đó là mẹ kế của mình.

“Tôi không cần! bà mang về nhà đi, không có ông bà tôi vẫn sống tốt.”

“Mẹ nhà mày, đồ không biết tốt xấu, mày có biết tao phải lặn lội trời nắng mang đồ tới cho mày không? Mà mày chẳng biết nói câu cám ơn.”

Tuy chán ghét người phụ nữ này, nhưng ở thôn mấy ngày rồi, Quốc đã học hỏi được đôi chút sự coi trọng người khác.

“Cảm ơn dì…trời đang nắng, dì vào nhà nghi ngơi một chút rồi về. Chắc cũng phải biết tôi sống thế nào để còn kể lể với ba tôi chứ.”

Thấy đứa con chồng tự nhiên có thái độ khác thường, Ngọc có chút hơi nghi nghi, thú thực thì cô chẳng muốn đến đây lúc trời nắng thế này nhưng tại bố của Quốc làm gắt quá muốn cô đến trực tiếp xin lỗi nó, nên bất đắc dĩ cô phải đi khuyên giải hắn về thành phố, nếu Quốc cứng đầu thì vứt đồ đạc và chút tiền cho hắn.

Trời nắng quá, vừa đi tới nơi lại phải phi xe về chắc bị nóng chết mất. Thôi thì vào xem Quốc nó thê thảm đến đâu rồi.

“Tránh ra coi! Đứng chắn trước cổng thì làm sao tao vào được!”

Quốc không nói gì, lập tức mở toang cánh cổng cho dì Ngọc lái xe vào, còn hắn thì xách túi đồ.

May mắn thay trước cửa nhà có chiếc bục gỗ, bằng không Ngọc đã phi xe thẳng vào trong nhà, nhưng dẫu sao hiên nhà cũng râm mát miễn cưỡng che chở cho chiếc xe khỏi bị mặt trời thiêu đốt.

“Đi đường nóng thế không biết!”

Vừa xuống xe, Ngọc lập tức tháo bộ quần áo đi đường, nói ra thì mấy mẹ sợ trời nắng làm hư da cho nên mới mặc kín mít bất chấp trời nóng. Lúc này người của cô đã ướt đẫm mồ hôi chiếc áo sơ mi bó sát trở thanh bộ đồ xuyên thấu 70% cô lại mặc đồ nội y tối màu nữa chứ.

May mắn thay Quốc là bậc chính nhân quân tử, đổi lại là người khác thì đã đè ra từ lâu khi đối mặt với người phụ nữ một con mơn mở như Ngọc.

Nói đi cũng nói lại, nếu như không phải là Quốc thì có thách kẹo thì Ngọc cũng không dám dừng chân vào nhà nghỉ ngơi.

“ Ngoài đó nóng lắm… dì vào nhà ngồi cho mát.”

Mới đứng ngoài hiên đã thấy sự khác biệt rồi, nếu như bước vào nhà chắc chắn thoải mái hơn nhiều. Ngọc khẽ cau mày, giả bộ đi ngó nghiên sân trước vườn sau rồi mới vào nhà.

Quốc rất không ưa dì Ngọc, nhưng phi xe giữa trời nắng thì không dễ chịu chút nào, cho dù cô ấy làm vậy vì bố của Quốc ép buộc thì hắn cũng nên đối tiếp cho đúng phận vai vế.

Tại sao hắn không chửi hay cười vào mặt của mẹ kế cho sướng mồm như mọi khi, đơn giản vì hắn đã sống tự lập, phải tạo sự chững chạc cho đối phương thấy mình hoàn toàn ổn khi không có họ. Nếu như hắn kêu gào, than vãn thì coi như hắn đã thua cuộc khi quyết định bỏ nhà ra đi.

Hắn đâu dễ chịu thua.

Đối phương càng hà khắc, càng cay nghiệt thì hắn lại cố tỏ ra dửng dưng như không có chuyện gì. Chấp vặt với phụ nữ là đang tự hạ thấp giá trị của bản thân.

“ Dì ăn cơm chưa? Dùng bữa với con luôn một thể.”

Ngọc đi vào trong nhà nhìn thấy nồi cơm với đĩa rau lang thì bĩu môi.

“Gớm.. thứ đồ đó thì ai mà ăn được.”

Mời cho có lệ vậy thôi, Quốc biết mẹ kế của mình dù có đói gần chết cũng không chịu ngồi cùng mâm với hắn. Huống chi đĩa rau lang xào tỏi.

Thực ra Ngọc làm phách vậy thôi, chứ cô đã đến thôn sau giờ nghỉ trưa, định bụng đưa đồ cho hắn rồi rời đi ngay nên đã ăn uống gì đâu ai ngờ hắn ta lại đi lấy củi chưa về. Thế là cô định vào chỗ nào đó để nghỉ chân, khốn nỗi nơi này cô có đến hai ba lần cho biết nhà cửa của quê chồng chứ không quen ai.

Ăn mặc kín mít thì người ta lại bảo mình là kẻ gian đi rình mò ăn cắp, ánh mắt soi mói của mọi người lại khiến cô không dám vào nhà người lạ ngồi nhờ.

Chỗ công cộng là quán nước đầu thôn, chỉ là nơi đấy nhiều người qua lại, họ mà biết vợ của bí thư tỉnh ủy tương lai ngồi ở một xó xỉnh như vậy thì mất mặt lắm… Ai cũng có nỗi sợ của riêng mình.

Thấy Quốc ăn ngon lành như vậy, Ngọc nghĩ là hắn đang cố làm ra vẻ cho cô thấy mà thôi. Đáng tiếc hết bát này lại đến bát khác đĩa rau đã khoắng sạch. Quốc đã dọn bát đĩa ra giếng.

Từng động thái của Quốc đều không qua mắt được Ngọc, nhưng càng cố gắng đọc tư duy đối phương, cô lại cảm thấy đầu mình choáng váng, mắt hoa, nhìn không gian trong vòng cứ như bị đảo lộn.

Bạn đang đọc Hệ Thống Tự Hoàn Thiện Bản Thân sáng tác bởi Huy_Huy_Nguyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huy_Huy_Nguyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.