Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19.

Tiểu thuyết gốc · 1815 chữ

Thấm thoát ba năm đã trôi qua từ ngày Hoàng Phi hôn mê. Hoàng Kiều đã rất khó khăn trong những năm này để vượt qua và chấp nhận sự thật. Cô vẫn tin Hoàng Phi sẽ tỉnh lại. Nhiều người hỏi cưới cô đều bị từ chối.

Dù chưa cưới xin nhưng cô vẫn nặng tình một lòng mong chờ Hoàng Phi tỉnh lại. Ai cũng bảo cô ngu ngốc nhưng cô Hoàng Kiều không quan tâm mẹ cô cũng luôn bên cạnh cô. Hung thủ vụ mưu sát cũng đã bị xử bắn sau khi nhận tội.

Sáng nay là ngày đầu xuân. Hoàng Kiều vẫn đều đặn đến giường bệnh để thăm Hoàng Phi còn mang cho cô một cành đào dù biết cô chị không thể ngắm nhưng cô bước vào phòng thì rất bất ngờ.

Hoàng Phi đang ngồi đọc những lời nhắn và quyển nhật kí mà cô ghi trong lúc cô chị hôn mê. Hoàng Kiều cứ ngỡ mình mơ mà làm rơi cả cành đào.

Phi thấy vậy vội đỡ lấy cành đào rồi suýt xoa khen.

“Em chọn cành đào đẹp quá Kiều. Tươi và đẹp quá”

“Là chị ,là chị thật sao?”

“Là chị . Hồ Hoàng Phi . Em sao vậy....”

Thấy Hoàng Kiều có vẻ mệt thì cô đỡ em lại giường bệnh của mình rồi hai người cùng ngồi xuống. Hoàng Kiều đã vui mừng đến bật khóc nức nở. Những lo lắng , mong chờ hoá thành dòng nước mắt hạnh phúc. Cô vừa khóc vừa nói.

“Chị tỉnh lại lúc nào vậy? Chị biết em lo lắm không?”

Hoàng Phi thấy Kiều khóc thì bối rối lau đi những giọt nước mắt kia, ôm lấy ,vỗ về rồi nói.

“Chị mới tỉnh lại sau khi y tá rời đi một lúc lâu. Cố gắng một lúc thì chị đã có thể cử động lại chỉ có điều hơi khó khăn vì hôn mê quá lâu. Chị tháo hết dây ra và thử vận động nhẹ một lúc thì đã bình thường lại rồi. Chị mới thấy quyển nhật kí của em và đọc nó. Những năm qua em đã chịu khổ nhiều rồi. Chị sẽ bù đắp cho em và trị hết bọn muốn cưới em. Và chị sẽ làm lễ cưới cho chúng ta”

Hoàng Kiều ôm chặt Phi vui mừng vì đây đúng là cô chị hay ghen của mình rồi.

“Em không quan tâm chuyện cưới hỏi. Em chỉ cần chị tỉnh lại là được rồi. Sự chờ đợi của em đã có quả ngọt. Chị là quà lì xì , là quả ngọt đầu năm mà em yêu nhất”

Hoàng Phi không nói gì thêm mà xoa đầu cô vợ chưa cưới trước mặt. “Cảm giác này ấm áp đến lạ thường...Mình đã cố gắng.. cố gắng tỉnh lại chỉ vì gia đình , vì lời hứa mãi mãi bên nhau , vì con mèo ngốc đáng yêu này....” Hoàng Phi vừa ngẫm nghĩ vừa tiếp tục xoa đầu. Rồi cô nói.

“Em có điện thoại đó không? Gọi video cho ba mẹ của chị với. Điện thoại của chị bị nát vào lần đó rồi”

“Dạ ...dạ... có. Em gọi ngay...”

Hoàng Kiều rất vui vội lấy điện thoại gọi video cho ba mẹ Hoàng Phi. Điện thoại vừa nhận thì Hoàng Phi đã chào làm hai người ngạc nhiên.

[Chúc ba mẹ năm mới vui vẻ!!!’]

[Chúng ta nằm mơ sao. Hoàng Phi đã tỉnh rồi kìa]

[Không phải mơ đâu hai bác . Chị ấy thật sự đã tỉnh rồi]

[Thật sao? Vậy thì tốt quá đợi chút.]

