Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Sơn bưu hãn

Tiểu thuyết gốc · 5108 chữ

Tiêu Ngọc mở to mắt ra nhìn về phía trên người đang đỡ nàng. Không ngờ lại là hắn.

Hắn nhìn về phía Tiêu Ngọc nhẹ nhàng nói:

- Đủ rồi a! Trận này xú bà nương ngươi thua rồi!

Tiêu Ngọc hai má đỏ hồng nhưng không có trả lời. Bất chợt bàn tay của hắn nắm lấy tay của Tiêu Ngọc. Nàng cảm giác được một tay của hắn đang ôm chặt lấy vòng eo của nàng, tay kia thì nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của nàng, khuôn mặt hắn lúc này vô cùng ôn nhu khiến cho nàng đỏ mặt muốn dãy dụa nhưng là lực độ của nàng quá yếu không thể dãy dụa ra khỏi hắn.

Tiêu Ngọc hai má đỏ ửng, nàng cảm giác khi bị hắn ôm vào lòng vô cùng chán ghét nhưng lại có một chút gì đó thích thích. Chính xác là nàng ghét hắn nhưng lại không muốn hắn rời đi nàng ôm như thế này.

Nàng cố gắng dãy dụa:

- Tiêu Sơn. Mau buông ta ra!

Tiêu Sơn cầm một viên Đan Dược đút thẳng vào miệng của nàng sau đó mở miệng cực kỳ ôn nhu nói:

- Yên lặng đi, ta giúp nàng trị thương!

Lời nói của hắn như có ma lực khiến động tác của nàng đình chỉ lại. Bất chợt Tiêu Ngọc cảm giác được một nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ vọt thẳng vào người nàng. Nguồn năng lượng này vô cùng ôn hòa nhanh chóng tiến vào toàn bộ cơ thể, lan tràn ra tứ chi bách hải của nàng.

Nàng cảm giác nguồn năng lượng mát lạnh này đang từng bước từng bước gột rửa thân thể của nàng, những vết thương do Đan Dược gây ra đang được chữa trị.

Những tạp chất trong cơ thể của nàng còn nhanh chóng bị đẩy ra khỏi cơ thể. Một cảm giác vô cùng thư thái khiến cho nàng vô cùng hưởng thụ.

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ từ bước tới giường nhẹ nhàng đặt nàng xuống. Đấu Khí vẫn không quên rót vào trong cơ thể của nàng, vì nàng mà trị thương.

Tiêu Ngọc hiện tại không biết có cảm xúc gì. Chỉ là nàng rất ghét tên nam tử đang ôm nàng nhưng nàng không hiểu tại sao nàng bị hắn ôm vào lại như có ma lực khiến nàng không có chút phản kháng nào. Toàn thân sức lực giống như bị tiêu tán.

Đặc biệt là nàng cảm nhận được bộ ngực của hắn thật là rắn chắc a? Mùi của hắn thật là thích a? Thiếu nữ cố gắng xua tan đi ý nghĩ này nhưng nàng không thể? Ý nghĩ này lúc nào cũng quanh quẩn trong đầu của nàng. Sau đó nàng bất giác liền nhắm mắt lại, thiếp đi trong lòng hắn lúc nào chẳng hay.

Tiêu Sơn cảm giác nàng đã ngủ say trong lòng hắn, lúc này nội tâm hắn hơi chút gợn sóng, nhưng hắn lúc này đang trị thương cho Tiêu Ngọc nên rất nhanh dẹp bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Sau hơn nửa ngày, Tiêu Sơn bất đắc dĩ mở miệng nói:

- Tiểu tức phụ, ngươi còn không dậy a!?

- Ah...

Tiêu Ngọc giật mình mở mắt, vội vàng đẩy hắn ra. Bàn chân của thiếu nữ vẫn còn hơi run run nhưng có vẻ như thiếu nữ vẫn có thể đi lại mà không có vấn đề gì chỉ là có chút thoát lực mà thôi. Thấy được người xong khi phục dụng xong tăng khí tán mà không có việc gì đúng là chuyện lạ.

Tiêu Ngọc khuôn mặt đỏ hồng ngước nhìn về phía Tiêu mở miệng nói:

- Ta không có việc gì!?

Tiêu Sơn phẩy phẩy tay nói:

- Hazzz..... Đúng là nữ nhân a! Sau khi giúp cũng không nhận được một câu cảm ơn!

