Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khách hàng lớn

Phiên bản Dịch · 1612 chữ

Dịch: tinhtinh/TruyenYY

Vân Phi Vũ vừa nhìn thì biết rõ Mã Phi Phi đã mang theo sư huynh của hắn trở lại!

- Ha ha, thì ra là các vị bằng hữu Thiết Kiếm Môn, thất kính, thất kính!

Vân Phi Vũ nhanh chóng tiến lên phía trước, chắp tay hành lễ.

- Ừm, ngươi là chủ nhân của tiền trang này phải không? Bọn ta tới đây là để mượn chút kim tệ.

Lời Vân Phi Vũ còn chưa dứt, một người nam tử trẻ tuổi đứng bên phải Mã Phi Phi lên tiếng.

Nghe khẩu khí như vậy khiến cho Vân Phi Vũ có phần không được thoải mái.

Là các người tới đây tìm ta vay tiền, thế mà thái độ lại kiêu ngạo như vậy.

Bất quá, vẻ mặt Vân Phi Vũ vẫn trước sau như một tươi cười hớn hở, hỏi:

- Mã huynh đệ, vị này là...

Mã Phi Phi vội vàng lách mình, vươn một tay giới thiệu:

- Vân thiếu gia, vị này chính là sư huynh của ta, sư huynh tên là Vương Hạo, thực lực Luyện Khí cấp bảy, ở trong môn phái của chúng ta cũng là một nhân vật không tầm thường.

Vân Phi Vũ vừa nghe, được, tên này cùng thực lực với mình. Nhìn người tên Vương Hạo này mặc quần áo tơ lụa mà tím, bên hông treo một cái lệnh bài tử ngọc, hắn nghĩ đến đây có lẽ tượng trưng cho đệ tử cao cấp của Thiết Kiếm Môn, nhìn thêm một lần nữa thấy bên hông hắn còn trang bị thêm một thanh kiếm.

Bao kiếm đẹp đẽ và rực rỡ, mang phong cách cổ xưa, chỉ cần nhìn bao kiếm cũng cảm giác được đây là một thanh kiếm tốt

Bất quá, nếu đến đây vay tiền của mình, tuy rằng Vân Phi Vũ nhìn ra được giữa hai hàng lông mày của Vương Hạo là sự lạnh lùng cùng kiêu ngạo, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra chút quẫn bách (ngượng ngùng), dù sao ai thiếu tiền mà đi vay thì cũng đều như vậy.

- Ha ha, thì ra là Vương Hạo huynh, bằng chừng ấy tuổi mà đã có thực lực bậc này, khiến cho ta vô cùng kính nể.

Vân Phi Vũ không ngừng nói tốt, khiến cho sắc mặt Vương Hạo hơi dịu lại, nhưng vẫn lạnh lùng nói:

- Ta nghe sư đệ nói, tiền trang này thủ tục rất đơn giản, lợi tức thấp, chuyện này là sao?

- Ai da, Thiết Kiếm Môn là môn phái lừng danh tại thành Vân Châu ta, tiểu điếm có thể có khách quý bực này tới cửa, đương nhiên sẽ tạo thuận lợi.

Vẻ mặt Vân Phi Vũ nịnh nọt, mới vừa rồi thái độ Vương Hạo rất không tốt, lúc đó hắn không quá cao hứng. Nhưng ngay lập tức trời quang mây tạnh, đây chính là Luyện Khí cấp bảy đó nha, khẳng định trên người có không ít bảo bối tốt.

Hơn nữa, hắn nghĩ tới chỉ trong chốc lát nữa thôi những kĩ năng này đều sẽ là của mình, chút khó chịu này có là gì!

Mà lúc này, bên trái Mã Phi Phi còn một người đứng đó, Vân Phi Vũ vừa muốn chắp tay chào hỏi, đã nhìn thấy người này khách khí hướng về chính mình:

- Vân lão bản.

Vừa nghe người này nói Vân lão bản, Vân Phi Vũ nhanh chóng chắp tay nói:

- Công tử khách khí.

Chỉ thấy nam tử này, sắc mặt ôn hòa, thái độ cung kính, không hề có sự kiêu căng, thờ ơ của một đệ tử đại môn phái, giữa hai hàng lông mày ôn hòa khiến cho ai cũng thấy thiện cảm.

- Ta tên là Tống Tư Nhất, cũng là đệ tử Thiết Kiếm Môn, vừa rồi nghe thấy sư đệ Mã Phi Phi tới đây mượn tiền nên cũng đặc biệt bám đuôi theo, quấy rầy rồi.

Vừa nghe thấy vậy, khiến cho trong lòng Vân Phi Vũ thoải mái không ít, nhìn thái độ khách khí của đối phương, đây là người có tiền đồ, lập tức tiến đến chắp tay đáp:

- Tống huynh đệ khách khí, các người có thể tới tiểu điếm này chính là may mắn của ta, đâu có quấy rối chỗ nào.

- Được rồi, được rồi, nhanh cho ta vay tiền!

Tại thời điểm Vân Phi Vũ và Tống Tư Nhất khách sáo, bỗng Vương Hạo không kiên nhẫn cắt đứt lời nói của hai người.

Vẻ mặt Tống Tư Nhất hơi xấu hổ, mà Vân Phi Vũ cũng nhìn ra, trong ba người này thì thực lực của Vương Hạo là cao nhất, hai người còn lại đều kiêng kị hắn. Cho nên hắn cũng không để chuyện này ở trong lòng, liền theo ý kiến của Vương Hạo, dẫn ba người tới chỗ quầy hàng để làm việc.