Ba mẹ Phi cúp máy mất làm hai người ngạc nhiên. Hai người lại gọi cho mẹ Hoàng Kiều để báo tin vui bà ấy cũng ngạc nhiên và cũng cúp máy ngang làm cả hai chẳng hiểu.

Hoàng Kiều lo Phi mệt bảo cô nằm xuống. Nhưng Hoàng Phi lắc đầu rồi nói.

“Trời thương cho chị tỉnh chị sẽ không để mất mọi người nữa đâu. Chị cũng chưa mệt. Chỉ muốn ăn chút gì đó thôi”

Hoàng Kiều nghe vậy thì lục trong túi đồ lấy ra một túi bánh quy hình động vật đưa cho Phi làm cô rất thích thú.

“Là bánh quy hình động vật sao?”

“Ừ. Mỗi ngày em đến thăm chị đang hôn mê đều mang một túi bánh như thế này. Ăn đi”

Hoàng Phi nghe vậy thì rưng rưng vì Kiều rất lo cho mình. Cô vừa ăn mấy cái bánh quy vừa khóc.

“Sao vậy?”

“Lâu rồi chị mới ăn lại chúng. Chị tưởng chẳng vào giờ được nếm lại vị này đó”

“Em biết rồi. Chị ăn đi hôm nào em làm nữa cho”

Hai người nói chuyện một lúc thì ba mẹ hai bên đều đến và có các chú dì cũng đến đủ. Mọi người đều ngạc nhiên vì Phi đã tỉnh lại còn đang ăn bánh.

“Con tỉnh thật rồi. Đúng là một kì tích mà..”- Chú 3 lên tiếng .

Ba mẹ Hoàng Phi cũng rất vui mà ôm lấy cô. Mẹ của Hoàng Kiều cũng chúc mừng Phi.

“Con tỉnh rồi đại nạn không chết. Ắt có điềm lành sẽ đến với con”

“Con xin lỗi vì đã làm bác, ba mẹ và các chú dì lo lắng. Con ổn rồi”

Sau khi chú 3 kiểm tra lại tình trạng sức khỏe của Hoàng Phi đều khỏe thì một người kéo nhau nhau về dinh thự của Hoàng Phi để mở tiệc ăn mừng cũng nhân đây Phi đề nghị làm đám cưới cho hai người luôn vì gần ngày đính hôn, ngày cưới Phi lại gặp chuyện để cô dâu phải khổ vì cô nhiều rồi.

Hai bên đều đồng ý và hôn lễ của hai người cũng được tổ chức cùng lúc với tiệc ăn mừng Hoàng Phi tỉnh lại sau 3 năm sống người thực vật.

Niềm vui nhân đôi , mọi người đều rất vui mừng, chúc phúc cho hai người. Lúc ăn tiệc cùng mọi người , Hoàng Kiều chẳng để tâm mấy mà cứ ngắm nhìn Hoàng Phi.

Hoàng Phi quay qua thấy thì Kiều lại nhìn đi chỗ khác làm cô khó hiểu. Tiệc đến tối thì tàn. Hoàng Phi và Hoàng Kiều tạm biệt ba mẹ cô để về dinh thự hưởng tuần trăng mật.

Ba mẹ cô ôm cô một lúc rồi mới để cô đi với điều kiện phải gọi điện cho họ khi rãnh rỗi. Mẹ Kiều cũng ôm cô dặn dò vì con gái đã đi lấy “chồng” rồi.

Hai người đưa mẹ Hoàng Kiều về dinh thự luôn vì mẹ Kiều cũng chỉ còn một mình.

Ba người về tới dinh thự thì hầu gái và quản gia đã ra đón và rất mừng vì cô chủ đã tỉnh lại. Quản gia khi nghe cô chủ giới thiệu mẹ Hoàng Kiều. Ông cũng nhìn theo . Bốn mắt nhìn nhau mẹ Kiều liền nhận ra ngay mà thốt lên.

“Là anh sao Tử Kì? Lâu quá không gặp”

“Cô là ... là cô sao Hà Viên Viên....”

Hai đứa nhìn hai người lớn mà bối rối hỏi.

“Hai người quen nhau sao?”

“Ừ...”

“Vào nhà đi rồi kể con nghe với...”

“Ừ thì cũng được.....” -Hai người lớn hơi ngại.

