Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây là tiết tấu xảy ra đại sự!

Phiên bản Dịch · 1621 chữ

Dịch: tinhtinh

Vân Phi Vũ và Uyển Bích cùng nhau rời khỏi khách lâu, mới vừa đi tới đường cái cũng cảm giác được một uy áp tập lớn tập kích vào, Vân Phi Vũ lập tức xoay người hướng về nơi linh khí phát ra.

Uyển Bích tiểu thư cũng cảm giác được cỗ uy áp linh khí to lớn này, trong lòng khiếp sợ, trên mặt lộ ra thần sắc cảnh giác.

- Đi theo ta!

Vân Phi Vũ nhanh chóng chạy về nơi ngọn nguồn hỗn loạn, Uyển Bích theo sát phía sau.

Càng đi đến gần phía Bắc thành, rối loạn càng thêm rõ ràng.

- Cứu mạng a!

- Ma thú xâm nhập vào thành rồi!

- Phụ thân, cứu con!

Tình hình xung quanh vô cùng hỗn loạn, quần chúng chạy vạy, trẻ em khóc rống, còn có một lượng lớn dong binh, máu me chảy khắp thành.

Bị buộc đến bất đắc dĩ, Vân Phi Vũ chỉ đành sử dụng Kim Chung Cháo, cứng rắn đứng vững giữa làn sóng người, chạy về phía ngoài thành.

Từ trước đến nay ma thú công thành đều là tai họa của loài người, phúc sào chi hạ, an hữu hoàn noãn (1), Vân Phi Vũ chau mày.

Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên Vân Phi Vũ cảm giác được một tia sóng linh khí khác thường, chính là từ bên người Uyển Bích truyền tới, Vân Phi Vũ ước đoán sơ bộ, tối thiểu cũng là thực lực Luyện Khí cấp tám!

Trách không được cô gái nhỏ bên cạnh mình vẫn luôn không kiêu ngạo không siểm nịnh, chẳng bao giờ bộc lộ ra vẻ e ngại.

Thực ra Uyển Bích vẫn luôn kinh ngạc về Vân Phi Vũ, lúc này tuy rằng chau mày nhưng nhìn thấy Vân Phi Vũ đang quan sát nàng, lập tức xoay mặt nhìn qua, vừa cười vừa nói:

- Làm sao vậy? Chẳng lẽ chỉ cho phép một mình ngươi lợi hại sao?

Lời này vừa nói ra, Vân Phi Vũ lập tức có hơi ngượng ngùng, nói ngay:

- Uyển Bích tiểu thư nói quá rồi, ta chỉ là bội phục thực lực của ngươi mà thôi, tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, quả nhiên mày liễu không nhường mày râu.

Vân Phi Vũ là bội phục từ trong thâm tâm, dù sao Uyển Bích cũng không lớn hơn mình, vậy mà thực lực cũng giống như ình, hơn nữa thực lực của mình, trong lòng Vân Phi Vũ cũng rõ ràng là hoàn toàn dựa vào hệ thống, nếu như không có hệ thống thì hiện tại Vân Phi Vũ vẫn là một phế vật không thể tu luyện công pháp, mà Uyển Bích thì không giống mình, là tự mình tu luyện tới thực lực này.

Uyển Bích khẽ gật đầu một cái, hai người rất nhanh đi tới bên ngoài phía Bắc thành.

Lúc này, tình cảnh trước mắt khiến cho hai người sửng sốt.

Chỉ thấy một con thú cao chừng hơn mười thước, ma thú màu tím vĩ đại cứng rắn như kim cương, đang phát uy ở cửa thành.

Thú trảo bên trái và bên phải to lớn vung lên, mỗi một lần vung vẩy, đều sẽ mang đi mọt mảng lơn quần chúng với sức chiến đấu vô dụng xen lẫn với vài dong binh cấp thấp.

- Quả nhiên là Tử Tiêu thú!

Vẻ mặt Uyển Bích càng ngày càng ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Chỉ là lúc này sao lại tức giận như vậy...

Cự thú to lớn, mặc dù không tổn thương quần chúng, thế nhưng trên người cũng không thiếu vết thương. Mà bên cạnh cự thú cũng một số dong binh công kích, thế lực của Tử Tiêu thú tuy kinh người, thế nhưng hành vi lại chậm chạp.

Điều này khiến cho Vân Phi Vũ rất là khó hiểu.

Chẳng lẽ bị thương?

- Chẳng qua mấy người này chỉ là dong binh Luyện Khí cấp tám, dĩ nhiên cũng dám xuất thủ với Tử Tiêu thú!

Uyển Bích lại nhìn một hồi, nghi ngờ nói:

- Nhắc tới cũng thật là kỳ quái, dường như động tác của Tử Tiêu thú chậm hơn rất nhiều so với ghi chép trong sách...

Một lần nữa Vân Phi Vũ đưa mắt đến mấy người đang tụ tập trong đám người.

Nhìn một chút, có chừng bảy tám người thế nhưng thực lực quả thật không được, dẫn đầu cũng là người có thực lực cao nhất là nam tử mặc áo giáp đen, nhìn uy năng công kích của hắn ta, đại khái thực lực là Luyện Khí cấp bảy.

Nguyên nhân cũng bởi vì Vân Phi Vũ cũng chưa từng nhìn thấy Tử Tiêu thú, cho nên cũng đặc biệt tò mò về cấp bậc của nó.

Chỉ có điều, hắn vừa muốn hỏi Uyển Bích thì thanh âm nhắc nhở của hệ thống lại vang lên.