Tiêu Ngọc giống như tiểu tức phụ bị chọc tức, nàng chu cái mỏ lên nhìn về phía hắn nói:

- Hừ.... Ta cũng không có nói nhờ ngươi chữa thương a!? Được rồi. Ta đã tự đi được. Không cần ngươi giúp.

Tiêu Ngọc nói xong liền đứng dậy, chỉnh đốn lại một chút sau đó rời đi. Tiêu Sơn xoay ngươi lại nhún nhún vai, nói những câu hoàn toàn khó hiểu:

- Không phải trong mấy cuổn tiểu thuyết các anh hùng sau khi mỹ nhân trả ơn đều là dùng thân báo đáp sao? Thế quái nào mà mình sau khi có ơn với mỹ nhân song lại bị người ta phỉ nhổ thế nhỉ? Hazzz... cái này đúng là bất công mà!

Tiêu Ngọc nghe thấy thế thì xấu hổ, ngượng ngùng khe khẽ liếc mắt nhìn về phía hắn. Nhớ đến đôi chân của mình chỉ còn một chiếc, nàng quay đầu lại thì thấy tên vô lại lúc này lấy ra chiếc giày của nàng hít lấy hít để giống như thích thú vô cùng. Tiêu Ngọc có chút xấu hổ, thiếu nữ thầm mắng rất nhỏ:

- Biến thái!

Nàng vừa dứt lời thì thấy được ánh mắt của hắn chăm chú nhìn về phía nàng, hắn nhẹ nhàng cười sau đó nhẹ nhàng đút chiếc giày vào túi áo. Sau đó hắn đưa tay lên chỗ đó vỗ vỗ biểu thị sẽ giữ gìn nó.

Thiếu nữ thấy vậy hai má đỏ ửng như ứ huyết, nàng nhẹ nhàng cúi đầu xuống cũng không có dám nhìn về phía hắn nhanh chân rời đi.

Đã vài ngày trôi qua, hắn quả thực vẫn phải đến Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá tiến hành dạy Nhã Phi luyện dược. Hắn có chút khâm phục về khả năng tiến bộ của nàng. Hiện giờ Nhã Phi luyện ra Nhị Phẩm Đan Dược không phải là khó.

- HAZZZ...

Khổ nỗi sau ngày đó gặp nhau hai người có chút xấu hổ. Nhưng Nhã Phi vẫn tích cực đẩy mạnh câu dẫn hắn. Đặc biệt, nàng làm rất nhiều với hắn đều hy vọng moi được câu đại loại như:

- Ta chỉ yêu mình ngươi thôi, ta chỉ có mình ngươi thôi, thứ đó ta chỉ dùng trên người ngươi thôi...

Hay đại loại những thứ như thế nhưng đều bị sự nín nhịn bá đạo của Tiêu Sơn thất bại mà ra về. Hiển nhiên Nhã Phi tuyệt đối không có chịu thua. Hoàng hôn vừa đến, khi mặt trời chiếu loe que những tia sáng tàn dư xuống dưới một ngọn núi. Âm thanh của tiếng nước chảy róc ránh không ngừng phát ra hoà lẫn tiếng ầm ầm do nước từ trên đánh mạnh xuống.

Dưới làn nước sâu, một thân thể trần truồng của một nam tử hoàn toàn nằm dưới đáy nước. Người này không ai khác chính là Tiêu Sơn. Hắn thu liễm toàn bộ khí tức của mình. Nếu như không có cao thủ trong thời gian này khó mà nhận biết sự tồn tại của hắn. Hắn lúc này đang rèn luyện tâm cảnh của hắn trước khi hắn đột phá đến cảnh giới tiếp theo.

Sự mờ nhạt của ánh sáng mặt trời chiếu xuống dòng suối khó làm người nhìn được thấy sự tồn tại của Tiêu Sơn nhưng hắn lại có thể dễ dàng cảm nhận được cảnh quan bên trên thông qua thần thức.

Tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên, một thiếu nữ mặc một bộ y phục màu lam xuất hiện. Khuôn mặt của nàng khá xinh đẹp nhưng mị lực của nàng chính thức lại thể hiện ở một đôi chân. Bộ ngực không tính là lớn nhưng lại cao vút, săn chắc, vòng eo tiêm tế thon nhỏ nhưng đôi chân lại vô cùng thon dài xinh đẹp. Thiếu nữ ngước đầu nhìn xung quanh.

