Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uyển Bích tới chơi

Phiên bản Dịch · 1808 chữ

Dịch: tinhtinh

Nguồn: TruyenYY

Hiện tại Vân Phi Vũ cũng cảm thấy hơi choáng váng, những lão đầu này quả nhiên đều là người có tiền nha! Mỗi người 1000 kim tệ, chỉ trong nháy mắt mình đã có trong tay đến 3000 kim tệ, cầm lấy những túi tiền này mà trong lòng Vân Phi Vũ tuôn ra một loại cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Đây đều là tiền của mình đó!

Vốn theo đạo lý, mình chỉ nhận được 1000 kim tệ, mà Vân Phi Vũ cũng không phải loại ăn được vào trong miệng còn biết nhổ ra, hắn một tay cầm lấy túi tiền nhét vào trong không gian giới chỉ của mình, sau đó dưới ánh mắt ghen tị của mọi người, hắn nói:

- Ba vị đại sư đều là những Luyện Đan Sư đức cao vọng trọng trong thành Vân Châu, mỗi một vị đều mang theo tài luyện đan kinh người, trong lúc nhất thời vãn bối khó có thể lựa chọn đi theo ai, không bằng thế này, ba vị từ từ thương lượng, sau khi thương lượng xong, xem vãn bối may mắn được làm đệ tử của vị đại sư nào?

- Không được!

- Được!

- Tốt!

Ngay lập tức, ba lão đầu nói ra suy nghĩ của chính mình, đặc biệt là Hoa lão, lúc này lão căm hận nhất chính là hai lão giả bên cạnh, không ngờ ngày hôm nay hai người này không hề biết xấu hổ là gì, đến tranh giành đệ tử với lão.

Vân Phi Vũ nhìn ba lão đầu giương cung bạt kiếm, hắn vô cùng biết điều mà đi xuống đài.

Ở bên dưới, mọi người chỉ thấy, ba vị đại sư vừa rồi còn nho nhã lễ độ, vui vẻ hòa thuận, vậy mà bây giờ dường như lại muốn bùng phát kịch chiến, cho nên tất cả mọi người đều hiểu ý nhau mà lùi lại phía sau.

Mà Vân Phi Vũ cũng nhận thấy tình hình không ổn, lúc này hắn cũng không còn suy nghĩ tiếp tục ở lại để cho vay tiền, dù sao thì trong tay hắn cũng có 3000 kim tệ rồi, còn không mau trốn thì còn đợi đến lúc nào.

Sau đó, hắn đi ra chào hỏi Từ dược sư một chút, rồi trực tiếp lẩn vào trong đoàn người, dùng Du Long Bộ, chỉ trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Sau khi về đến nhà, Vân Phi Vũ trốn vào trong phòng của mình, tiếp đó hắn đem toàn bộ ngân phiếu và kim tệ đổ lên trên mặt bàn.

Nhìn thấy trên bàn kim quang từ kim tệ sáng lấp lánh, khiến cho Vân Phi Vũ thoải mái đến nói không nên lời, cũng may vừa rồi viên Giải Độc Hoàn mà hắn luyện ra cũng được hắn len lén lấy lại.

Công sức bỏ ra ngày hôm nay, không uổng phí thu hoạch được tứ phẩm Giải Độc Hoàn và 3000 kim tệ. Thời điểm hắn đang muốn đi ra phía trước nhà nhìn xem có ai đến vay tiền không, thì đột nhiên trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở từ hệ thống.

- Kí chủ và người vay Nhân Đồng xác nhận quan hệ cho vay, sau đây là những kĩ năng của đối phương, mời hối đoán...

...

Trước đây, tuy thỉnh thoảng hệ thống cũng sẽ xuất hiện nhắc nhở, thế nhưng lần này, nhắc nhở Nhân Đồng vừa mới qua đi, lại có thêm những nhắc nhở tiếp theo, chỉ cách nhau chút ít.

