Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người cha bất đắc dĩ

Phiên bản Dịch · 1386 chữ

Lời của tác giả​

Khi bóng Jolly và Hoàng đi khuất, Huân vẫn đứng thẫn thờ ở đó. Trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt không nói thành lời. Đầu anh lúc nào cũng hiện lên hình bóng của nó kể từ ngày hôm ấy, kể từ ngày đầu tiên mà anh thấy nó - cô gái băng lãnh vô cảm với nụ cười nhếch. Giờ bảo anh quên nó còn khó hơn lên trời hái sao. Đầu anh bỗng loé lên ý định đấu đến cùng với đứa cháu của mình.

Huân bước xuống phòng y tế thăm nó. Nó đang cuộn tròn trong chiếc chăn, đôi mắt vô hồn nhìn về hướng nào đó. Huân tiến lại gần và ngồi bên mép giường. Anh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nó đặt lên má mình rồi áp vào lồng ngực rắn chắc, nơi chứa trái tim đang đập liên hồi.

- Tôi mong em hiểu tình cảm của tôi là thật.

Nó rụt tay lại rồi quay người vào bên trong. Nó biết tình cảm của anh chứ, nó biết anh tốt chứ, nhưng nó đau lòng vì không thể yêu một người tốt như thế. Nó rất muốn mình có cảm xúc dù chỉ một lần với Huân nhưng trái tim nó đã bị ai đó khoá chặt. Trái tim ấy chỉ có thể chứa hắn mà thôi. Sao số trời lại trớ trêu đến thế? Người tốt nó muốn yêu thì không được, còn kẻ phụ bạc nó muốn quên cũng không xong.

Nó nói nhỏ:

- Em xin lỗi thầy, lúc nãy là em nói vớ vẩn.

- Tôi không để tâm nó vớ vẩn hay là thật. Tôi vẫn sẽ cố sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của em.

- Jolly cũng đã nói cho thầy biết... em chỉ có thể yêu một người.

- Tôi biết. Tôi muốn mình thế vị trí của người ấy, tôi sẽ cố.

Nó không nói gì bởi không thể nói gì được. Nó đang nghĩ, nếu hai năm trước hắn không nói lời chia tay? Hay đơn giản là tối đó nếu hắn nghe điện thoại của nó thì... nó và hắn có quay lại với nhau? Nghĩ xong nó mới thấy mình thật ngốc, nó còn không biết hắn đã bao giờ yêu nó thật lòng chưa. Từ ngoài cửa, Hoàng đi vào, thấy Huân hắn hơi ngạc nhiên một chút.

- Cậu Huân? Cháu nhớ cậu có tiết dạy.

- Cậu đã nhờ người dạy thay rồi. Cháu xuống đây làm gì vậy?

- Cháu... thăm bạn thôi.

Nghe thấy giọng hắn, không hiểu sao lòng nó có chút vui mừng. Nó định quay ra nhưng rồi nghĩ điều gì đó lại thôi. Nó nói phũ phàng:

- Tôi không cần anh thăm.

- Đừng có nói vậy, Vĩ Thanh. Anh muốn nói chuyện.

- Hết chuyện rồi, đi đi.

Một tia cảm xúc nhói lên trong lòng Hoàng. Lần đầu hắn đối mặt với sự tẻ nhạt của người khác có hơi buồn bực, nhưng người khước từ hắn lần này lại là nó, hắn rất đau lòng, càng đau lòng hắn càng muốn quay lại với nó.

Không gian giữa hai người con trai và nó yên tĩnh lạ thường. Ai cũng là người hữu tình cả, càng hữu càng đau mà càng đau càng yêu đậm. Đó là quy luật của tình yêu thật sự.

------------

Tối ấy, nó mệt mỏi nằm ra giường. Jolly ngồi bên cạnh buồn không kém nó. Mỗi người một câu chuyện, mỗi người một lỗi đau không ai kém ai cả.

Đúng lúc ấy điện thoại nó reo lên và trên màn hình hiện lên cái tên "bố". Nó định không nghe nhưng rồi cũng miễn cưỡng vuốt màn hình lên tiếng:

- Alo!

- Thanh à, bố đây. Bố... bố xin lỗi con rất nhiều. Bố yêu con rất nhiều nhưng bố... Con hãy tha lỗi cho bố. Hãy tha lỗi cho bố Thanh nhé... Thanh, con còn nghe máy không?