- Có vẻ như không có ai?

Thiếu nữ nhìn về phía dòng suối lớn với ánh mắt vui vẻ. Nàng chỗ này vô cùng quen thuộc a! Thiếu nữ từ từ thoát đi y phục của mình. Treo chúng lên một cành cây. Nàng nhanh chóng hướng chỗ nước sâu bơi đi.

Thiếu nữ đôi tay vung vẩy trong nước, thiếu nữ lúc này giống hệt một mỹ nhân ngư đang du động trong nước. Cảm giác được nước mát mẻ, thiếu nữ tiếng cười liền vang lên. Đột nhiên, nàng như nhớ đến việc gì xoay tay lại sờ sờ cái mông trắng nõn, săn chắc, tròn trịa và vểnh cao của nàng thấp giọng oán tránh, trong giọng nói có chút hờn dỗi tức giận:

- Hừ tên khốn đó, hắn đánh mạnh thật a. Hại ta suốt hai ngày trời vẫn không dám ngồi ... Đến bây giờ vẫn còn khó chịu ... hừ... hừ ...

Nếu Tiêu Sơn mở ra đôi mắt hiển nhiên sẽ nhân ra thiếu nữ này chính là Tiêu Ngọc. Tiêu Ngọc lúc này hướng về dòng suối mà liên tục bơi lội. Nàng nhớ đến cảnh bị hắn ôm trong lòng, bàn tay kia chiếm tiện nghi của nàng, bàn tay kia còn ôm lấy tay cua nàng còn gọi là tay trong tay nữa chứ.

Tiêu Ngọc nhớ đến bộ mặt điển trai của hắn với vẻ mặt vô cùng dâm đãng, đặc biệt hơn khi hắn cầm chiếc giày của nàng mà hít thở vậy, nhìn mà buồn nôn! Đã vậy hắn nhìn về phía chỗ tư mật của nàng khiến nàng cảm thấy vô cùng tức giận! Đặc biệt khi hắn nhìn chăm chú về phía đó, chiếc lưỡi của hắn liếm khóe miệng của mình một cái khiến nàng không tự chủ mà dùng tay che nơi tư mật. Nàng cảm giác được chiếc lưỡi đó không phải liếm vào không khí mà trực tiếp ở bộ phận tư mật của nàng mà quẹt qua một cái.

Ngoài ra hành động nụ cười dâm đãng vô lại ấy thực sự mấy ngày nay trong đầu của Tiêu Ngọc không có cách nào xua tan. Hai má của Tiêu Ngọc đỏ ửng, nàng liên tục đập tay trong nước:

- Tên hỗn đản, đáng chết, dâm tặc, sắc lang... cút khỏi đầu của bản tiểu thư...

Cảm giác được cái gì đó, Tiêu Sơn từ từ mở ra đôi mắt của mình. Hắn hoàn toàn giật mình ở trên nước là một thân thể nữ tử đang du động. Nơi tư mật của nàng vô cùng rõ ràng, một mảnh đen nhánh, kẽ dài hẹp, bộ hung khi trước ngực không lớn nhưng cực kỳ cao ngạo vểnh lên giống như khiêu khích sự chịu đựng của nam nhân.

Hơn nữa đôi chân gợi cảm, cao thon nhỏ hoàn toàn rơi vào đáy mắt của Tiêu Sơn. Bất cứ nam nhân này sẽ không nhịn được tưởng tượng dùng bàn tay trên đó mà du động.

Đặc biệt nghĩ tới cảnh tượng xách chân nàng mà tiến hành ân ái hẳn là một việc tuyệt nhất trong khi cùng nàng ba ba ba.

Tiêu Sơn hoàn toàn mở to con mắt mà thu hết cảnh mĩ vị vào trong đầu.

Hắn bất chợt không nhịn được phát ra mấy tiếng ục ục làm nước tràn vào miệng.

Cảm nhận được có dị động Tiêu Ngọc hốt hoảng quát lên:

- Ai đó!?

Tiêu Sơn hoàn toàn vì mất hơi mà thiếu dưỡng khí. Hắn vọt lên phía trước bắt đầu ngoi lên mặt nước hít thở không khí. Nhưng vì mặt trời lúc này xuống núi mà hắn cũng không để ý quá nhiều chỉ biết vọt thẳng lên trên đó.

