Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công tử Ninh gia

Phiên bản Dịch · 1798 chữ

Nguồn: TruyenYY

Dịch: tinhtinh

Thế giới này kỳ thực cũng rất chú ý đến quan hệ huyết thống và nơi học tập trưởng thành, Ninh gia chủ vừa rồi nhìn thấy Vân Phi Vũ toát lên một phong thái hiên ngang, có vài phần phong độ của một cao nhân cho nên mới nổi lên lòng hiếu kỳ.

- Ách! Cái này...

Bị hỏi vấn đề như thế này, Vân Phi Vũ cũng không biết nên trả lời ra sao.

- A! Không có gì đáng ngại, không cần phải để trong lòng a! Tiểu sư phụ nếu không tiện nói ra thì Ninh mỗ cũng sẽ không hỏi, ta hiểu, ta hiểu mà.

Ở thế giới này, thực ra thì cũng có rất nhiều môn phái cổ xưa, mà những môn phái đó cũng sẽ chọn một ít người ở trần thế để làm đệ tử mà bồi dưỡng, những người đệ tử này mặc dù đều cực kỳ khiêm tốn, nhưng thực lực lại rất mạnh mẽ, chỉ vì không muốn gây náo loạn cho bên ngoài, cho nên các môn phái này đều lập ra một quy định, không cho phép đệ tử đó tiết lộ thân phận môn phái của mình.

Ninh gia chủ nhìn thấy Vân Phi Vũ do dự, còn tưởng rằng hắn là đệ tử của môn phái lánh đời nào đó.

- Aizz, vãn bối là người của tiền trang Linh Vân, còn môn phái ra sao, việc này xin gia chủ thứ cho vãn bối, không thể nói được.

Vân Phi Vũ đương nhiên sẽ không nói ra bí mật quan trọng nhất của hắn là hệ thống, bất quá hắn nhìn Ninh gia chủ khí độ bất phàm cho nên nhanh chóng tiết lộ nhà của mình.

Cứ như vậy, trên mặt Ninh gia chủ có phần thỏa mãn, ông cảm nhận được sự tôn trọng từ phía Vân Phi Vũ, tuy ông chưa từng nghe thấy tên tiền trang Linh Vân, nhưng mà cũng gật đầu tỏ ý đã biết.

Vân Phi Vũ nhìn Ninh tiểu thư ở bên cạnh đang chơi đùa với linh sủng của mình, nhìn thời gian cũng đến lúc mình cần phải về nhà, cho nên nhanh chóng nói lời cáo biệt.

Vừa nghe thấy Vân Phi Vũ muốn trở về, Ninh Phỉ Nhi lập tức giật mình, dù sao bệnh tình của tiểu Bạch đến hầu hết các Thuần Thú Sư trong thành cũng không xem ra, chỉ có hắn chữa khỏi cho nên nàng còn chuẩn bị chiêu đãi hắn nữa mà.

Bất quá, Ninh Phỉ Nhi cũng không dám nói ra, chỉ có Ninh gia chủ bên cạnh dường như đoán ra gì đó, ông lập tức nói:

- Tiểu sư phụ, nên xưng hô thế nào?

- Vãn bối họ Vân.

Vân Phi Vũ nhanh miệng trả lời.

- Ah, Vân tiểu hữu, ngươi xem bây giờ cũng đến giờ ăn trưa, nhà chúng ta cũng đã chuẩn bị bữa trưa, nếu tiểu sư phụ không ghét bỏ, thì nể mặt ta ở lại quý phủ dùng bữa cơm rau dưa đạm bạc, được không?

Vân Phi Vũ nghe thấy Ninh gia chủ khách khí với mình như vậy, còn mời mình ở lại dùng bữa, khiến cho hắn có phần bất ngờ, thế nhưng đối phương đã tha thiết như vậy, mình cũng không nên từ chối, cho nên hắn gật đầu nhận lời.

- Ah, tốt quá, Vân đại ca, muội dẫn huynh tới thiện phòng (phòng ăn).

Sau khi nghe thấy Vân Phi Vũ đáp ứng lời mời của cha, Ninh Phỉ Nhi vui vẻ lôi kéo Vân Phi Vũ một đường thẳng tới thiện phòng.