- Cấp bậc mục tiêu: Linh Động cấp chín.

Cái gì? Tử Tiêu thú này lại có thực lực Linh Động cấp chín, nhưng khi nhìn thấy lúc này Tử Tiêu thú đang bị bao vây tứ phía, làm sao cũng không giống?

- Mục tiêu đang mang thai, thực lực yếu ớt.

Lúc này dường như hệ thống biết suy nghĩ trong lòng của Vân Phi Vũ, bổ sung một câu.

Lần này Vân Phi Vũ nhất thời hiểu đầu đuôi sự việc!

Không cần hỏi, nhất định là có người phát hiện ra Tử Tiêu thú đang mang thai, lúc này liền nổi lên lòng tham, cho nên mới đem Tử Tiêu thú hoàn toàn chọc giận!

- Tử Tiêu thú đang mang thai.

Vân Phi Vũ cau mày nói:

- Trách không được có người dám nổi lên ý đồ với nó!

- Cái gì?

Uyển Bích nghe thấy lời này, nhất thời kinh hãi nói:

- Nó đang mang thai!?

- Ừ.

Vân Phi Vũ gật đầu, sau đó hỏi:

- Đến cùng là trên người Tử Tiêu thú giấu bí mật gì, ngươi giống như rất hiểu nó?

- Xem qua một ít tài liệu cổ.

Lúc này quả nhiên Uyển Bích tức giận đến toàn thân run lên, nói:

- Tử Tiêu thú được xưng là thần bảo vệ rừng rậm, thực lực bản thân cường đại không cần phải nói, mấu chốt chính là bởi vì có nó thì ma thú bên trong rừng rậm mới không xông vào địa bàn loài người. Nhưng nếu một ngày Tử Tiêu thú tử vong, nhất là tử vong khi đang mang thai, thì khi giận dữ tinh thần lực của Tử Tiêu thú sẽ bao trùm toàn bộ Ma Thú sơn lâm, đến khi đó, ma thú bên dưới sẽ bạo động hoặc là ma thú bị tàn sát sạch sẽ, hoặc là cả thành sẽ chôn cùng Tử Tiêu thú, tuyệt đối không có con đường thứ hai để lựa chọn!

Nghe thấy lời này, Vân Phi Vũ nhất thời há to miệng.

Ông trời ạ, đây là tiết tấu xảy ra đại sự đấy! Dựa vào tư thế trước mắt này, thì Tử Tiêu thú này tuyệt đối không chống đỡ được bao lâu, đến lúc đó nếu ma thú hoàn toàn điên cuồng bạo loạn...

Tất cả mọi người cũng phải chôn cùng nó!

- Không được, nhất định không thể để chuyện đó phát sinh!

Vân Phi Vũ thầm kêu một tiếng, vừa muốn hành động thì lập tức cảm nhận được một khí thế cường đại vọt tới bên này.

Uyển Bích cũng cảm thấy, con ngươi vừa chuyển, hướng về nơi đó nhìn.

Không bao lâu, một đám người hiện ra ngoài cửa, có chừng khoảng hai mươi, ba mươi người, dẫn đầu là bảy tám lão già. Con ngươi Vân Phi Vũ híp lại, xem ra mấy người này đều ẩn giấu thực lực tại thành Vân Châu, lập tức bắt đầu đánh giá tỉ mỉ.

Mỗi người lăng không mà đến, rất là uy phong, rồi chậm rãi hạ xuống đất, nhìn chằm chằm Tử Tiêu thú, những dong binh đang công kích Tử Tiêu thú cũng ngừng tay lại.

Nhìn thoáng qua, Vân Phi Vũ phát hiện những người này là Vạn Kiếm Sơn, Độc Môn, dong binh đoàn Thiết Lang, còn có một ít dong binh đoàn không biết tên, thế nhưng thực lực tuyệt đối không thua kém với mình. Đội hình như vậy, có thể đã là thế lực đỉnh cấp tại thành Vân Châu.

Lúc này, mỗi bên thế lực bắt đầu đấu tranh lẫn nhau.

Tiêu Chiến cũng nhìn thấy được sự tồn tại của Vân Phi Vũ, lại nhìn thấy Uyển Bích đứng bên cạnh Vân Phi Vũ, nữ tử quyến rũ động lòng người, lòng ghen tị lại nổi lên, không khỏi hừ lạnh:

- Một tên tiểu bạch kiểm!

Vân Phi Vũ liếc mắt một cái, trực tiếp bỏ qua không thèm nhìn Tiêu Chiến, khẽ nhìn trái phải, trên mặt hơi nghi hoặc một chút.

- Phi Vũ, làm sao vậy?

Uyển Bích vẫn bình tĩnh như cũ, thế nhưng khi nàng thấy Vân Phi Vũ nhìn xung quanh, dáng vẻ nghi hoặc, trong lòng không khỏi hơi ngạc nhiên.

Lú này, một đám cao thủ đều mơ ước đến Tử Tiêu thú, mà người yêu tiền như Vân Phi Vũ, lúc này dường như cũng biến thành một người khác.


Chú thích:

(1)Một điển cố trong Tam Quốc Chí, nói về Khổng Dung bị Tào Tháo bắt, xin cho hai con nhỏ vô tội được sống, hai đứa con tuy còn nhỏ nhưng đã nó câu nói trên, ý là tổ chim đã bị phá, trứng còn nguyên vẹn được sao?

Lời Nhắn Chương 96
Cảm ơn các đạo hữu đã đón đọc!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.