Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khi nào thì con sinh cho ta cháu trai để ta vui đùa với cháu?

Phiên bản Dịch · 1573 chữ

Bỗng nhiên Vân Phi Vũ lại thấy hứng thú, tuy rằng thực lực Mã Phi Phi không đủ, nhưng khẳng định sư huynh của hắn thực lực sẽ cao hơn hắn! Vì thế, Vân Phi Vũ nhanh tiến đến hỏi:

- Tiểu Mã, ngươi vừa nói gì vậy? Sư huynh của ngươi cũng muốn tới đây vay tiền sao?

Lúc này, Mã Phi Phi đang vui mừng cầm mười kim tệ trong tay, vừa nghe thấy Vân Phi Vũ hỏi, hắn ngay lập tức trả lời:

- Vân thiếu gia, ngài quả nhiên là một người tốt, ngài không quản bận bịu giúp ta, vốn là sư huynh của ta cũng muốn đi cùng ta, nhưng lại ngại mặt mũi cho nên để ta đi trước thăm dò, không nghĩ tới ta thật sự vay được tiền. Bây giờ, ta sẽ nhanh chóng trở lại báo tin vui này cho sư huynh.

- Sư huynh của ngươi thực lực ra sao?

Vân Phi Vũ vô cùng mong đợi hỏi.

- Sư huynh ta rất lợi hại, thực lực của sư huynh là Luyện Khí cấp bảy.

Cái gì! Luyện Khí cấp bảy! Vân Phi Vũ sắp sướng đến phát rồ rồi, không ngờ tới người sư huynh trong miệng Mã Phi Phi cùng cấp với mình, như vậy trên người hắn ta khẳng định sẽ có rất nhiều kỹ năng tốt. Chỉ một hành động vô ý thôi, mình rốt cuộc cũng câu được con cá lớn rồi.

Tức thì, Vân Phi Vũ đến gần Mã Phi Phi dụ dỗ những lời đã được hắn chuẩn bị sẵn.

- Mã tiểu huynh đệ!

Vân Phi Vũ cười như một con rùa, khuôn mặt nịnh nọt.

- Ta và đệ đàm luận sinh ý đi?

- Sinh ý?

Mã Phi Phi nắm thật chặt tiền trong túi, hơi kinh ngạc nhìn Vân Phi Vũ, bản thân mình cũng chỉ là đệ tử dưới tầng chót, muốn tiền không có tiền, muốn thực lực, sợ rằng thực lực đối phương còn cao hơn mình, thế thì đối phương đàm luận gì với mình chứ!

Mã Phi Phi hơi sợ rồi, nghĩ đến việc vay tiền dễ dàng như vậy, chẳng lẽ chỉ là một cãi bẫy sao?

Vân Phi Vũ nhìn dáng vẻ lo lắng và khẩn trương của Mã Phi Phi, lập tức nở nụ cười.

- Ha ha, tiểu huynh đệ, ta biết thực lực ngươi không cao, chắc chắn cuộc sống sẽ tương đối khó khăn, chỉ là ngươi yên tâm, tiền trang nhà ta dĩ nhiên sẽ không lừa gạt người. Ngươi và ta cùng bàn sinh ý, rất đơn giản, cũng rất dễ hoàn thành. Hơn nữa, sau khi xong chuyện, ngươi sẽ nhận được không ít chỗ tốt.

(Editor: tinhtinh/TruyenYY)

Nghe thấy lời nói của Vân Phi Vũ, Mã Phi Phi dường như cảm thấy có bánh bao từ trên trời rơi xuống, ngay lập tức hỏi chuyện gì.

- Chuyện rất đơn giản, Mã huynh đệ cũng nhìn thấy cách buôn bán của tiền trang nhà ta rồi, thủ tục vô cùng đơn giản, nếu như ngươi có bằng hữu cần vay tiền thì hãy giới thiệu tới đây, mỗi người tới đây vay tiền, ta sẽ trả ngươi thù lao là mười ngân tệ, thế nào?

- Mười ngân tệ?

Mã Phi Phi giật mình kêu lên.

Giới thiệu một người sẽ được mười ngân tệ, chỗ tốt này cũng quá lớn rồi đó.

- Ha ha, sao vậy, ngươi ngại ít ư?

Vân Phi Vũ vừa cười vừa nói.

- Không có, không có, nhiều lắm nhiều lắm.

Tại môn phái, Mã Phi Phi chỉ thuộc đệ tử tầng chót, tiền được phát cho mỗi tháng chỉ có hai kim tệ, cộng thêm với thỉnh thoảng đi theo sau các sư huynh lên núi lịch lãm, thu được một ít phí chạy chân, cũng chỉ có thêm trên dưới khoảng mười ngân tệ. Giờ nghĩ đến với năng lực của các sư huynh cũng không bằng tiền mình kiếm.

Lại nghĩ tới đệ tử trong môn phái, ít nhất cũng mấy ngàn người, chẳng lẽ mình lại không mời được mười người, mà mười người là một kim tệ, cái này chẳng khác gì đi đoạt tiền nha.

- Được, ta đồng ý.

Ngay tức khắc, Mã Phi Phi đồng ý với lời của Vân Phi Vũ, giờ phút này trong mắt hắn đều lập lòe kim quang.

Kỳ thực hắn biết, thù lao này không hề thấp, chỉ là đối với Vân Phi Vũ mà nói, điều này không đáng kể chút nào, cho dù Mã Phi Phi đem đệ tử các môn phái kêu đến, cũng bất quá mấy trăm kim tệ mà thôi. Nhưng chỉ có Vân Phi Vũ biết, giá trị thực của nó vượt xa kim tệ bản thân bỏ ra dùng.