Ninh gia chủ thấy nữ nhi mình như vậy cũng rất vui vẻ, ông cười và nói với tùy tùng bên cạnh:

- Đi gọi Thành nhi tới!

Trên đường đi tới thiện phòng, Ninh Phỉ Nhi đối với Vân Phi Vũ tràn đầy hiếu kỳ, nàng hỏi cái này rồi hỏi cái kia, giống như nữ hài tử đang tò mò về những thứ mới lạ, khiến cho thị nữ tiểu Lan đi bên cạnh thỉnh thoảng phải che miệng cười.

Rất nhanh, đã tới thiện phòng, người dùng bữa cũng tới khá đủ, cũng chỉ có Ninh gia chủ, Ninh Phỉ Nhi, Vân Phi Vũ phát hiện không nhìn thấy mẫu thân của Ninh Phỉ Nhi đâu, chẳng qua mọi người không nói cho nên Vân Phi Vũ cũng không tiện hỏi.

Bất quá, chỉ có mấy người nhưng trên bàn đã bày đầy thức ăn vô cùng phong phú. Chủ thế nào thì khách thế đó, cho nên Vân Phi Vũ rất nghiêm chỉnh ngồi im tại chỗ, hắn xem ra mọi người ở đây vẫn còn chờ người nữa.

- Ha ha, ta đến đây, xem vị cao nhân nào chữa khỏi bệnh cho linh sủng của tỷ tỷ ta.

Thời điểm Vân Phi Vũ định mở miệng nói chuyện, đột nhiên một thanh âm từ bên ngoài truyền đến, Vân Phi Vũ quay đầu lại nhìn, không nhìn thì không sao vừa nhìn liền khiến cho hắn ngạc nhiên.

Chỉ thấy người trước mắt dáng người thon dài, tinh mi mục kiếm (mi dài, chân mày hình kiếm), là một người vừa anh tuấn lại mang khí độ bất phàm.

Mẹ nó! Sao lại có người đẹp trai như thế này!

Nguyên bản Vân Phi Vũ cũng biết được mình tuy không phải là người đẹp trai nhất, nhưng tốt xấu gì cũng được xếp vào hàng mỹ nam hiếm có (tự luyến ^^), mà không nghĩ tới hiện tại lại có người so với mình còn đẹp trai hơn.

- Vị này là...

Vân Phi Vũ tò mò hỏi.

- A! Ngươi chính là người đã chữa khỏi bệnh cho tiểu Bạch sao?

Nam tử này vừa tới, ngay lập tức nhìn thấy Vân Phi Vũ ngồi trên bàn ăn, nhanh chóng bước nhanh tới và hỏi.

- Ừ, chính là ta.

Vân Phi Vũ thản nhiên đáp.

- Ha ha, ca ca, ngươi lợi hại quá đi! Vì tiểu Linh Hồ này mà tỷ tỷ ta ăn không ngon ngủ không yên suốt mấy ngày. Tìm khắp thành cũng không tìm được một vị Thuần Thú Sư nào chữa khỏi bệnh cho tiểu Bạch, vừa rồi ta nghe tiểu Lan nói cho nên lập tức chạy tới đây, quan trọng hơn nữa, ngươi còn biết luyện dược sao?

- Cái gì? Vân tiểu hữu, ngươi còn biết cả luyện dược sao?

Lần này đến ngay cả Ninh gia chủ cũng phải giật mình.

- Ta chỉ hiểu biết tí tẹo, biết sơ qua thôi a!

Vân Phi Vũ rất chuyên nghiệp nói lại câu nói cũ.

Vốn là Thuần Thú Sư cũng đã rất thưa thớt rồi, cũng bởi vì chuyện của tứ phẩm Linh Hồ mà đã khiến cho Ninh gia náo loạn một hồi, bởi vì nữ nhi không vui, cho nên Ninh gia chủ mới phát thông cáo, đây cũng là nguyên nhân chính khiến cho Ninh gia chủ khách khí với Vân Phi Vũ như vậy.

Mà bây giờ còn nghe được tin Vân Phi Vũ biết luyện dược, điều này quả thật khiến cho ông thất kinh.

