Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cho vay tiền ~!

Phiên bản Dịch · 1855 chữ

Dịch và Biên: tinhtinh

Nguồn: TruyenYY

Ở đây đâu phải ai cũng nghèo chứ, vì sao hắn suốt ngày đi cho người khác vay tiền vậy, nhưng mà với một người có tấm lòng thiện lương như Tô Tâm Nhu, nàng cũng muốn đi ra giúp đỡ Vân Phi Vũ.

Bất quá, nàng đâu biết rằng, hành động này của Vân Phi Vũ đều có mục đích cả. Quả nhiên sau khi nghe được lời giải thích của Vân Phi Vũ, mọi người ở bên dưới bắt đầu xôn xao, dù sao những người tới đây không ít người đều là lính đánh thuê, lần này họ đến Đại hội Đoán Tạo cũng chỉ chờ đến khi Hỏa Phong đại sư đoán tạo xong sẽ cho những đệ tử của ông thực hành đoán tạo, những lính đánh thuê này tới đây cũng là để thử vận may, có khi họ sẽ tìm được vũ khí thích hợp với bản thân.

Nhưng giờ phút này Hỏa Phong đại sư hoàn toàn bại trận, nói như vậy cơ hội đoán tạo vũ cho bản thân cũng không còn, cho nên những người lính đánh thuê này cũng chuẩn bị rời khỏi, nhưng đột nhiên lại nghe thấy Vân Phi Vũ nói rằng gia tộc hắn mở cửa hàng cho vay tiền.

- Tiền trang Linh Vân? Ta chưa từng nghe nói qua, ban đầu vốn là một Đại hội Đoán Tạo, nhưng sau một trận tỷ thí lại biến thành Hội Đấu Giá, vậy mà bây giờ lại thành Đại hội cho vay tiền!

- Ai da, mặc kệ nó có là hội gì đi chăng nữa! Ta và ngươi chẳng qua chỉ là quần chúng, nhưng mà hiện tại người này mở cho vay tiền, không bằng đi xem thử một chút xem có gì hay!

- Đúng! Nếu như chúng ta mượn được tiền, đây cũng là chuyện tốt, cho nên ta phải đi xem sao.

Những người lính đánh thuê này đều là những người cực kỳ thiếu tiền, tiền để mua thuốc, mua trang bị, còn phải chi tiêu cho ăn và ngủ, mặc dù săn bắt một con thú cũng có thể kiếm được kha khá nhưng việc chi tiêu cũng rất lớn, huống hồ không phải lần nào đi săn bắt cũng được lợi, mà lúc nào tính mạng cũng treo trên sợi chỉ, đồ đến tay cũng có thể sẽ bị người khác đoạt đi, cho nên cuộc sống của các dong binh càng không dễ dàng, nếu không muốn chết thì ai cũng phải liều mạng mua trang bị cho bản thân.

Nguyên bản những dong binh kia thật vất vả mới kiếm được ít tiền, chuẩn bị mua một ít đồ dùng, những giữa đường lại tò mò vào xem Đại hội Đoán Tạo, đang lúc muốn rời đi thì lại nghe thấy có người muốn phát “miễn phí” tiền, điều này chỉ có thằng ngu không biết gì mới đi về, khiến cho tâm trạng bọn họ còn vui hơn là đi mua trang bị (vũ khí, quân trang, khí tài).

Mặc dù vũ khí do Hỏa Phong đại sư đoán tạo rất tốt, thế nhưng cái giá của nó cũng là thứ xa xỉ, nhìn tiền trong túi cũng biết bản thân không đủ tiền mua rồi.

Vậy mà lúc này lại có người cho bọn họ vay tiền, như thế tiền của bọn họ hoàn toàn có thể dùng để mua thuốc hay những thứ cần thiết khác.

Rất nhanh, trên Đài Đoán Tạo lấy Vân Phi Vũ làm trung tâm, xung quanh hắn đầy kín người, mà trong khi đó bên dưới cũng đầy người vì còn có những dong binh chưa thể chen lên được.