Trong ấn tượng của Vân Phi Vũ, đây là chuyện rất hiếm khi phát sinh, mà dường như bản thân Vân Phi Vũ cũng chưa từng trải qua, làm sao vậy? Chẳng lẽ cả một dong binh đoàn tới tiền trang nhà mình vay tiền sao?

Vân Phi Vũ vội vàng thu tiền vào trong giới chỉ, sau đó nhanh chân đi tới trước nhà, nhưng vừa mới đặt chân tới tiền viện, đập vào mắt hắn là một cảnh tượng khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc, căn bản không cần đi tới trước quầy hàng, chỉ cần đứng đây thôi cũng nhìn thấy một đội ngũ dài đang xếp hàng trước cửa nhà hắn.

Chuyện gì thế này?

Vân Phi Vũ đi tới quầy hàng, trên trán đầy mồ hôi của lão quản gia, vừa thấy thiếu gia nhà mình tới, vẻ mặt ông sốt ruột nói:

- Thiếu gia, ngài mau đi tìm lão gia để nghĩ biện pháp giải quyết, đột nhiên nhiều khách nhân tới như vậy, tiền trang của chúng ta căn bản không chịu đựng nổi.

Vân Phi Vũ vừa nghe thấy vậy, hắn vội vàng lấy 3000 kim tệ từ trong không gian giới chỉ ra.

Chứng kiến kim tệ được đưa vào, lão quản gia thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lại khẩn trương vùi đầu vào công việc.

Đột nhiên lại xuất hiện nhiều dong binh như vậy, Vân Phi Vũ luôn cảm thấy khó hiểu, vừa hay đúng lúc này có một người dong binh vay tiền xong và đang đi ra, Vân Phi Vũ nhanh chóng kéo người đó lại và hỏi thăm.

- A! Ngươi làm cái gì thế?

Xem ra người lính đánh thuê này là lần đầu tiên tới đây vay tiền, bởi vì không biết mặt Vân Phi Vũ, cho nên người đó nhìn Vân Phi Vũ với ánh mắt cảnh giác và bất thiện.

- Hắc hắc, vị tiểu ca này, không cần phải lo lắng, nhà ta chính là chủ của tiền trang này, ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi ở đâu vậy? Những dong binh kia đều là đồng bạn của ngươi sao?

Nam tử vừa nghe thấy Vân Phi Vũ tự giới thiệu, trên mặt nhất thời cũng thả lỏng và cười ha ha nói:

- Thì ra là công tử của Vân gia, ngày hôm nay chúng ta tới đây là do người khác phó thác, đặc biệt tới nơi này để vay tiền.

- Người khác phó thác?

Vân Phi Vũ hơi khẩn trương, ai lại tới giúp mình cơ chứ? Chẳng lẽ đối phương nhận ra điểm dị thường của hắn?

Đột nhiên Vân Phi Vũ lo lắng, chẳng hay người đó biết mình? Hơn nữa mục đích làm như vậy là nhờ cậy mình làm thay việc nào đó?

Vân Phi Vũ hơi sợ, hỏi người lính đánh thuê người phó thác họ là ai? Nhưng người lính đánh thuê lại nói cho Vân Phi Vũ rằng hắn cũng không biết, chỉ biết lần đến vay tiền này là một hành động có tổ chức!

Thời điểm Vân Phi Vũ vẫn còn đăm chiêu suy nghĩ, thì đột nhiên gã sai vặt tới gần và thông báo:

- Thiếu gia, thiếu gia, lão gia đang tiếp đón khách nhân ở trong phòng khách và lão gia sai tiểu nhân tới mời thiếu gia qua đó một chuyến.

Vân Phi Vũ nhất thời hơi nghi hoặc, bởi vì bình thường phụ thân tiếp khách cũng không gọi mình đi qua, sao lần này lại gọi mình? Chẳng lẽ có người thân tới thăm?