- Thành nhi, đây là Vân thiếu gia, không được phép vô lễ như vậy, con mau ngồi xuống ăn cơm.

Ninh gia chủ lo lắng con trai mình sẽ khiến cho Vân Phi Vũ mất hứng, cho nên nhanh chóng nói.

- Đây chính là công tử của Ninh phủ sao? Quả nhiên tuấn tú lịch sự.

Vân Phi Vũ cũng mở miệng khen ngợi.

- Ha ha, Thành nhi chỉ là được cái mã, so ra còn kém Vân tiểu hữu nhiều lắm, được rồi, đồ ăn đã được mang lên đầy đủ, Vân tiểu hữu không nên khách khí.

Ninh gia chủ cũng cười đáp.

Chỉ chớp mắt, Ninh thiếu gia ngồi vào bàn ăn, bắt đầu dùng cơm, hơn nữa dường như Ninh thiếu gia cũng mang theo rất nhiều hiếu kỳ đối với Vân Phi Vũ, trong ánh mắt còn chứa tia sùng bái nhàn nhạt, cho nên không ngừng mời rượu.

Vân Phi Vũ cũng vui vẻ tiếp nhận hai chén, dù sao người ta cũng mời tha thiết như vậy, ở bên cạnh Ninh Phỉ Nhi thấy đệ đệ mình nhiệt tình tiếp rượu Vân Phi Vũ, cho nên cũng cầm lấy chén lên và mời Vân Phi Vũ.

Sau khi ăn uống xong xuôi, tất cả mọi người lại cùng nhau đi tới thiên sảnh bắt đầu thưởng trà.

Nói chuyện không được bao lâu, bỗng nhiên quản gia của Ninh phủ đi đến và nói nhỏ vài câu vào tai Ninh gia chủ.

Vân Phi Vũ giả vờ coi như mình không nhìn thấy gì, tự mình cầm chén trà lên và uống, nhưng chỉ chốc lát sau thì nghe thấy Ninh gia chủ đứng lên vừa cười vừa nói:

- Vân tiểu hữu, ngươi cứ ở lại uống trà, trong gia tộc có một số việc cần ta tới xử lý.

Ngay lập tức Vân Phi Vũ bày tỏ không có chuyện gì, Ninh gia chủ cứ tự nhiên.

Sau khi Ninh gia chủ rời khỏi, Ninh thiếu gia lập tức hiện nguyên hình, vốn đang ngồi đối diện Vân Phi Vũ mà ngay lập tức chuyển đến ngồi bên cạnh hắn.

- Vân huynh, ta rất khâm phục huynh!

Vẻ mặt Ninh thiếu gia tràn đầy vẻ nịnh nọt nói.

- Oh? Tại sao vậy?

Vân Phi Vũ lạnh nhạt hỏi.

- Vân huynh, huynh xem đi, huynh cũng chỉ lớn hơn ta có mấy tuổi mà đã là một Thuần Thú Sư, phải biết rằng Thuần Thú Sư là một chức nghiệp rất được ưa chuộng nha! Hơn nữa huynh còn lợi hại hơn đám lão gia hỏa ngoài kia, chỉ tốn chút thời gian đã có thể chữa khỏi bệnh cho Linh Hồ của tỷ tỷ ta, quan trọng hơn là huynh còn biết luyện dược, huynh thật lợi hại, tiểu đệ đây phục sát đất a!

Vân Phi Vũ nhìn Ninh thiếu gia cười cười nói nói, hắn cũng không có phản ứng gì lớn, người ta khen mình thì mình cũng có thêm được mấy cân thịt đâu, nhưng vì để cho không khí không trở nên lúng túng, cho nên hắn đành cười cười.

Ninh thiếu gia cũng là một công tử nhanh nhẹn, tại phía bắc thành Vân Châu, Ninh gia cũng là một trong những thế lực đầu não, vậy mà bây giờ thấy Vân Phi Vũ không có phản ứng gì ngạc nhiên, cũng không hề có ý nịnh bợ mình, trong lòng hắn càng tò mò, điều này khiến cho Vân Phi Vũ ở trong mắt hắn càng trở nên thần bí.

Lời Nhắn Chương 39
Cảm ơn các vị đạo hữu đã đón đọc!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.