Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chữa bệnh thành công

Phiên bản Dịch · 1872 chữ

Nguồn: TruyenYY

Dịch: tinhtinh

Vân Phi Vũ đi phía sau Ninh tiểu thư, rất nhanh đi đến kho dược liệu của Ninh gia, cửa lớn vừa được mở, mùi hương của các dược thảo quyện vào nhau khiến cho Vân Phi Vũ ngất ngây.

Kho dược liệu của Ninh gia quả nhiên là rất lớn, ước chừng hơn mười mẫu, thực sự người so với người càng khiến cho người ta tức chết a, dược thảo mình đi mua để luyện chế Ngưng Huyết Tán còn không có, vậy mà ở chỗ này lại có nhiều như vậy.

- Công tử, dược liệu đều ở đây, Ninh gia chúng ta còn dự trữ trong kho khá nhiều, cho nên công tử cần gì cứ lấy.

Vì chữa khỏi bệnh cho linh sủng, cho nên tiểu thư Ninh gia căn bản không thèm để ý đến những dược thảo này, mời Vân Phi Vũ tùy ý lựa chọn.

- Được!

Ngay lập tức Vân Phi Vũ bước vào, bắt đầu tìm kiếm dược thảo mình cần. Rất nhanh, Vân Phi Vũ đã tìm được dược thảo thích hợp, cho nên hắn nhanh chóng đi về phía cửa kho dược liệu.

Nếu đã tìm được đầy đủ dược thảo, như vậy bước tiếp theo chính là chế thuốc, vì thế Vân Phi Vũ cười và hỏi:

- Ninh tiểu thư, quý phủ có chỗ nào thích hợp để điều chế dược không?

- Hả? Lẽ nào công tử muốn đích thân chế dược sao?

Ngay lập tức Ninh tiểu thư nhìn Vân Phi Vũ bằng ánh mắt kinh ngạc.

Phải biết rằng, Luyện Dược và Thuần Thú là hai chức nghiệp hoàn toàn khác nhau, thông thường Thuần Thú Sư chỉ biết xem bệnh, kê đơn rồi chuyển đến nơi khác bốc thuốc, rồi dùng tiền của chính mình đi tìm Luyện Dược Sư để luyện dược, thế nhưng, nghe giọng của Vân Phi Vũ, dường như việc hắn luyện dược là điều hiển nhiên, cho nên mới khiến cho Ninh tiểu thư có phần ngạc nhiên.

- Ta cũng chỉ biết qua qua, Ninh tiểu thư mau nói cho ta biết, có nơi nào để luyện dược không? Tiểu hồ ly mắc bệnh cũng đã được vài ngày, cho nên cần phải mau chóng chữa trị để sớm ngày khỏe lại.

Vân Phi Vũ cũng không giải thích thêm nữa, nhanh chóng đổi chủ đề sang tiểu Linh Hồ.

- Ah, được, được!

Quả nhiên, vừa nghe thấy như vậy, Ninh tiểu thư nhanh chân mang theo Vân Phi Vũ tới cửa tiệm Luyện Dược của gia tộc mình.

Cả quá trình luyện dược diễn ra tương đối thuận lợi, điều này khiến cho Ninh tiểu thư đứng ở bên cạnh thất kinh.

Tên nam tử này, không chỉ không biết luyện dược mà động tác còn rất thuần thục!

Rất nhanh dược đã được luyện chế xong, Vân Phi Vũ ôm lấy Linh Hồ rồi hướng về phía Ninh tiểu thư nói:

- Ninh tiểu thư, nhanh đến đây, đưa dược này cho Linh Hồ uống.

Vân Phi Vũ nhanh chóng đưa bình thuốc tới trước mặt Ninh tiểu thư.

Khuôn mặt Ninh tiểu thư tràn đầy vui mừng, nhưng thời điểm đưa tay tiếp nhận bình thuốc nàng lại hơi chần chờ.

Vân Phi Vũ như biết nàng suy nghĩ gì, cho nên hắn vừa cười vừa nói:

- Ninh tiểu thư không cần lo lắng, ta là Thiếu công tử của tiền trang Linh Vân, dược này chắc chắn sẽ trị hết bệnh cho sủng vật của tiểu thư, nếu như có việc gì ngoài ý muốn xảy ra ta sẽ chịu trách nhiệm.

