Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trái tim hắn đã rung động

Phiên bản Dịch · 1988 chữ

Lời của tác giả​

Jolly và Huy đi một tuần và đã trở về. Họ vui mừng vì cuộc họp đã diễn ra thành công, Huy kết nạp được một đối tác có sức ảnh hưởng rất lớn ở châu Âu. Tối hôm ấy, trời mưa to tầm tã, lại kèm thêm cả sấm chớp nữa, nhưng trong lòng hai anh em vẫn rất vui. Jolly lôi điện thoại ra gọi cho nó để mời nó đi ăn mừng vì sự thành công của Huy.

Quái thật! Nó không nghe máy. Trong lòng Huy và Jolly dấy lên dự cảm chẳng lành.

- Em thử gọi lại lần nữa xem, biết đâu giờ này cái Thanh đang tắm hay gì đấy.

Jolly gọi thêm vài lần nữa nhưng vẫn không thấy ai nghe máy. Máu trong người cứ sôi hết cả lên. Huy mở mạng lên định vị điện thoại của nó. Nhanh chóng trên màn hình xuất hiện một chấm đỏ. Huy lái xe đến đấy, tìm kiếm một lúc lâu thì thấy bên đường có vật thể gì đen đen di chuyển được. Qua ánh đèn ô tô, Huy và Jolly nhận ra đó là Vĩ Thanh.

Nó thẫn thờ đi trong đêm tối, nước mắt hoà với nước mưa không cần biết xung quanh đã xảy ra chuyện gì. Huy và Jolly vội lấy ô rồi ra khỏi xe. Khi Huy vừa động đến vai nó thì nó giật nảy mình sợ hãi hét lên trong vô thức:

- Tránh xa tôi ra! Làm ơn đừng động vào người tôi. Tôi chỉ là học sinh thôi... Đừng, đừng động vào tôi.

Huy ôm lấy cơ thể đang run lên vì lạnh của nó mặc sức cho nó vùng vẫy la hét. Jolly đứng bên cạnh che ô cho hai người không ngừng tự hỏi nó đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Thôi nào Thanh, anh đây mà. Được rồi, đừng sợ, là anh Huy đây.

Dường như nó đã nhận ra anh, thay vì vùng vẫy nó ôm chặt lấy anh khóc nức nở.

- Anh hãy cứu em thoát khỏi tay bọn chúng! Em không muốn đi theo chúng, em sợ lắm!

- Anh đưa nó vào xe đã rồi tính. - Jolly nói.

Huy đưa nó vào xe rồi lấy tấm khăn bông ra lau nước đi cho nó. Toàn thân nó lạnh buốt, mặt mày tái nhợt đi. Đây là mùa xuân, vẫn còn những cái lạnh của mùa đông chứ đâu phải mùa hè. Huy tự hỏi nó đã dầm mưa bao lâu rồi để cả người run lên bần bật, lạnh toát như một cái xác không hồn thế này? Jolly đau xót nhìn nó, giờ nó còn không cả nhận ra cô là ai nên xua đuổi như đuổi kẻ ác.

Không còn nghĩ thêm được thêm gì nữa, Huy lái xe đưa nó về căn biệt thự hoàng gia của mình. Người giúp việc đưa nó đi tắm bằng nước ấm sau đó đưa nó ra ngoài cùng Huy và Jolly.

Nó mơ màng nhìn khung cảnh xung quanh mình. Khang trang, lộng lẫy, từng món đồ từng chi tiết đều tinh xảo và quý giá.

Jolly gọi nó:

- Thanh, ra đây ngồi này!

Nó nhìn sự vật xung quanh bằng con mắt lạ lùng. Đầu đau nhức đến tê dại, toàn thân như mất sức, nó hơi lảo đảo ngã khuỵu xuống nền đá hoa lạnh buốt. Jolly chạy lại đỡ lấy nó, cô đưa tay sờ lên trán. Nóng quá! Nó bị sốt rồi. Cô dìu nó vào phòng ngủ để nó nghỉ ngơi còn Huy thì đi lấy thuốc và chuẩn bị cháo nóng cho nó.

Trong cơn mê sảng, nó níu chặt lấy tay Jolly miệng thì luôn kêu sợ. Nó còn ôm chặt lấy Huy, nhờ anh bảo vệ mình. Huy và Jolly vẫn không hiểu tại sao nó như vậy. Chắc hẳn đã có gì đó rất kinh khủng xảy ra thì mới có thể khiến đứa mạnh mẽ như nó trở lên như thế.