- Ây! Tất cả mọi người không nên nóng vội, giấy tờ cần ký rất đơn giản, chỉ cần ký tên mình lên giấy, tiền sẽ được trao ngay với lãi suất rất thấp, cho nên người phía sau không cần gấp gáp, rất nhanh sẽ đến lượt mình thôi mà.

Nhìn bên dưới và bên cạnh mình đầy kín người, trong lòng Vân Phi Vũ vô cùng vui vẻ.

- Được rồi, ngươi muốn vay bao nhiêu tiền?

Vân Phi Vũ nói thật to với người dong binh có lẽ đã hơn bốn mươi tuổi trước mắt hắn.

- Ta, ta, ta vay...hai kim tệ!

Nguyên bản vị đại thúc này chỉ đến đây để xem náo nhiệt, hắn không có tiền để mua trang bị, cho nên giờ phút này lời nói ra có phần khẩn trương.

Dù sao từ trước đến nay hắn chưa từng đi vay tiền ở tiền trang, bởi vì lính đánh thuê thời gian lớn đều ở đổ máu trong đao kiếm vào sơn mạch săn bắt ma thú, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị yêu thú hại chết, cho nên chưa từng có ý định đi vay tiền.

- Được, đây là hai kim tệ!

Vân Phi Vũ lập tức cầm lấy giấy và bút rồi viết vào ngân phiếu định mức của tiền trang Linh Vân.

- Ký tên, ở chỗ này!

Vân Phi Vũ viết xong liền đưa ngân phiếu định mức tới rồi sau đó lấy ra hai kim tệ.

Vị đại thúc này vừa thấy thật sự có thể vay được hai kim tệ, lập tức viết tên mình lên ngân phiếu định mức.

Sau khi chuyển kim tệ qua, trong đầu Vân Phi Vũ lập tức vang lên âm thanh quen thuộc từ hệ thống.

- Kí chủ đã thành công cho Lưu Tam vay hai kim tệ, quan hệ cho vay hai bên được xác định, phía dưới là tất cả các kĩ năng của người đi vay, xin mời ngài chọn một...

Vân Phi Vũ nhanh chóng nhìn vào bên trong hệ thống, hắn đánh giá người lính đánh thuê này qua trang bìa, phát hiện đối phương có tổng cộng ba kĩ năng, hai cái phía trước đều là những kĩ năng vô dụng đối với hắn, Vân Phi Vũ vừa nhìn đã thấy chướng mắt, nhưng kĩ năng thứ ba hiện ra lại khiến cho Vân Phi Vũ cảm thấy hứng thú.

- Cái gì cơ? Còn có kỹ năng sủng vật sao?

- Đạt được kỹ năng sinh hoạt: Bồi dưỡng sủng vật. Có trao đổi không?

- Trao đổi!

Vân Phi Vũ lập tức nói, hắn không nghĩ tới mới người thứ nhất mà mình đã thu được một món hàng tốt như vậy, để cho mình lại đạt được một kỹ năng sinh hoạt.

Sau khi xác nhận đã trao đổi, hắn nhanh chóng lên kiểm tra kỹ năng sủng vật.

- Kỹ năng sinh hoạt: Bồi dưỡng sủng vật.

- Cấp độ: 0.

- Điểm kinh nghiệm (exp): 0/100.

- Đối tượng bồi dưỡng: Thú phi cầm.

“Con bà nó, đây quả nhiên là một thứ tốt a!” Vân Phi Vũ không nhịn được thở dài nói, sủng vật ở thế giới này chính là một loại bảo bối, cũng giống như Phi nhi của Tô Tâm Nhu – tọa kỵ của nàng ấy. Đây chính là sủng vật, có sủng vật thì sẽ giải quyết được một số vấn đề vừa đơn giản nhưng lại vừa khó khăn, đơn giản nhất chính là giải quyết vấn đề đi bộ, quan trọng hơn nữa chính là vào thời điểm chiến đấu, sủng vật cũng là một sự trợ giúp rất tuyệt vời.

