Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nông Dược tổ truyền

Phiên bản Dịch · 1585 chữ

Dịch: tinhtinh (Tĩnh)

- Chẳng lẽ nói, trong thành cũng không có cách nào?

Vân Phi Vũ còn tò mò, thành Vân Châu lớn như vậy, mặc dù không bằng một đại thành lớn, thế nhưng tốt xấu gì cũng có chút nội tình, sao ngay cả một nạn sâu bệnh nho nhỏ cũng vô kế khả thi vậy?

- Ai, Vân thiếu gia có chỗ không biết, nạn sâu bệnh hàng năm đều có nhưng không có khả năng giải quyết dứt khoát, trước kia cũng dựa vào Dược Sư trong thành phối trí Nông Dược (thuốc trừ sâu), lúc đầu còn có tác dụng, các hộ nông dân cũng coi như được ấm no, nhưng không biết năm nay làm sao, bầy sâu thực rất lợi hại, sau khi phun Nông Dược căn bản không giết được nhiều. Nếu không, thành chủ cũng không bị những hộ nông dân này làm cho phiền lòng, chỉ có thể ra hạ sách này.

Vân Phi Vũ hiểu rõ, cáo từ lính giữ thành rồi hướng về phía khu vực gia tộc nhận thầu, dọc theo con đường mùi Nông Dược xông tận vào trong óc, đi tới ruộng đất nhà mình, Vân Phi Vũ khom lưng gạt mặt đất một lúc lâu, mới tìm ra được một vật nhỏ màu đen.

- Hệ thống, mau giám định cho ta.

Vân Phi Vũ nâng vật nhỏ trong tay rồi nói với hệ thống.

- Giám định, tiêu hao hai điểm linh lực.

- Châu chấu biến dị, đẳng cấp thấp; đặc điểm: Miễn dịch với Nông Dược thông thường.

Quả nhiên, do cái tên đầu sỏ trong tay gây nên, là châu chấu biến dị.

- Có biện pháp gì không?

Trong kỹ năng Luyện Dược của Vân Phi Vũ cũng khoong có thuốc đối phó với nạn sâu bệnh, cho nên lúc này nhanh chóng hỏi hệ thống.

- Đinh, đang tìm kiếm kỹ năng của kí chủ, xin sau...

- Tìm kiếm hoàn tất, kí chủ không có kỹ năng có thể ứng phó được.

Thật đáng tiếc, lúc này đây hệ thống cũng không có đối sách gì tốt, đầu Vân Phi Vũ bỗng nhiên trướng lên.

Hệ thống nói không có biện pháp, vậy thì mình cũng tạm thời chưa có biện pháp.

Hắn không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ về trước.

- Vân thiếu gia, ngài có đầu mối gì rồi sao?

Đến khi Vân Phi Vũ quay đầu, người lính giữ thành vẫn đứng tại chỗ cũ chờ, lúc này cũng khao khát hỏi.

Vân Phi Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

- Tạm thời còn chưa có cách nào.

Lính giữ thành vừa nghe, nguyên bản ánh mắt vốn khao khát, đột nhiên trở nên ảm đạm, thế nhưng hắn rất nhanh thì khuyên giải an ủi:

- Không có việc gì, Vân thiếu gia cũng không cần lo lắng, chuyện này đúng là nan giải, ngài về trước nghỉ ngơi đi.

Vân Phi Vũ nhìn thoáng qua người lính giữ thành này rồi gật đầu.

Sau khi về đến nhà, ngay lập tức Vân Phi Vũ tiến vào trong phòng mình, Vân lão gia vẫn luôn chú ý tới Vân Phi Vũ, thấy tiểu tử về nhà mà không nói câu gì, trên mặt ông cũng lộ ra vẻ quái lạ.

Sáng sớm hôm sau, Vân Phi Vũ đi tới ruộng cây giống, không nhìn thấy người lính giữ thành tối hôm qua, có lẽ là đã đổi ca cho nên Vân Phi Vũ cũng không để ý.

- Vân thiếu gia, Vân thiếu gia.

Mà đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền tới từ phía sau Vân Phi Vũ.

Vân Phi Vũ nghi ngờ quay đầu, sau đó nhìn thấy một người quần áo tả tơi, người nông dân mắt cá chân đầy bùn đất đi về phía bên này.

Vân Phi Vũ tò mò quan sát một chút, thoạt nhìn người nông dân này nghèo túng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đối phương không nhanh không chậm đẩy xe, sau đó đem xe đẩy đến trên bờ ruộng, hơi khó khăn vận chuyển một cái đan lô để trên xe đẩy.

Vân Phi Vũ thấy thế, vội vàng đi tới giúp một tay.

Hai người hợp lực đem đan lô chuyển xuống, nam tử kia liên tục nói cảm ơn.

- Đa tạ công tử, ta đem quần áo trên người ngài làm bẩn rồi!

Nhìn gấm vóc tơ lụa trên người Vân Phi Vũ, người nông phu này hơi ngượng ngùng, dù sao người ta cũng giúp đỡ mình.

- Không sao đâu, không sao đâu, ta nói tiểu ca sao lại tự mình luyện dược vậy.

Vân Phi Vũ hỏi.