Vừa nghe thấy lời đảm bảo của Vân Phi Vũ, mặc dù Ninh tiểu thư vẫn còn lo lắng nhưng nàng vẫn gật đầu, nàng tiếp nhận bình dược từ tay Vân Phi Vũ, nhẹ nhàng mở nắp bình rồi đưa đến bên miệng tiểu Bạch.

- Tiểu Bạch mở miệng ra nào, chỉ cần nuốt dược vào thì bệnh sẽ khỏi hoàn toàn.

Ninh tiểu thư có phần khẩn trương an ủi Linh Hồ.

Nhưng tiểu Bạch lại không chịu hợp tác, nó ngậm chặt miệng, đầu lắc lắc, nhất quyết không chịu há ra.

- Ninh tiểu thư, ta giúp tiểu thư giữ tiểu Linh Hồ này, tiểu thư dỗ nó mở miệng rồi đút dược vào.

Vân Phi Vũ đành phải ra tay trợ giúp một phen, sau đó còn nói thêm:

- Những động vật nhỏ khi sinh bệnh đều có phản ứng như vậy, huống hồ dược này có phần khó uống cho nên phải hai người chúng ta cùng hợp sức.

Nói xong, Vân Phi Vũ vươn tay ra bế lấy tiểu Linh Hồ từ trong ngực Ninh tiểu thư rồi lấy tay chặn miệng.

Cả cơ thể Ninh tiểu thư run lên một cái, nàng cảm thấy động tác của Vân Phi Vũ có phần thô lỗ, nhưng đã đến bước này cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nhắm chặt mắt rồi đổ dược vào trong miệng tiểu Bạch.

Nàng nhìn vẻ mặt thống khổ của tiểu Bạch khi dược rót vào miệng, điều này khiến cho Ninh tiểu thư lòng đau như cắt, nước mắt cũng chảy xuống.

“Chít chít...” Thân hình tiểu Bạch vốn đang mềm nhũn nằm trên tay Vân Phi Vũ, bỗng nhiên nhảy xuống mặt đất rồi điên cuồng nôn mửa.

- Tiểu Bạch, tiểu Bạch,...

Thấy tình cảnh này khiến cho Ninh tiểu thư sợ đến ngây người, nhìn tiểu Bạch thống khổ giống như thần kinh, ở bên cạnh nàng nôn mửa liên tục.

Vân Phi Vũ cũng có phần đực mặt ra, dkm, đừng bảo là sắp chết nha!?

- A! Hệ thống, hệ thống!

Vân Phi Vũ nhanh chóng truyền âm cho hệ thống.

- Đang xảy ra chuyện gì thế này? Con tiểu hồ ly này sẽ không chết chứ?

- Hiện tượng bình thường, đợi thêm ba phút.

Thanh âm hệ thống vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng câu nói này truyền vào tai Vân Phi Vũ làm hắn yên tâm không ít.

Mà lúc này đây, nhóm Thuần Thú Sư kia đã sớm không thể đứng im chờ đợi được nữa, bọn họ nhanh chóng đi hỏi cửa hàng luyện dược nơi Vân Phi Vũ luyện dược, thời điểm đến đây, đập vào mắt bọn họ là hình ảnh tiểu hồ ly đang điên cuồng nhảy và nôn mửa.

- Tiểu tử này, vậy mà dám khẩu xuất cuồng ngôn (lời nói ngông nghênh, không suy nghĩ), lại dám gạt Trữ phủ.

- Ta đã nói tiểu tử này không có bản lĩnh gì đâu, nhưng không nghĩ đến lại có gan hại chết Linh Hồ của Ninh tiểu thư.

- Đúng đấy, tên này chết chắc rồi.

Những người này đều đến đây xem Vân Phi Vũ làm trò cười cho thiên hạ, cho nên bắt đầu rối rít thi nhau dùng lời nói khinh thường châm biếm Vân Phi Vũ.

Nghe những lời đó, nhưng Vân Phi Vũ chỉ hừ lạnh rồi nói:

- Gấp cái gì chứ?

Cái gì! Mấy người Thuần Thú Sư lập tức gấp gáp, bọn họ đến đây xem trò vui, mà nhân vật chính vẫn còn mạnh miệng như vậy, không biết tên này lấy đâu ra tự tin như vậy?

Nhưng vào đúng lúc này, người một mực theo dõi từng hành động của tiểu Bạch là Ninh tiểu thư, bỗng nhiên dùng một thanh âm ngạc nhiên kêu lên:

- Oa! Tiểu Bạch!