Vân Phi Vũ suy nghĩ một lúc rồi thu lại kỹ năng sủng vật này, bởi phía sau còn có rất nhiều người, phải nhanh chóng giải quyết hết, sau đó về nhà rồi chậm rãi nghiên cứu cũng không muộn.

- Được rồi, người tiếp theo.

Ánh mắt Vân Phi Vũ đầy mong đợi nhìn người phía sau lưng đại thúc kia.

- Hả? Chỉ vậy thôi sao?

Lúc này khuôn mặt của Lưu Tam đại thúc bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi), chỉ đơn giản như vậy mà đã có thể vay được hai kim tệ?

- Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy, dù sao thì kiếm tiền cũng không dễ dàng, nếu đại thúc rảnh rỗi có thể giới thiệu những người dong binh khác đến đây vay tiền, nhà của ta chính là tiền trang Linh Vân, đến lúc đấy chỉ cần thúc giới thiệu họ đến đó, nhất định sẽ có tiền cho họ vay.

Vân Phi Vũ nhìn vị đại thúc chất phác trước mắt, hơn nữa vừa rồi hắn còn từ trên người của người ta đạt được một cái kĩ năng tốt như vậy, cho nên tâm trạng của hắn cũng thoải mái mà nói nhiều hơn những người khác.

- Thôi! Được rồi, giờ tới lượt ta a!

Sau khi Lưu Tam vay được hai kim tệ, trong lòng hắn vô cùng biết ơn, có số tiền này trong tay, mình có thể mua thuốc cho mẹ già bệnh tình càng ngày càng không ổn đang ở nhà, hiện tại có số tiền này, bệnh của mẹ có lẽ sẽ được chữa trị khỏi, nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị nói lời cảm ơn thì lại bị người phía sau đẩy ra.

Vân Phi Vũ cười với Lưu Tam rồi lắc lắc đầu, sau đó hắn nhìn về người dong binh chen tới trước mặt mình và nói:

- Mượn bao nhiêu?

- Mười kim tệ!

Ha ha, người này khẩu khí không nhỏ khiến cho Vân Phi Vũ cũng có phần bất ngờ, hắn nhìn kĩ thì phát hiện ra người này là thành viên trong tiểu đội mà Lãnh Phong làm thủ lĩnh, nhưng mà hồi đấy nhìn thực lực của Lãnh Phong hắn mới chỉ cho vay 10 kim tệ, còn người trước mặt này thực lực còn lâu mới bằng Lãnh Phong mà muốn mượn 10 kim tệ sao!

- Không được, tối đa chỉ có 5 kim tệ!

Vân Phi Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định không đồng ý cho người trước mắt vay 10 kim tệ. Mặc dù trên người mình có 2000 kim tệ, thế nhưng đâu thể tiêu phí lung tung, nếu như người giống như Lãnh Phong đến mượn tiền, mình sẽ không cần phải đắn đo suy nghĩ rồi, thế nhưng người trước mắt này nghèo như thế, trên người chắc chắn sẽ không có bảo bối gì tốt, đương nhiên không thể cho vay nhiều như vậy rồi.

Bất quá, cho dù không vay được 10 kim tệ, nhưng người lính đánh thuê kia vẫn vô cùng vui mừng cầm lấy 5 kim tệ, sau khi kí tên lên giấy chứng từ, để hệ thống xác nhận quan hệ cho vay hai bên, Vân Phi Vũ bỏ ra vài giây nhìn qua những kĩ năng người này đang sở hữu, quả nhiên không thấy có thứ nào tốt, tất cả những kĩ năng này đều nhiều như rau cải trắng bên đường.

Phía sau còn rất nhiều người, vì thế Vân Phi Vũ đành dựa vào phán đoán của mình, nhìn thực lực của từng người rồi đưa ra quyết định khoản tiền cho vay thích hợp.

Lời Nhắn Chương 26
Cảm ơn các đạo hữu đã ủng hộ, cầu donate, cầu kim phiếu!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 152

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.