Cả đám vào nhà bốn người ngồi lại sofa còn các hầu gái thì về phòng mình. Hoàng Kiều nói.

“Mẹ và quản gia có quen nhau sao?”

“Chuyện này....”

Mẹ Kiều ngập ngừng . Quản gia đã nói thay.

“Thời trẻ bọn tay từng là một đôi cùng tuổi yêu nhau rất nhiều. Cho đến khi bà ngoại của Hoàng Kiều ép mẹ con phải gã cho ba con vì ta từng rất nghèo.....Ta sau khi nghe tin mẹ con lên xe hoa thì đã làm đủ nghề chỉ để quên đi việc này...và sau cùng là làm quản gia...”

“Con hiểu rồi . Ba con bê tha bỏ mẹ theo tiểu tam rồi....”- Hoàng Kiều buồn bã nói.

Hoàng Phi thấy thế thì an ủi Kiều rồi ngỏ ý hai người lớn nói lại tình xưa.

“Ông quản gia bao nhiêu tuổi? Vẫn độc thân sao?”

“Tôi tôi 43 tuổi. Cùng tuổi với Viên Viên. Vẫn còn độc thân”

“Ồ. Hai người vẫn còn thương nhau chứ?”

Câu hỏi này làm hai người kia bất ngờ mà ngại ngùng nhưng vẫn thành thật.

“Chuyện này ...tôi vẫn còn yêu dù biết chẳng thể nào có được....”

“Còn mẹ mẹ cũng ...còn rất yêu Tử Kì... dù bị ép lấy ba Hoàng Kiều...”

Hoàng Phi nghe vậy thì nào thẳng luôn.

“Vậy thì tốt rồi. Hai người con nghĩ nên nối lại chuyện tình xưa đi . Cho vui nhà vui cửa....mẹ vợ con cũng có người bầu bạn ....”

“Đúng đó mẹ... con cũng sẽ đồng ý cho mẹ bước thêm bước nữa...”

“Chuyện này để chúng ta nói chuyện với nhau đã ....”

“Không thể quyết định được....”

“Vậy hai người cứ nói chuyện đi ạ. Chúng con về phòng...”

Hai người nói xong thì chạy đi mất để lại hai người kia chẳng biết làm gì. Sau vài phút, hai người cũng đã nói chuyện với nhau, hỏi thăm các thứ và bàn về chuyện lúc nãy. Sau cuộc nói chuyện thì hai người đã có quyết định của riêng mình. Hai người đã chấp nhận quay lại bên nhau. Hai người về phòng ngủ của quản gia để nghỉ ngơi.

Bên chỗ Hoàng Phi với Hoàng Kiều thì Phi lại đè Kiều ra nhưng cô nàng không phản đối mà chỉ lo lắng.

“Chị mới tỉnh dậy mà. Muốn động phòng thật sao?”

“Em không muốn sao?”

“Em không có ý đó. Chỉ lo chị sẽ mệt mỏi vì mới tỉnh thoii”

“Em không cần lo lắng quá. Chị không đuối sớm . Ngược lại là em sẽ mệt đấy vì đêm nay chị sẽ lấy đầy em và khiến em mang hạt giống của chị”

“Em luôn sẵn sàng khi có chị ở bên...”

“Vậy thì đừng hối hận.”

Hoàng Phi bắt đầu làm chuyện ấy khiến Hoàng Kiều rên la vì sung sướng. Những âm thanh dâm dục, chèm chẹp vang vọng khắp phòng.

Bên dưới phòng quản gia ,đôi tình nhân sau bao năm xa cách thì cũng đã lại thành đôi. Năm ấy đã tự làm lễ cưới vừa xong bị mẹ phát hiện nên mẹ Hoàng Kiều bị bắt về nhà và ép đi lấy chồng nên vẫn chưa động phòng với quản gia. Tối nay hai người cũng động phòng luôn. Âm thanh vang vọng khắp phòng ngủ.

Hai mẹ con Hoàng Kiều bị làm đến mệt lữ mà ngất đi. Còn hai người kia thì dọn dẹp lại hết rồi mới đi ngủ. Hai phòng đều có một đêm động phòng tuyệt vời.

Bạn đang đọc Hãy Thổi Còi Tôi Sẽ Đến Bên Em. sáng tác bởi TieuGiao2k8
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TieuGiao2k8
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.