Huy nhìn Jolly nói:

- Em đi ngủ trước đi, để Thanh đấy anh lo.

- Em không thể ngủ được.

- Anh không muốn cả em cũng bị bệnh đâu, mai còn đi học đấy, mau ngủ đi!

Jolly gật đầu lấy lệ rồi đi ra ngoài. Nói là ra ngoài nhưng cô ngồi trước cửa căn phòng ấy cả đêm.

Đêm ấy, nó chìm vào mê sảng. Trong cơn mê, nó liên tục gọi Huy hãy tới cứu nó:

- Tránh xa tôi ra, tránh xa ra. Anh Huy đến cứu em với, anh hãy mau đến đây đi. Anh Hoàng, tại sao anh không nghe máy?

Hoàng? Phạm Duy Hoàng ư? Sao hắn lại xuất hiện trong chuyện này? Hay chỉ là vô tình nó gọi ra tên ấy trong vô thức? Ngoài kia Jolly nghe mà như có con dao cứa vào tim mình. Sao nó vẫn có thể nặng tình với hắn như thế được cơ chứ. Một kẻ lăng nhăng như hắn không đáng để yêu.

Nó vẫn như nửa mê nửa tỉnh, nó thều thào với Huy:

- Anh có biết em muốn có một người anh trai lắm không? Trong các câu chuyện, người anh trai luôn là vị cứu tinh của em gái, người anh trai luôn bảo vệ em gái trong mọi tình huống.

- Vậy từ nay anh sẽ là anh trai của em. Em không phải sợ gì hết, có anh ở đây rồi.

- Mẹ không đón em, bắt em đi bộ về. Trời tối, đám người đó bu lấy em. Họ định bắt em đi, họ muốn chiếm giữ thể xác em, họ muốn lấy đi sự trong sáng của em... Em sợ lắm! Trời tối và mưa, em rất sợ, em sợ họ quay lại bắt em... họ còn dọa rắn em...

Nó vừa nói trong vô thức vừa khóc. Lòng Huy rất đau, như thể chính đứa em gái Jolly bị như thế vậy. Anh ôm chặt nó an ủi:

- Có anh rồi, họ chả làm gì em được nữa đâu.

Ngoài kia, Jolly đã khóc tự lúc nào. Đây là nguyên nhân ư? Thật đáng sợ! Mẹ nó vô tâm đến mức bỏ nó như vậy ư? Để con gái mình tự đối mặt với bóng tối và nguy hiểm rình rập.

----------

Sáng hôm sau, lớp mười hai lý trước giờ học...

Hoàng ngồi tán dóc với thằng bạn:

- Mày ơi, tối qua em Thanh gọi cho tao mày ạ!

Hoàng còn giơ cả cái điện thoại ghi rõ lịch sử cuộc gọi đến với cái tên "Thanh yêu".

- Trần Vĩ Thanh, bạn gái mày hai năm trước á?

- Ừ. Tự dưng gọi cho tao làm gì không biết. Tao không nghe máy tắt đi luôn. Kiểu gì chả gọi cho tao rồi bảo "mình quay lại đi" hay gì gì đấy, tao quen quá mà.

- Chả hiểu mày nghĩ gì hồi ấy quen nó những một tháng, lại còn định kéo dài nữa chứ.

Hoàng ngồi thẩn thơ ra ghế nghĩ về những chuyện trước kia khi gặp nó. Hắn đã tạo ra một cuộc tình đẹp như truyện cổ tích rồi tự tay biến nó thành câu chuyện buồn.

Hắn vu vơ nói:

- Tao không biết, tao thấy Vĩ Thanh cứ... Hình như hồi đấy tao thích nó thật đấy mày ạ. Nhưng may hồi ấy chúng mày khuyên nhủ tao chứ nếu không, chắc bây giờ tao đã hết vận hoa đào rồi. Con gái chỉ là món đồ trang sức thôi! Ha ha.

Uỳnh!

Cánh cửa mười hai lý bị đá văng ra, từ ngoài cửa Jolly hùng hổ đi vào đứng trước mặt Hoàng quát:

- Đồ khốn nạn, anh có biết vì anh không nghe máy mà khiến con Thanh nó làm sao không hả? Nó gọi cho anh với hy vọng anh đến giúp, vậy mà anh... Nó đã phải dầm mưa suốt mấy tiếng đồng hồ với thời tiết lạnh giá này, nó bị bọn côn đồ trêu trọc rồi còn suýt...