Tiêu Sơn phun ra một ngụm nước thở ra hồng hộc. Hắn lúc này mới để ý mình đang mặt kề mặt với Tiêu Ngọc. Hai con mắt lúc này mở to nhìn nhau. Hắn lúc này đang đối mặt với Tiêu Ngọc.

Hai người trừng to mắt nhìn nhau. Hắn cảm giác được tà hỏa dưới bụng bắt đầu bốc cháy, tiểu đệ đệ vô pháp vô thiên của hắn bắt đầu ngóc dậy. Tiểu đệ đệ của hắn như chạm phải vật gì đó. Hai nggười trong giây lát nhìn nhau.

Cảm giác được thứ gì đó hai người cùng nhìn xuống. Lúc này dưới ánh sàng nhàn nhạt hai người thấy một vật to lớn của nam nhận đang cận kề mép tiểu huyệt động của thiếu nữ. Tiêu Sơn trong giây lát cảm giác được mình giống như có thần giao cách cảm với tiểu đệ đệ của hắn.

Tiểu đệ đệ của hắn ngẩng cao đầu vô cùng uy vũ. Nó giống như biết nói chuyện vậy. Sau đó nó lại tiếp tục ngóc đầu lên tách hai cánh hoa như muốn tiến vào phía bên trong động khám phá bên trong.

Tiểu đệ đệ của hắn nhiều ngày qua đã nín nhịn rất nhiều. Hắn lúc này hoàn toàn trong trạng thái cương cứng mạnh nhất. Hắn như đang giương cờ mà điên cuồng tiến thêm một bước mở ra hai cánh hoa.

Hiển nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong đầu của Tiêu Sơn. Tiêu Ngọc lúc này đôi mặt của nàng đối mặt với hắn có chút thất thần.

Lúc này nàng lại cảm giác được có thứ gì để sát nơi tư mật của nàng. Nàng nhìn xuống thì thấy tiểu đệ đệ của hắn đã tách ra hai cánh hoa của nàng. Nếu như Tiêu Sơn nguyện ý hắn tiến thêm áp sát vào người nàng thì thừ đó chắc chắn sẽ tọt vào trong người nàng mà không nghi ngờ chút nào.

Cái thứ hùng dũng phi phàm kia nó giống như đang thèm khát tiến vào trong động phủ của nàng khám phá những phần bí mật nhất trong cơ thể của nàng.

-Aaaaaa...

Một tiếng hét dài của Tiêu Ngọc vang lên. Tiếng hét này không biết là đau đớn còn là sợ hãi, hoảng loạn. Tiếng hét của Tiêu Ngọc vô cùng lớn, vang vọng toàn bộ đồi núi phía sau Hậu Sơn Tiêu Gia. Tiêu Sơn bị tiếng thét này đầu óc có chút choáng váng. Một âm thanh vang giòn cực kêu vang lên:

- Ba.

Thiếu nữ đang khỏa thân trong nước vung tay lên tung một cú tát mạnh giống như trời giáng vào mặt của Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn bị cú tát này làm cho choáng váng. Mặc dù hắn cảnh giới rất cao nhưng không có nghĩa khi hắn ở trong nước không có vấn đề gì. Trên mặt của hắn hiện lên vết tay mờ mờ, cả thân thể hắn ngã vùi vào trong nước giống như một con chó bị người ta cột bốn chân nắm người ném thẳng vào trong nước.

Tiêu Sơn vung vẩy tay chân giống như cố gắng giữ lại bình tĩnh và thăng bằng. Hắn ngoi lên mặt nước phun ra một ngụm nước nhìn lên trên.

Hắn chỉ nghe thấy âm thanh của thiếu nữ hét lớn:

- Dâm tặc, hỗn đản, đặng đồ tử... hôm nay ta phải giết ngươi!

Thiếu nữ lúc này chạy vội lên bờ đồng thời nàng dùng một chiếc áo nhanh chóng khoác lên thân thể. Bàn tay túm được kiếm. Tiêu Sơn hiểu rõ ràng cô nàng này muốn động thủ với hắn. Hiện giờ không phải là lúc chấp nhặt với thiếu nữ. Cái xú tiểu tức phụ này nếu như hắn ở lại thêm chắc chắn sẽ gặp vấn đề vô cùng lớn.