Bởi vì trong khoảng thời gian này, Vân Phi Vũ khiến cho sản nghiệp của Vân gia được mở rộng, mà trong lúc đó hai cha con cũng lập thành một quy định nhỏ, chính là không can thiệp vào chuyện của nhau.

Vân lão gia ngoại trừ giúp Vân Phi Vũ cung cấp tài chính và người có năng lực ra, những cái khác ông đều không hỏi tới.

Mà Vân Phi Vũ cũng vì tiền trang nhà mình mà kiếm được không ít sinh ý, cho nên hai cha con còn bận quản lý việc của mình.

Vân Phi Vũ mang theo nghi hoặc đi tới phòng khách, vừa bước chân vào đã khiến hắn hơi sửng sốt, ngồi ở bên trong chính là nữ tử áo vàng ở đại hội Luyện Dược và tùy tùng của nàng.

“Bọn họ tới đây làm gì?” Vân Phi hiếu kỳ, hắn bỗng nhớ tới ngày đó khi ở nhà mình, mình đã không thèm tiếp chuyện với họ. Cho nên lần này họ tới để gây sự ư?

Đang tại thời điểm Vân Phi Vũ suy nghĩ, thì tiện nghi cha vừa thấy hắn đã vội vàng đứng lên và nói:

- Ha ha, Phi Vũ, cuối cùng con cũng tới, mau mau, đây chính là hai vị khách quý nha, mau tới chào hỏi một phen.

Vân Phi Vũ cũng tò mò lắm rồi, cho nên hắn đi tới và chắp tay nói:

- Lần này nhị vị lại tới đây, không biết nhị vị có mục đích gì?

Lần trước hai người này tìm mình đã bị mình từ chối, không ngờ lần này lại trực tiếp tới gặp cha mình, không biết có ý gì đây?

- Ồ! Các ngươi quen nhau sao?

Vẻ mặt Vân cha vô cùng kinh ngạc.

- Bá phụ, ta đã không nói rõ, kỳ thực ta và Vân công tử đã từng gặp mặt một lần, chỉ là chưa kịp nói gì.

Nữ tử áo vàng đứng lên, mang theo vẻ mặt áy náy nhìn Vân cha.

Khuôn mặt Vân cha hơi chậm lại, thế nhưng rất nhanh nở nụ cười.

- Ha ha, thì ra Phi Vũ nhà ta và nhị vị đã từng gặp mặt qua, trách không được lần này nhị vị dẫn theo nhiều hộ khách tới giúp nhà chúng ta như vậy!

- Hộ khách?

Vân Phi Vũ vừa nghe thấy cha nói như vậy, lập tức nhớ đến tình cảnh ở bên ngoài kia.

- Những người kia là do các ngươi sai tới?

Vân Phi Vũ nhìn nữ tử áo vàng và tò mò hỏi.

Lần trước gặp mặt, có thể được hình dung như tan rã trong không vui, chính mình còn tưởng rằng là tiểu thư nhà quyền quý nào đó dẫn theo tùy tùng ra bên ngoài dạo chơi, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh nhiều dong binh đứng ở bên ngoài như vậy, điều này gợi nên sự hứng thú của Vân Phi Vũ đối với nữ tử áo vàng.

- Tiểu nữ tên Uyển Bích gặp qua Vân công tử.

Lúc này, Vân Phi Vũ kinh ngạc nhìn nữ tử áo vàng cung kính chắp tay với mình.

Lần này, thái độ của Uyển Bích tiểu thư quá khác so với lần trước gặp mặt, khiến cho Vân Phi Vu ngây người, mà tùy tùng bên người nàng tuy dáng vẻ vẫn mắt cao hơn người nhưng cũng không dám nói gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh tiểu thư nhà mình.

- Vân lão gia, nếu Vân công tử đã tới, ta có một chút việc muốn bàn bạc với công tử, không biết...

Lời Nhắn Chương 54
Cảm ơn các vị đạo hữu đã đón đọc!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.