- Tiểu Bạch, muội khỏi bệnh!

Mới vừa rồi Ninh tiểu thư còn đau lòng nghĩ rằng tiểu Bạch không qua khỏi, nhưng lúc này lại thấy tiểu Bạch tinh thần phấn chấn nằm úp sấp dưới chân mình và dùng đôi mắt to tròn long lanh nhìn mình.

- Tiểu Bạch!

Ninh tiểu thư lập tức cúi người xuống bế lấy tiểu Bạch.

- Khỏi rồi!?

Mấy tên Thuần Thú Sư còn chuẩn bị cho Vân Phi Vũ một bài ca, nhưng giờ phút này tất cả đều giật mình quay đầu lại.

“Hừ, một đám tự cho mình là đúng!” Vân Phi Vũ vốn biết hệ thống rất trâu bò, tuyệt đối sẽ không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, cho nên trong lòng hắn nhịn không được phỉ nhổ.

- Công tử, vô cùng cảm ơn huynh!

Ninh tiểu thư đùa nghịch với tiểu Bạch một lúc rồi ôm nó đến trước mặt Vân Phi Vũ và nói lời cảm ơn.

Vân Phi Vũ cũng ân cần hỏi han vài câu, sau đó hắn xoa xoa tay nói:

- Ừ! Nếu bệnh tình của tiểu hồ ly đã khỏi rồi, như vậy tiền xem bệnh...

Ninh tiểu thư ngay tức khắc phản ứng kịp, nàng nhanh chóng gọi một thị nữ tới rồi dặn dò tới phòng thu chi (nơi quản lí tiền nong thời xưa) cầm 500 kim tệ tới đây.

Mấy tên Thuần Thú Sư nhìn thấy tiểu Bạch đã thực sự khỏi bệnh, vì thế cũng không còn mặt mũi nào ở lại đây cho nên rất nhanh tìm một lý do để chuồn đi.

Mà cũng rất nhanh Vân Phi Vũ cầm lấy 500 kim tệ của chính mình, sau khi đem kim tệ bỏ vào nhẫn không gian, hắn cũng chuẩn bị nói lời tạm biệt.

Nhưng chẳng ngờ đúng lúc này, một nam tử khoảng hơn bốn mươi tuổi đi đến cửa viện, dáng người tuy không cao nhưng toàn thân chứa đầy sự uy nghiêm, đem những lời tạm biệt Vân Phi Vũ chuẩn bị nói ra nuốt vào, hắn cũng tò mò người này có thân phận gì.

Chỉ thấy người này đi gần tới đây, trên mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng:

- Phỉ nhi, tiểu Bạch khỏi rồi sao?

- Đúng vậy, phụ thân, ngươi xem tinh thần tiểu Bạch bây giờ rất tốt này.

Ninh tiểu thư ôm lấy tiểu Bạch, mang theo vẻ ỷ lại hướng về phía người đàn ông trung niên và vui mừng nói.

Đến lúc này thì Vân Phi Vũ cũng đoán ra được người này chính là chủ nhân của Ninh phủ.

Chỉ thấy người đàn ông này sau khi nghe được tin vui này, cũng không tiếp tục nói chuyện với nữ nhi của mình mà xoay người hướng về phía Vân Phi Vũ và nghiêm túc nói:

- Xem ra đây chính là vị tiểu sư phụ đã chữa khỏi bệnh cho Linh Sủng của Phỉ nhi, thật sự rất cảm ơn!

Nhìn thấy người này khách khí như vậy, Vân Phi Vũ vội vàng khoát tay một cái rồi nói:

- A! Cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, Ninh gia chủ không cần cảm tạ, huống hồ vừa rồi tiền xem bệnh vãn bối cũng đã nhận, vãn bối đây cũng chỉ là làm theo chức trách của bản thân mà thôi.

Ninh gia chủ nghe Vân Phi Vũ nói như vậy, ông cũng có phần bất ngờ, tuổi còn nhỏ mà đã trầm ổn lão luyện như vậy, đúng là hiếm thấy!

- Tiểu sư phụ sao lại khiêm tốn như vậy, quả nhiên là anh hào trong thành Vân Châu chúng ta, xin hỏi sư môn của tiểu sư phụ ở đâu?

Lời Nhắn Chương 38
Cảm ơn các vị đạo hữu đã đón đọc!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.