- Bùm!

Thân hình của Tiêu Sơn phóng lên cao, hắn dẵm chân trên mặt nước giống như đi trên đất bằng vậy. Bộ quần áo trong tay Tiêu Sơn xuất hiện, hắn ném lên trời sau đó phi thân lên không trung.

Trong không trung hắn hoàn toàn mặc xong quần áo của mình. Hắn nhẹ nhàng đáp xuống phía dưới đất. Đến khi chân hắn đặt xuống phía dưới đất thiếu nữ mới giật mình lại xách kiếm lên chạy đến hắn quát lớn:

- Đặng đồ tử ta phải giết ngươi...

- Hả vẫn muốn nữa hả!?

Tiêu Sơn xoay người đi muốn bỏ chạy. Hắn quả thực muốn cần bây giờ là chạy trốn. Bất quá hắn không ưa thiếu nữ này chút nào. Hắn muốn chạy trốn nhưng ngay sau đó hắn dừng lại.

Tiêu Ngọc luồng Đấu khí truyền vào kiếm chém mạnh về phía hắn không chút ngần ngại. Tiêu Sơn lách người sang một bên tránh được.

- Keng....

Thanh kiếm chém xuống đất phát ra một tiếng, đồng thời mặt đất xuất hiện một vết rạch sâu cùng với bụi và lá cuốn lên.

Tiêu Sơn cười khổ nhìn về phía Tiêu Ngọc nói:

- Này... Này tiểu tức phụ, ngươi không phải thực sự muốn giết ta đấy chứ!? Nghe ta giải thích được không?

Tiêu Ngọc hai má đỏ ửng, nàng lúc này thẹn quá hóa giận, hai ngọn hung khí trước ngực lúc này phập phồng bất định. Tiêu Ngọc cắn răng gằn từng chữ nói:

- Ta không muốn nghe! Ngươi... khốn kiếp dám... dám rình xem ta tắm. Ta... ta nhất định phải móc cặp mắt chó của ngươi trả lại trong sạch cho mình!

- Hả...?

Tiêu Sơn nghe thấy thế ngẩn người. Hắn cúi đầu xuống nhìn về phía dưới của nàng. Do quần áo của nàng mặc sộc xệch lúc này có khá nhiều chỗ hở ra ngoài. Mỗi chỗ hở nhiều hơn đều bị hắn hút vào tầm mắt.

Tiêu Ngọc cảm giác được ánh mắt soi mói cùng với xâm phạm của hắn. Tiêu Ngọc cảm giác được mình giống như hoàn toàn trần truồng trước ánh mắt của nàng.

Thấy vây thân thể của nàng không khỏi run lên, nàng dùng tay che đi thân thể nói:

- Ngươi, khốn kiếp cẩn thận ánh mắt của ngươi!

Tiêu Sơn ngây ngẩn người, ra vẻ bộ dạng suy tư, hắn dùng ngón tay cái đặt ở cằm mình, ngón tay chỏ ôm lây cằm, hắn tự lẩm bẩm nói:

- Ngươi ăn mặc như vậy không phải là để cho nam nhân ngắm nhìn sao!?

Nghe thấy vậy làn da của Tiêu Ngọc biến thành đỏ ửng đến tận mang tai, bộ ngực phập phùng bất định, Thiếu nữ cắn răng nhìn về phía trước. Đột nhiên nàng hét lên:

- Khốn kiếp hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, tiểu hỗn đản...

Tiêu Ngọc lao lên dùng kiếm điên cuồng chém hắn.

Tiêu Sơn thấy vậy có chút kinh ngạc, đột nhiên hắn hét lớn lên nói:

- Nếu như ngươi làm như vậy, ta có thể nhìn hết mọi thứ a!?

Nghe thấy thế thiếu nữ hai răng nghiến vào nhau phát ra tiếng ken két, nàng gằn giọng nói:

- Không quan trọng, dù gì ngươi cũng nhìn hết người ta rồi, có cho ngươi nhìn thêm cũng như vậy thôi!

Nói xong thiếu nữ lao lên dùng kiếm điên cuồng tấn công về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn khóe miệng giật giật, tại đáy mắt xuất hiện tia tức giận. Miệng hắn nhếch lên hừ lạnh:

- Nữ nhân ngu ngốc này!