Mỗi câu nói là mỗi nhát dao đâm vào tim nó. Nó tắt máy rồi im lặng không nói gì. "Bố yêu con rất nhiều." ư? Thật nhảm nhí! Bố đối xử ra sao với nó, thái độ ra sao với nó, nó biết. Yêu lắm sao? Yêu nó lắm sao nhẫm tâm với nó như thế? Sao trơ mắt nhìn nó một mình đối diện với màn đêm nguy hiểm như thế? Con người thật tài! Họ sắm được rất nhiều vai cho mình mà không biết rằng đó chỉ là sự giả tạo.

Nó không kể với Jolly mà kéo chăn đi ngủ luôn. Jolly cũng không để ý nên không biết chuyện gì.

Sáng hôm sau cũng như sáng của bao ngày khác. Nó ngồi một mình một chỗ, học và học không quan tâm ai hết. Điện thoại nó lại đổ chuông, số này hơi lạ. Nó bắt máy thì bên kia là một giọng nữ trung niên:

- Cháu có phải cái Thanh không? Cô Hoà đây.

- Vâng cháu đây cô.

- Cháu về nhà ngay đi. Bố cháu... bố cháu qua đời rồi. Ông Trần bị người ta giết hại.

Choang! Chiếc điện thoại rơi từ tay nó xuống đất.

Nó thẫn thờ khuỵu xuống. Đôi mắt vô cảm tuôn ra hai hàng lệ đau đớn. Bỗng nó đưa tay lên chặn miệng, trong cổ họng nó ứ lên một thứ chất lỏng ngòn ngọt tanh nồng. Máu tỉ qua những kẽ tay trông thật đáng sợ, và cuối cùng nó không còn sức để ngăn chặn thứ chất lỏng ấy nữa, để nó phun ra trước những con mắt hãi hùng. Nó ngã xuống đất và dần lịm đi.

Tất cả học sinh trong lớp kinh hãi nhìn nó. Đứa hét lên, đứa lấy điện thoại gọi cho cô giáo...

Ngoài cửa Jolly xồng xộc chạy vào. Cô như một con thú hoang đập bàn quát!

- Đứa nào làm ra chuyện này? Nói mau! Hổ cái không giương vuốt, chúng mày tưởng bà là hello kitty à?

Lớp mười một lý một phen khiếp sợ với sự hổ báo của Jolly. Không ai dám ho he gì cả, một thằng ngồi gần nó lí nhí nói:

- Thanh... Thanh nghe điện thoại xong liền...

Jolly gầm gừ nhìn cái điện thoại của nó rơi trên đất. Cô cầm lên và gọi lại số vừa gọi đến. Cô cũng hơi thất thần sau khi cái tin bố nó đã mất do có kẻ sát hại.

- Vĩ Thanh!

Hoàng và Huân cũng chạy vào hốt hoảng gọi nó. Dù chưa hiểu nguyên nhân nhưng thấy nó như vậy, ngay lập tức Huân bế nó tới bệnh viện. Hoàng chỉ nhìn theo người cậu của mình mà hơi tiếc nuối khi bị cướp công. Hắn nhìn sang Jolly vẫn đang thất thần hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra?

Jolly lấy lại được hồn phách, cô nhanh chóng bỏ qua Hoàng rồi đi theo Huân, gọi điện cho Huy.

Thấy mình như kẻ thừa, Hoàng đành hỏi những đứa trong lớp, thì biết rằng là bố nó mất. Lòng hắn như bị dao đâm, rất đau đớn rất khó chịu! Hắn cũng đi theo những người kia đến bệnh viện với nó.

Đến đó, họ gặp Huy đang sôi máu đi tới đi lui vò đầu bứt tai, anh thấy Huân bế nó thì vội lao tới xem nó ra sao và đưa vào phòng cấp cứu.

Huy kéo Jolly ra một chỗ nói chuyện:

- Chú... đã tìm thấy tung tích của chú rồi.

- Chú sao?

- Là bố của Vĩ Thanh và chú đã...

Jolly hơi lảo đảo vịn lấy tay Huy. Những chuyện rắc rối gì đã xảy ra thế này?

Bác sĩ đi ra với kết quả không như mong đợi. Đây cũng không hẳn là bệnh tật gì, nhưng người xưa gọi nó là tâm bệnh. Đúng, tâm bệnh. Sinh ra khi con người tự ngược tâm mình, quá đau đớn trong một thời gian quá dài sẽ phát bệnh rồi cơ thể sẽ yếu dần đi. Không chữa bằng hình thức, mà phải chữa nội tâm người ấy.

Theo lời bác sĩ thì nó nếu tỉnh sẽ tỉnh trong vài ngày tới, còn không thì... Vậy là nó sẽ trở thành người thực vật ư?

Hết chương 9​

Bạn đang đọc Hãy để anh được yêu em lần nữa của Thủy Hàn (Eaquil)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daipham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.