Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Việt

Tiểu thuyết gốc · 1541 chữ

Quyển 1 – Thất Ma Phong phú

Chương 1: Xuyên việt

Thất Ma tông, năm Lâm Phương thứ 62.

Bầu trời cơ bản là xám ngoét, mà mặt đất rộn ràng là xám xịt. Một đám thiếu niên mười hai mười ba tuổi láo nháo xôn xao đứng dưới chân núi, mà đằng trước đoàn người, lại là một thiếu niên độ mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt sáng bừng chính khí, chính là mặt trắng sạch sẽ, áo giao lĩnh trắng sạch sẽ, lưỡi kiếm trong tay ánh lên ánh trắng sạch sẽ, mà đến cả chậu sơn đã cạn bên cạnh, cũng là màu trắng sạch sẽ.

Giờ phút này, Lê Từ Phong tâm trạng muốn chết cơ bản là có.

Hắn ta không biết vì sao mình lại ở đây. Hắn không chết đuối, không xe đâm, không điện giật, không thất tình, chính xác là đang ngồi nhà đếm muỗi thì phát hiện ra bản thân mình đang ở một nơi xa lạ.

Tâm tình lúc này của hắn có thể tạm thời đúc kết lại bằng ba chữ con mẹ nó.

Lão tử thế mà lại xuyên việt.

Cũng không giống các đồng chí xuyên việt khác có dòng kí ức chảy vào đầu cuồn cuộn như sông sâu biển lớn, Từ Phong trố mắt lên nửa ngày cũng không biết tình huống hiện tại của mình như thế nào.

Tại thế giới này, hắn ta không biết mình là ai.

“Các ngươi là những đứa trẻ từ thành Đông Phong có tư chất tốt được Ma Tông ta chọn về.”

Hắn cũng không biết mình đang ở đâu.

“Các ngươi hãy cố gắng tu luyện chăm chỉ tại Thất Ma tông này, cao tầng sẽ không phụ bạc các ngươi.”

Hắn càng không biết… Mà cái thằng cha cứ chõ mồm vào dòng độc thoại của ta là ai vậy?

“Ta là đại đệ tử Huyết ma phong, phụ trách hướng dẫn các ngươi lần này.”

Tại thế giới xa lạ này, Lê Từ Phong hắn chợt nhận ra, là cái gì hình như mình cũng biết.

“Các ngươi hiện tại còn chưa biết gì cả, thế nhưng ta tin chắc một ngày các ngươi cái gì cũng biết.”

Con mẹ nó!

Tên này có thể đọc được suy nghĩ nha.

Lê Từ Phong trong lòng có quỷ, nhưng vẫn theo đoàn người tiến lên ngọn núi cao ngất ngưởng.

Nửa đường thì hắn quyết định bò.

Ta giời ạ, cái thân thể này xuyên qua mới mười hai tuổi, các ngươi lại bắt ta treo núi liên tục 2 tiếng, cái này chính là lấy mạng bố mày ạ.

Mà đằng sau lưng hắn, cơ bản đoàn người đều đã bò rồi.

Cái này chính là không khoa học nha, núi cao không khí loãng, thiên địa linh khí không đầy đủ, thế nhưng tông phái tu chân nào cũng nằm tít núi cao, ngoại trừ tạo điều kiện cho đệ tử bò lên, cơ bản Từ Phong hắn không nghĩ ra lý do nào khác.

Vị đại đệ tử dẫn đầu đoàn người vẫn băng băng tiến về phía trước.

Quên đi, y cũng đang bò song song với hắn.

“Vị đại ca này, cho hỏi một chút…” Nhìn cả đoàn người đang bò phía sau, Từ Phong nuốt nước bọt, khẽ khều nhẹ tên đệ tử.

“Ta là Khanh Gia Long, ngươi không cần khách sáo. Sau này chúng ta là cùng một tông môn, cũng nên chiếu cố lẫn nhau.” Khang Gia Long gật đầu, thở phì phò, mồ hôi lấm tấm đầy mặt trắng.

“Long ca, không phải ta khinh bỉ ngươi đâu, nhưng mà chẳng phải ngươi là đại đệ tử một phong sao, thế quái nào cũng phải bò khí thế vậy?” Lê Từ Phong tiếp tục thở phì phò, làu bàu hỏi.

“Ngươi có thấy trên người ta là gì không?”

Khang Gia Long chỉ trên người mình, nhẹ giọng hỏi.

“Sơn, rất nhiều sơn a.”

Lê Từ Phong nói.

“Phải, thứ này chính là sơn Trọng lực, luyện chế từ cây Giảo cổ lam mười bảy lá, khi khô lại sẽ nặng gấp mười lần khi ướt. Đệ tử ma tông vẫn dùng để luyện thể.”

Khang Gia Long vẫn nói, mặt đầy tự hào.

“Thần kỳ vậy? Ngươi không chém gió đi?”

Lê Từ Phong đứng dậy dựa vào gốc cây mà thở dốc, nghi hoặc hỏi.

Khanh Gia Long không nói gì, chỉ lấy từ túi trữ vật ra một giọt sơn, rồi nhỏ vào tay Lê Từ Phong.

Sau đó, hắn triệt để nằm xuống.

“Dĩ nhiên lại nặng thế này? Quá là không hợp lí nha.”