Hai người bắt đầu giao phong. Do hai người thực lực hoàn toàn là cách nhau quá xa. Hiển nhiên chiến đấu thực sự không có gì đáng nói. Tiêu Sơn ngay sau đó đánh bay được kiếm của nàng.

Bàn tay của hắn đem hai tay của thiếu nữ quặt lại túm về phía sau. Thiếu nữ bị bắt như vậy vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía Tiêu Sơn. Thiếu nữ con mắt cực độ sự hãi nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng run run giọng nhìn về phía hắn, đôi mắt giống như con mèo con khép nép trước hắn vậy:

- Ngươi... ngươi thả ta ra... thả ra...

Tiêu Sơn cười lạnh, trong nụ cười của hắn xuất hiện tia tức giận, ham muốn dục vọng đủ các loại cảm xúc, hắn gằn ra từng tiếng:

- Ngươi muốn biết ta muốn làm gì sao!?

Nghe được những lời này, nhìn được trong mắt của Tiêu Sơn là sự tức giận nói, thân thể của nàng run lên:

- Ngươi... muốn làm gì... ô...ô...

Nàng lúc này hai tay bị hắn quật ra sau lưng. Hắn ngồi xuống trên một mỏm đá cao đồng thời đặt nàng lên hai chiếc đùi của hắn.

- Xoạt...

Âm thanh vang lên. Một chiếc mông trắng tròn xuất hiện trước thanh thiên bạch nhật. Tiêu Ngọc hoàn toàn kinh hãi liều mạng giãy dụa. Nàng không ngờ hắn lại dám xé quần của nàng ra.

Thiếu nữ trong giọng nói tức giận giống như ra lệnh nhưng lại có chút sợ hãi cùng sự ấp úng:

- Khốn kiếp... thả... thả ra... ngươi còn không mau thả bản tiểu thư ra... buông ta ra...

- Ba....

Một âm thanh vang rền phát ra. Bàn tay của Tiêu Sơn vỗ lên mông của Tiêu Ngọc đen đét. Tiêu Ngọc cảm giác được bàn tay của hắn đánh mạnh lên mông của nàng phát ra âm thanh cực kỳ lớn. Tiêu Ngọc không nhịn được phát ra một tiếng rên lên đau đớn:

- Ah, đau... tên hỗn đản ngươi làm gì? Ngươi... ngươi dám đánh ta... Ô....ô...

- Ba.

Lại một âm thanh vang lên. Tiêu Sơn dùng bàn tay to lớn của hắn vỗ mạnh lên mông trắng tròn, săn chắc vểnh cao của nàng. Hắn cảm giác được độ đàn hồi của cặp mông này. Một cảm giác vô cùng mỹ vị truyền vào tay của hắn làm cho hắn tâm ma ý loạn. Tiêu Ngọc bị đánh cái thứ hai thì rên lên một tiếng đau đớn:

- Ah, đau... tên khốn kiếp...

Vừa vỗ tay vào mông của Tiêu Ngọc khiến nàng giận dữ hét lớn. Cặp mông của nàng vô cùng đàn hổi, sau mỗi lần hắn vỗ là cặp mông của nàng đều nảy lại làm cho Tiêu Sơn cảm giác gì đó rất khó chịu. Tà hỏa trong người hắn lại bốc lên.

- Tiêu Sơn, ngươi là đồ vương bát đản, là tên khốn kiếp...

Tiêu Ngọc ngoảnh đầu lên, ánh mắt chứa đầy oán hận nhìn về phía hắn.

- Ba, ba ba... mấy cái đánh này bởi vì cô dám dùng ánh mắt đó nhìn ta...

-Ah, đau... tên hỗn đản...

- Ba, ba ba... mấy cái này dành cho tính ngang bướng của cô...

- Ah, đau... tên khốn...

- Ba, ba ba... mấy cái này bởi vì bởi vì cô không thấy hối lối vì hành động của mình...

- Ah... van ngươi... Tiêu Sơn dừng lại... đau.. ah... Ô.... ô.....

Tiêu Sơn bắt đầu dùng tay vỗ lên cặp mông săn chắc này. Hắn có cảm giác mình nghiện đánh mông nàng một chút. Tiêu Ngọc không thể phản kháng đành nhắm mắt cắn răng chịu đựng.

Hai giọt nước mắt từ khóa mắt của nàng lã chã rơi xuống đất. Hai giọt nước mặt thấm xuống đất còn không phải bởi vì hận còn là tức giận hoặc là quá xấu hổ.