Hắn còn ước gì Mã Phi Phi đem tất cả đệ tử trong môn phái mời đến đây, nhưng hắn biết rằng khả năng này không lớn, bất quá, mục đích của hắn đã đạt được. Chỉ cần có một người biết, thì sẽ có thêm người khác biết, một truyền mười, mười truyền một trăm. Những kỹ năng, công pháp kia, đều hướng về phía mình mà tới, mà mình cũng chỉ hao phí chút kim tệ mà thôi.

Sau khi bàn xong xuôi.

Hắn kêu quản gia chuẩn bi một chiếc xe ngựa tới đây.

- Vân thiếu gia, điều này...

Nghe thấy Vân Phi Vũ kêu một chiếc xe ngựa cho bản thân, muốn đưa mình về, khiến cho Mã Phi Phi hơi ngượng ngùng.

Phục vụ như này cũng quá chu đáo rồi đi! Tiền mình cầm rồi còn được tiền trang đưa về cẩn thận. Hắn sống lâu như vậy, còn chưa thấy qua tiền trang nào phục vụ tốt như vậy đâu!

- Ha ha, không có việc gì, Mã tiểu huynh đệ và đệ tử Thiết Kiếm Môn đều là bằng hữu tốt của ta, về sau có nhu cầu gì cứ tới tìm ta.

Vân Phi Vũ rất khách khí, Mã Phi Phi thoạt nhìn rất yếu ớt, thế nhưng cách làm người ngược lại không tệ, còn hơn những loại gian xảo vụng trộm dùng những mánh lới phản chủ.

Sau khi ngồi yên trên xe ngựa, Mã Phi Phi kích động lấy túi tiền của mình ra xem, bên trong có khoảng chừng mười kim tệ.

Trên đường lắc lư qua lại, rốt cuộc Mã Phi Phi cũng nhìn thấy tông môn Thiết Kiếm Môn...

Mà giờ khắc này, Vân Phi Vũ đang định ở tiền trang mình tuần sát, nói là tuần sát, nhưng kỳ thực trong lòng hắn đang tâm tâm niệm niệm chờ Mã Phi Phi mau chóng quay trở lại.

Vừa rồi lúc sắp đi, Mã Phi Phi có nói sẽ dẫn theo sư huynh của hắn tới, cho nên Vân Phi Vũ vừa lo lắng, lại thêm phần chờ mong.

Cũng không biết thực lực của sư huynh Mã Phi Phi ra sao, vừa rồi chỉ hy vọng Mã Phi Phi mau dẫn người đến cho nên hắn cũng không hỏi kỹ.

Vân Phi Vũ chắp tay sau hông đi đi lại lại trong sân, bỗng ở phía sau truyền tới thanh âm của Vân lão gia.

- Tiểu tử, con đứng chỗ này làm gì?

Vân lão gia hơi ngạc nhiên, bình thường tiểu tử này không đi ra ngoài thì cũng ở trong phòng mình làm đông làm tây, rất ít khi lắc lư đi lại ở trong sân như ngày hôm nay.

- Cha.

Vân Phi Vũ lên tiếng chào, nhưng cũng không giải thích thêm.

- A, ta nói cho tiểu tử, hôm qua con và Uyển Bích cô nương thảo luận thế nào?

Vẻ mặt Vân lão đầy nịnh bợ.

- Hả, sao cha lại để ý chuyện này thế?

Thực sự Vân Phi Vũ có phần ngạc nhiên, dường như lần đầu tiên lão gia tử nhìn thấy Uyển Bích đã có những biểu hiện không đúng.

Vân lão gia vừa nhìn thấy Vân Phi Vũ cau mày, nhanh chóng cười một cái rồi nói:

- Tên tiểu tử thối nhà ngươi! Nhìn đi, hiệu thuốc sát vách đã có cháu ôm từ sớm, khi nào thì con sinh cho ta cháu trai để ta vui đùa đây?

Tức khắc, Vân Phi Vũ muốn thổ huyết, cảm tình lão gia tử đúng là muốn hợp tác mình và Uyển Bích cô nương.

Chỉ là Vân Phi Vũ hơi ngạc nhiên, lần trước Tâm Nhu cô nương của Thiên Tâm Các cũng đến tìm mình, cũng không thấy lão gia tử như vậy, sao lần này Uyển Bích cô nương tới lão gia tử lại có cái ý nghĩ này? Chẳng lẽ địa vị của Uyển Bích cao hơn so với Tâm Nhu?

Hiện nay, Vân Phi Vũ không hề biết rõ ràng lai lịch của Uyển Bích cô nương, điều này khiến cho hắn sinh lòng hiếu kỳ, vừa mới chuẩn bị lên tiếng hỏi lão gia tử.

Phía sau bỗng vang lên thanh âm vui sướng.

- Vân công tử, Vân công tử.

Trên mặt Vân Phi Vũ hiện nên vẻ vui mừng, nhanh chóng xoay người, vừa nhìn! Quả nhiên!

Lúc này, Mã Phi Phi vui vẻ hớn hở cười toe toét, mà bên cạnh hắn có thêm vài người khí vũ hiên ngang, thậm chí còn có một nam tử trẻ tuổi kiêu ngạo đứng đó!

Lời Nhắn Chương 59
Cầu bao nuôi ^^
- Kim phiếu.
- Tử tinh thạch.
- Ấn nút yêu thích dưới mỗi chương truyện.
Cảm ơn các đạo hữu đã đón đọc.
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.