Vân lão gia đứng ở cửa phòng khách nhìn Vân Phi Vũ và những khách nhân, những hành động xã giao vừa rồi của Vân Phi Vũ khiến cho ông rất hài lòng, quả nhiên tiểu tử đã trưởng thành.

Đi tới quầy hàng, Vân Phi Vũ đích thân tiếp khách.

- Vương Hạo thiếu hiệp, huynh muốn vay bao nhiêu?

Vân Phi Vũ cầm theo giấy bút ân cần hỏi.

- Hả?

Vương Hạo quan sát Vân Phi Vũ một lượt, muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn cố gắng thốt: - Một trăm kim tệ! Ta sẽ hoàn trả trong vòng một tháng.

- Cái gì?

Không chỉ có Vân Phi Vũ khiếp sợ mà ngay cả hai người bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn Vương Hạo.

Sắc mặt Vương Hạo đỏ lên, thế nhưng hắn nhanh chóng kiềm chế, lại nói:

- Sắp tới ta sẽ tham gia thí luyện đại tái, cần nhiều kim tệ để chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, các người cũng biết rằng tại cấp bậc này, những vũ khí và dược phẩm cần dùng cách xa một trời một vực so với các ngươi, cho nên giá cả cũng đắt hơn rất nhiều

Nghe nói như vậy, nhưng Tống Tư Nhất vẫn hơi do dự đáp:

- Nhưng, sư huynh, người cũng không cần dùng nhiều như vậy chứ, huống hồ thí luyện trong môn phái còn ba tháng nữa mới tới, huynh...

- Ít nói nhảm đi, tự ta đi vay, cho nên ta biết ta cần dùng gì, người quan tâm làm gì.

Tống Tư Nhất còn chưa nói hết, đã bị Vương Hạo quát một trận, khiến cho hắn hơi ngượng ngùng, trầm mặc không nói thêm gì.

Vân Phi Vũ cười nhìn một màn trước mắt, nhưng trong lòng lại nghĩ, xem ra Vương Hạo xem mình là quả hồng mềm dễ ngắt chăng, một trăm kim tệ, cho tới bây giờ, tiền trang còn chưa từng có đơn cho vay lớn như vậy, người này vừa nói đã vay nhiều như vậy, chẳng lẽ muốn lừa gạt mình sao?

- Ha ha, Vân lão bản, người không cần phải lo lắng, ta ở trong Thiết Kiếm Môn cũng có chút danh tiếng, người cho ta vay một trăm kim tệ, tuy đây là con số không hề nhỏ, thế nhưng sau khi đến kỳ hạn, ta nhất định sẽ trả người đầy đủ, cho nên người không cần phải lo lắng.

Nhìn Vương Hạo dụ dỗ mình, Vân Phi Vũ vừa cười vừa nói:

- Đâu có, đâu có, có uy tín của Thiết Kiếm Môn ta đây rất tin tưởng. Chỉ là, Vương Hạo huynh đệ, tiền trang của ta ít lời lãi tiêu thụ mạnh, cũng chỉ là nơi buôn bán nhỏ, một trăm kim tệ đã vượt qua phạm vi kinh doanh của chúng ta. Hay là thế này người xem có được không, ta cho người vay ba mươi kim tệ, lợi nhuận cũng giảm đi một nửa, xem như cùng Vương Hạo huynh kết bạn, huynh xem thế nào?

- Được, theo người.

Khiến Vân Phi Vũ không thể ngờ tới chính là Vương Hạo không hề do dự đồng ý với ý kiến của mình.

Nói xong, Vương Hạo cầm lấy ngân phiếu định mức trên tay Vân Phi Vũ, sau đó ký tên mình vào.

- Đưa tiền cho ta!

Vương Hạo vừa ký xong, ngay lập tức vươn tay về phía Vân Phi Vũ đòi tiền.

- Quản gia, lấy tiền.

Vân Phi Vũ cất tờ ngân phiếu định mức đi, sau đó quay về phía quản gia đứng ở sau lưng phân phó. Thời điểm lão quản gia nghe thấy số lượng mà Vương Hạo vay, dựa vào sinh ý nhiều năm của tiền trang cũng thấy được người tên Vương Hạo này không hề đáng tin cậy chút nào, cho nên lão có hơi do dự, đang muốn nhắc nhở thiếu gia bởi vì ba mươi kim tệ cũng không phải là một con số nhỏ. Chẳng may người này ngộ nhỡ không trả tiền, Thiết Kiếm Môn là môn phái lớn như vậy, cũng không phải là một tiền trang Linh Vân nho nhỏ có thể đối phó được.

- Ê, lão đầu, bảo người đi lấy tiền, người còn đứng đây làm gì!

Vương Hạo thấy lão quản gia sợ hãi rụt rè, lập tức ra lệnh.

Lão quản gia bị cái nhìn ấy chiếu vào, khẽ run, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, lấy chìa khóa mở tủ quỹ, sau đó cầm lấy ba mươi kim tệ cho vào trong túi tiền, rồi đưa tới tay thiếu gia.

- Vương Hạo huynh, trong đây là ba mươi kim tệ, huynh có thể đếm.

Lời Nhắn Chương 60
Cầu bao nuôi ^^
- Kim phiếu.
- Tử tinh thạch.
- Ấn nút yêu thích dưới mỗi chương truyện.
Cảm ơn các đạo hữu đã đón đọc.
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.