Nàng từ nhỏ được phụ mẫu và gia gia cưng chiều đâu có chịu oan khuất như vậy. Tiêu Ngọc lúc này cắn răng lại không rên lên một tiếng nữa dù hắn có đét đít nàng mạnh như thế nào đi nữa.

- Ba, ba, ba... mấy cái này...

Tiêu Sơn nhìn cặp mông trắng tròn của nàng đang đỏ ửng hắn lại vỗ thêm vài cái:

- Bởi vì ngươi dám câu dẫn lão tử!

Lời nói ra hoàn toàn vô sỉ đến cực điểm. Tiêu Ngọc hai mắt nhắm nghiền lại chịu đòn. Nàng cắn răng nhưng không có kêu rên lên một tiếng nào nữa. Nàng tuyệt đối sẽ cho hắn thấy sự kiên cường của nàng, Nàng tuyệt đếu sẽ không kêu lên.

Bất chợt Tiêu Ngọc có cảm giác gì không đúng. Đột nhiên thân thể của nàng run lên. Nàng cảm giác được nơi tư mật của nàng bị người xâm phạm. Tiểu huyệt động của nàng bị ngón tay của hắn miết một cái. Thân thể của nàng cảm nhận được từng dòng điện mạnh liệt tự hạ thể lan tràn khắp toàn thân sau đó công kích lên đại não. Trong đầu của nàng phát ra một tiếng oanh sau đó hoàn toàn sụp đổ.

Từ miệng của thiếu nữ không ngờ lại rên rỉ ra một âm thanh cực kỳ dâm đãng:

- Ah...

Nàng rõ ràng cảm nhạn được phía dưới bụng của mình có vật gì đó cứng rắn đâm vào.

Thiếu nữ hai má đỏ bừng vì xấu hổ. Ánh mắt của nàng như muốn giết người, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Sơn thì hoàn toàn giật mình.

Vừa rồi bởi vì những cú tát vào mông của Tiêu Ngọc từ tay Tiêu Sơn mà Tiêu Ngọc cũng cảm nhận được một chút khoái cảm. Nàng cũng bắt đầu có cảm giác kỳ lạ, đặc biệt nơi tư mật đó bắt đầu phun ra một chút dịch nhờn.

Nàng thực sự chưa bao giờ cảm nhận được những cảm giác này. Nhưng nàng đánh chết cũng sẽ không nói ra những lời này.

Mặc dù nàng rên lên vì đau là một phần nhưng trong đó cũng là sự rên lên vì thích thú. Nơi tư mật của nàng bắt đầu thấy ngứa bắt đầu tiết ra mật dịch.

Tát đến bàn tay có chút đau nhức, Tiêu Sơn mới phát hiện được phía dưới sau cặp mông trắng nõn, hai cánh hoa hơi tách ra. Một mảnh rừng đen nhánh lại có những hạt châu long lanh.

Có lẽ chúng là nước do Tiêu Ngọc vừa mới tắm. Nhưng nhìn thấy cảnh này tà hỏa của hắn điên cuồng bốc cao. Hắn không nhịn được lại đưa ngón tay vào đó miết một cái. Hắn không ngờ những chất dịch này vô cùng keo, nhơm nhớp không giống như nước suối.

Hắn cảm giác tà hỏa ngày một bốc cao. So sánh với sự câu hồn của Nhã Phi, Tiêu Ngọc kém xa nhưng nàng lại có phong vị riêng. Hắn lúc này không ngờ lại xuất hiện một ý nghĩ biến thái.

Hắn đưa ngón tay chứa thứ nhớp nháp đó lên miệng của mình. Khi hắn vừa há miệng đưa được ngón tay vào miệng. Chiếc lưỡi của hắn mới cảm giác có được chút mùi vị tanh tanh và mặn thì bất ngờ một ánh mắt rét lạnh nhìn về phía hắn.

Thiếu nữ nhìn thấy hắn làm như thế cả người bắt đầu điên cuồng dãy dụa:

- Tên sắc lang...

Tiêu Sơn bởi vì không phòng bị mà bị nàng tránh thoát. Thiếu nữ lăn xuống đất. Cả một thân quần áo bị bụi đất bám đầy lên người. Tiêu Ngọc nhanh chóng kéo quần của mình lên, hai mắt của nàng chảy ra nước mắt không biết vì tức giận còn là xấu hổ.