Jolly tuôn xối xả vào mặt hắn, nhưng hắn có vẻ chưa hiểu ý nên hỏi:

- Em đang làm loạn gì ở đây vậy? Bạn gái anh hiểu lầm đấy!

Jolly vung tay tát mạnh Hoàng một cái.

- Con gái chỉ là món đồ trang sức ư? Anh thử bị người ta coi như thế xem có thấy dễ chịu không? Vĩ Thanh sốt đến bốn mươi độ chỉ vì một kẻ khốn nạn như anh đấy. Tại sao anh không nghe điện thoại của nó?

- Ý em là hôm qua Thanh gọi cho anh chỉ vì muốn anh giúp?

- Phải! Vì chút tình cảm mà nó không thể dứt ra nên nó mới gọi cho anh. Nó tin tưởng anh nên mới gọi, vậy mà...

Jolly tức điên không làm gì được vứt lại một câu nói và quay đi:

- Sao trên đời lại có kẻ xấu xa, khốn nạn như anh cơ chứ!

Cơn cuồng phong của Jolly lướt qua mười lý làm cánh cửa đổ ập xuống và biết bao cặp mắt săm soi nhìn Hoàng. Hoàng hơi thẫn thờ ra đó, bạn hắn nói:

- Làm gì mà căng. Em ấy gọi cho mày vì nhờ cơ?

Hoàng đẩy thằng bạn ra và ngồi xuống nghĩ mung lung. Trong lòng hắn nhói lên một cảm giác mà hai năm truớc nó đã mang đến cho hắn. Sau hai năm, sự vô tình của tạo hóa ấy vẫn vương đọng lại trong hắn một hình ảnh: một cô bé hồn nhiên vô tư đáng yêu. Giờ đây khi gặp lại nó, hắn thấy nó thay đổi quá nhiều. Đôi mắt ngây thơ tinh nghịch ấy, giờ đây là đôi mắt vô cảm băng lãnh.

Hắn luôn tự nhủ rằng con gái chỉ là món đồ trang sức, nhưng thật sự với nó, hắn đã bỏ ra cả tình cảm thật của mình để mua được món trang sức ấy thuộc về mình. Hắn có cảm giác như cả ngàn nhát dao đang cứa vào trái tim mình khi nghe Jolly nói.

---------

Nó khỏi ốm và đi học đúng vào ngày valentine. Hôm ấy cả trường được nghỉ buổi chiều, ai ai cũng có đôi cả. Hoàng không ngoại lệ. Bạn gái hắn vào lớp mười hai lý ôm cổ hắn nũng nịu:

- Anh à, mình sẽ đi chơi ở đâu vào chiều nay đây? Anh mua chocolate tặng em chưa?

Hắn chỉ lạnh lùng buông ra một câu:

- Đi đi, tôi chán cô rồi.

- Anh nói gì cơ?

- Tôi nói chia tay, cần tiền đền bù thì đây, cầm lấy mà chiều đi chơi rồi tự mua chocolate mà ăn.

- Anh...

- Ra khỏi lớp đi!

Cô gái kia vừa giận vừa xấu hổ dậm gót ra khỏi lớp. Còn hắn thì vò đầu bứt tai gục măt xuống bàn:

- Tại sao không ai có thể đem đến cho tôi được cảm giác như em chứ?

Hắn bỏ xuống sân cỏ ngồi cho dễ chịu. Khi đi xuống ấy, hắn thấy nó đang ngồi trầm ngâm ở ghế đá. Hắn đứng nhìn nó rất lâu tự nói một mình:

- Tôi đã biến em thành cái gì thế này? Vô cảm, băng lãnh! Chết tiệt, sao em có thể mang đến cảm giác ấy chứ, mà không phải ai khác.

Rồi hắn bỏ đi, hắn lướt qua mặt Jolly tự lúc nào mà không biết. Jolly đã nghe hết những gì mà hắn nói, lòng cô bỗng hụt hẫng điều gì đó.

Kẻ lăng nhăng ấy đã động lòng rồi ư? Nhưng không phải với Jolly mà là với nó.

Đã lăng nhăng thì đừng yêu ai vội.

Đã cho người ta cơ hội thì đừng làm tội người ta.

Đã thấy không hợp thì đừng nói thương.

Đã quyết định thương thì đừng tương tư thêm một ai khác.​

Hết chương 7​

Bạn đang đọc Hãy để anh được yêu em lần nữa của Thủy Hàn (Eaquil)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daipham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.