Lê Từ Phong miệng ngậm đầy bùn, chật vật đứng dậy

Giờ hắn đã thấu hiểu sức nặng trên vai vị đại đệ tử này.

“Người anh em, đại ca có việc nhờ ngươi một chút.”

Khanh Gia Long bỗng ngẩng lên, nghiêm túc nhìn Lê Từ Phong.

“Long ca, ta tên Từ Phong, Long ca có việc ta sẽ gắng sức giúp đỡ.”

Lê Từ Phong hứng khởi gật đầu.

Khanh Gia Long vừa nghe, hứng khởi gật đầu, lại từ trong túi trữ vật lấy ra một thùng sơn lại một thùng sơn.

Đến khi góp đủ mười thùng, hắn mới hào hứng quay sang nói:

“Ta sắp đến kì thi đấu giữa các phong, vì thế cần huấn luyện tăng cường một chút. Mười thùng sơn này đệ đổ trực tiếp lên người ta, đến đây, đổ đi.”

Lê Từ Phong triệt để trố mắt. Mười thùng sơn ạ, đủ đè gãy xương tông tộc nhà ngươi rồi đó, còn ở đó mà tăng với chả cường?

“Đệ đừng lo, trên tay ta có pháp bảo phòng ngự, mười thùng sơn không đủ chết ta được.”

Nói rồi sợ Từ Phong không tin, Khanh Gia Long trực tiếp nằm sấp người xuống. Hắn còn cao giọng hét lên:

“Đến đây, đến, ta nằm sấp cho ngươi thượng. Nếu ta nhíu mày một cái, danh hào đại đệ tử Huyết Ma phong trực tiếp giao cho ngươi.”

“Vậy, Long ca, đệ tới nhé?”

Lê Từ Phong vẫn rụt rè cầm chậu sơn, lúng túng hỏi.

“Tới, tới liền đi.”

Khanh Gia Long hét to một tiếng quật cường, sau đó là mạnh mẽ chìm xuống.

Mãi đến khi thùng sơn cuối cùng đổ lên người hắn, Khanh Gia Long đã chìm xuống gần bốn thước.

“Long ca, còn sống chứ?”

Lê Từ Phong cúi đầu xuống hố sâu, hét to.

“C-Còn… Đệ đi báo với trưởng lão phụ trách, Long ca tạm thời cảm ngộ sâu sắc tinh tuý long mạch Ma tông, tạm thời chưa thể đến được.”

Có tiếng khò khè từ bốn thước đất vọng ra.

“Nhưng mà Long ca à, sơn trọng lực còn dính trên tay ta, ta bò đi không nổi nữa.”

Lê Từ Phong hét vọng xuống, không phải hắn không muốn giúp, mà là hắn thực sự không thể xuất lực nữa. Một giọt, đủ xoát hết hắn toàn bộ sức lực.

“Cái này không hề gì, đệ chỉ cần trước khi sơn khô hoàn toàn, uống hết là được. Các ca ca khi ra ngoài vẫn thường mang thứ này làm thuốc a.”

Khanh Gia Long vẫn giọng nói khò khè vọng đến.

Lê Từ Phong nhíu mày, ngửi ngửi giọt sơn trong lòng bàn tay. Mùi thơm, có chút giống sữa, có thể ăn được. Hơn nữa, hắn cũng biết Cổ giảo lam thành phần không có độc, vậy nên thứ này cơ bản là ăn được.

Vì thế, ngay cạnh một cái hố sâu bốn thước hình người, người ta bắt gặp một thiếu niên điên cuồng liếm lòng bàn tay, cho đến khi lòng bàn tay hắn không còn thấy nặng nữa.

“Ta đã liếm xong hết rồi, cảm thấy trong người như có luồng khí chạy qua vậy. Long ca, rốt cuộc thứ này được dùng làm thuốc gì vậy?”

“Thuốc tránh thai.”

.

.

.

Lê Từ Phong cả đời hắn chưa từng chạy nhanh đến thế.

Thuốc tránh thai phụ nữ uống vào phản ứng sao hắn không biết, nhưng Lê Từ Phong hắn uống xong chính là đau bụng, liền hiệu quả so với thuốc nhuận tràng không kém nhau là mấy.

Chưa đầy một khắc hắn đã từ lưng núi chạy đến đỉnh núi thành công.

Tại trên đỉnh núi lúc này, có một lão nhân râu tóc bạc phơ đứng chờ sẵn. Lão nhân khuôn mặt chữ điền, áo giao lĩnh hai màu đen trắng, thân hình thẳng tắp uy nghiêm. Nhìn thấy Lê Từ Phong người đầu tiên chạy lên, lão không quá ngạc nhiên, chỉ hỏi:

“Khanh Gia Long đâu?”

“Bẩm, Long ca đang đắm mình nghiên cứu long mạch nhuận tràng.”

Lão nghe xong cũng không nói nhiều, chỉ rùng mình một cái, sau đó ngạc nhiên hô lên:

“Cái này gia hoả Khanh Gia Long vậy mà trốn thật kĩ. Thần thức của ta đã đào sâu ba thước đất Ma tông mà cũng không tìm thấy hắn.”

Ngươi không tìm thấy hắn, vậy sao không biết mở thần thức lên bốn thước a?

Bạn đang đọc Hệ thống lại dạy ta bậy bạ sáng tác bởi ghdfds
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ghdfds
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.