Tiêu Sơn cười khổ nhìn về phía Tiêu Ngọc nói:

- Chỉ là hiểu lầm a...

Lời nói ra hết sức vô sỉ hết sức vô trách nhiệm.

Tiêu Ngọc chạy vội đến cầm kiếm:

- Dâm tặc, hôm nay ta nhất định có chết cũng phải giết được ngươi!

Thiếu nữ điên cuồng vận dụng đấu khí vào trong kiếm hướng về phía hắn chém xuống. Bộ dạng hoàn toàn giống như lưỡng bại câu thương, dùng mạng đấu mạng.

Dù cho Tiêu Sơn có muốn chế phục nàng với đấu pháp này cũng thúc thủ vô sách. Tiêu Sơn thân hình phiêu hốt bất định giống như dòng nước uyển chuyển tránh đòn. Tiêu Ngọc điên cuồng dùng kiếm chém tới hắn giống như đánh vào trong nước không gấy bất cứ thương tích nào cho hắn cả. Thiếu nữ thẹn quá hỏa giận mắng:

- Tên hỗn đản, mau đứng yên cho ta chém chết ngươi!

Tiêu Sơn ngẩn người đây là cái ý gì đứng im để cho người chém!? Trên đời có chuyện này sao!? Kẻ ngu hả!? Ân, có lẽ là thế... đáng tiếc hắn không phải kẻ ngu!

Tiêu Sơn lắc người nhanh chóng tránh thoát. Hắn chạy ra xa đưa ngón tay giữa lên hướng về phía Tiêu Ngọc. Tiêu Ngọc lúc này đã điên cuồng đánh ra đấu khí mà thân thể của nàng thở ra hồng hộc. Cả người ướt đẫm mồ hôi.

Trên thân thể của nàng từng đường cong bị mồ hôi ướt đẫm mà dần dần trở nên rõ ràng trong mắt của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn hành động thủ thế đưa ngón giữa về phía Tiêu Ngọc:

- Đủ rồi nhé ta nhường nhịn cô đến đây thôi! Hừ, tiểu đệ đệ ta chưa từng bao giờ biết mùi vị nữ nhân bao giờ. Nhưng nếu như cô tiếp tục như vậy ta sẽ không ngại cho tiểu đệ đệ của ta thưởng thức thịt người một lần đâu...

Nói xong hắn nhìn về phía chỗ tư mật nhất của Tiêu Ngọc. Tiêu Ngọc đâu có phải là ngu ngốc, nàng biết hắn nhắc đến tiểu đệ đệ của hắn là ai! Hắn hiển nhiên là không có đệ đệ rồi! Tiểu đệ đệ ở đây không phải nói đến cái của quý của hắn sao.

Nghĩ đến bị cái của quý của hắn đâm vào người. Rồi bị hắn ở trên người mà hì hục làm cái động tác kia Tiêu Ngọc hai má đỏ ửng như ứ huyết. Tiêu Ngọc giận giữ mắng lớn:

- Tiểu hỗn đản, đặng đồ tử, sắc lang... đồ không biết liêm sỉ!?

Tiêu Sơn nhếch miệng phất tay một cái lạnh lùng nói:

- Ta không muốn tính toán với cô. Dù sao lần này coi như thanh toán nợ nần đi. Lần này coi như trả cho việc cô lần trước phế đi đan điền của ta. Ta cũng không muốn chấp nhất với một xú tiểu tức phụ vừa hôi vừa thối, não để ở trong bụng. Chỉ cần từ này cô đừng đến làm phiến ta là được. Hừ... Đúng là đại hung vô não...

Nói xong hắn xoay người rời đi. Tiêu Ngọc nghe được những lời này thì điên cuồng tức giận mắng lớn:

- Tên khốn kiếp, ai là người vừa hôi vừa thối, ai là đại hung vô não... ngươi hôm nay không nói rõ đừng hòng rời đi!

Nói xong nàng bất chấp tất cả lao về phía Tiêu Sơn. Nàng dùng một quyền muốn đánh mạnh lên đầu của tên hỗn đản kia, nhưng hắn đã lăng không rời đi....

Lúc này, Tiêu Ngọc triệt để bị doạ ngốc:

- Đấu.... Đấu Tông.....

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.