- Để công tử chê cười rồi, ta là một nông dân nghèo sao có thể luyện dược, trước đó vài ngày trong nhà gom góp tiền mua Nông Dược trong thành phát, ai biết lại không trị khỏi, tìm thành chủ cũng không có kiến giải, vì vậy chỉ có thể tự nghĩ phương pháp sản xuất thô sơ tự trị thôi, nếu không... Già trẻ nhà ta năm nay chết đói mất.

Nam tử càng nói càng gấp gáp, trên mặt cũng lộ ra vẻ đau khổ.

Vân Phi Vũ nhanh chóng an ủi:

- Tiểu ca không nên gấp, trong thành nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp.

Ai biết vừa nói lời này, nam tử càng thêm kích động.

- Hừ, biện pháp cái rắm, quan chỉ lo làm thịt bách tính, lúc thu thuế bọn họ hung dữ, nông dân chúng ta gặp phải nạn sâu bệnh thì bọn họ nơi nào quản đến sự sống chết của chúng ta.

Vân Phi Vũ trầm mặc hết chỗ nói, việc này không phải việc mình có thể quản, mà hắn cũng không có biện pháp.

Muốn cứu tế những người nông dân, thế nhưng nông dân chạy nạ rất nhiều, mình cũng không thể cứu tế toàn bộ, những chuyện khó khăn rõ ràng thế này vẫn nên để thành chủ quản.

Rơi vào đường cùng, Vân Phi Vũ nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có người nào nhìn trộm mới từ trong tay áo lấy ra ít kim tệ.

- Đến, đại thúc, tiền này thúc cầm xài trước, khi nào hết có thể đến tiền trang Vân gia ta.

Vân Phi Vũ không phải mở từ thiện, cũng không có ý định giúp đỡ những người nông dân nghèo này, thế nhưng hôm nay người nông dân này gặp được mình, mình không giúp một tay thì trong lòng cũng không yên ổn, cho nên quyết định giúp đỡ, tỏ rõ tâm ý.

Nông phu này nghe thấy lời của Vân Phi Vũ thì cảm thấy hơi kỳ quái, quay đầu vừa nhìn thì thình lình thấy trong tay Vân Phi Vũ đưa tới mấy kim tệ, con ngươi nhất thời trừng lớn, gương mặt không thể tin nổi.

- Ai, ngài, cái này cái này...

Nông phu kích động nói không ra lời, ông trời ơi, đây là hai kim tệ đó, thực sự đủ nhà mình ăn uống cả một năm rồi, phải biết rằng một năm người nông dân chỉ chi tiêu ba mươi mấy đồng tiền bạc, mà thiếu gia này cho mình mượn hai kim tệ khiến cho ông khiếp sợ không nói lên lời.

Thực ra, nguyên bản Vân Phi Vũ cũng không chuẩn bị cho nhiều như vậy, thế nhưng bây giờ trong tay mình chỉ có kim tệ, tiền bạc đã sớm không phải phạm vi mình sử dụng, cho nên mới vung tay rộng rãi như vậy.

- Đa tạ thiếu gia, đa tạ thiếu gia!

Nam tử kích động tiếp nhận kim tệ, quỳ gối trên bờ ruộng dập đầu với Vân Phi Vũ, hai mắt là lệ nóng, giọng nói vô cùng cảm kích.

- Ai da, đừng, đứng dậy đi.

Vân Phi Vũ vội vàng đỡ nam tử dậy.

- Đại thúc ngài nói nhỏ chút, noi này ít nhất có hơn mười hộ gia đình, ngộ nhỡ bị người khác nghe thấy được, tiền trang của ta cũng không giúp được nhiều như vậy.

Vân Phi Vũ nhìn nam tử đứng lên, nhìn thấy đối phương còn muốn nói thì Vân Phi Vũ nhanh chóng nói một câu.

- Kí chủ và nông dân Lưu Nhị xác nhận quan hệ cho vay, mời hối đoán kỹ năng...

Đang tại lúc Vân Phi Vũ thận trọng nhắc nhở thì bỗng nhiên tiếng hệ thống vang lên, Vân Phi Vũ hơi lờ mờ, người đại thúc này cũng có kỹ năng?

- Lưu Nhị sở hữu kỹ năng tổ truyền Nông Dược.

Thật là muốn cái gì thì cái đó tới, chứng kiến kỹ năng này trong lòng Vân Phi Vũ nhất thời kích động!

Đúng là người tốt sẽ được đền đáp.

Về đến nhà, Vân Phi Vũ trực tiếp chạy như bay vào thương khố nhà mình.

Đem nguyên liệu Nông Dược thu thập đầy đủ, rồi trực tiếp ngồi bẹp xuống đất bắt đầu luyện chế.

- Nông Dược tổ truyền, sử dụng.

Điều chế Nông Dược thật là khủng bố, Vân Phi Vũ thật không ngờ trên người một nông dân nghèo túng như vậy lại có kỹ thuật điều chết Nông Dược kinh khủng như vậy.

Đương nhiên, kỹ năng này không có lợi ích gì với mình, thế nhưng đổi lại một người bình thường tuyệt đối là chén vàng.

Thật là người tài giỏi ở dân gian!

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.