Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi - Công chúa Jolly

Phiên bản Dịch · 1169 chữ

Lời của Jolly​

Sau khi chia tay nó ở sân trường, chúng tôi mỗi đứa về một lớp. Tiết chào cờ trôi qua, lớp tôi đến tiết văn. Không khí trong lớp học yên tĩnh lạ thường. Học xong bài cô ngồi kể chuyện cùng cả lớp tôi.

Lúc ấy, một đứa ngồi cuối lớp la lớn lên:

- Á! Con chuột chết!

Cả lớp giật mình nhốn nháo bu xuống phía cuối lớp, cả cô giáo nữa. Đứa kinh hãi, đứa cười kinh tởm, đứa nói văng tục mấy câu về loài chuột.

Sau khi đã xử lý xong con chuột, cô nói với cả lớp:

- Các em ạ, các em đừng nên nói về một con vật như vậy. Các em hãy đặt mình vào những đứa con của con chuột ấy, chúng mất bố mẹ như các em mất bố mẹ thôi. Loài chuột không phải là xấu, đừng nên kinh tởm chúng như vậy.

Tôi trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cành cây, mấy đôi chim tíu ta tíu tít chăm những con non. Tôi nhìn chúng mà cảm thấy ghen tỵ quá. Sống mười bảy tuổi đầu, cuộc sống của tôi được nhiều kẻ ghen tỵ, sống trong giàu sang, được bao bọc như một công chúa. Mọi người thường gọi tôi là công chúa Jolly. Cuộc sống của một công chúa được nhiều người ngưỡng mộ là vậy nhưng ai biết rằng công chúa Jolly này phải đi ghen tỵ với những con vật tầm thường nhỏ bé. Tôi ghen tỵ với chúng vì chúng có gia đình hoàn chỉnh, có bố có mẹ.

Ôi... Cuộc đời thật là không cho ai cái gì hoàn chỉnh bao giờ. Nhiều lúc tôi bật khóc tự hỏi tại sao mình không có bố mẹ như bao người khác? Tại sao tôi không có dù chỉ là một tấm hình của bố mẹ?

Anh Huy, người thân duy nhất của tôi đã không biết bao nhiêu lần an ủi tôi rằng: "Bố mẹ thương em nhất đấy! Vì thương em nên bố mẹ mới ra đi để cho em có được cuộc sống bình yên."

Tại sao bố mẹ tôi phải vì cuộc sống của tôi mà ra đi? Tại sao? Vẫn là những câu hỏi bủa vây tôi hồi còn bé, nay lại ùa về.

Thấy tôi không tập trung, cô gọi tôi mấy câu. Tôi giật mình thoát khỏi sự mộng mị về quá khứ.

Cách tôi mấy bàn là chỗ của Mai Hương - đứa ghét tôi nhất hệ mặt trời. Nó cố tình nói to để cho tôi nghe thấy:

- Nó không có bố mẹ thì biết gì về tình cảm ấy. Chảnh thấy ớn! Cứ làm như mình là siêu sao không bằng.

Tôi nghe được câu nói đó, máu nóng trong người cứ dồn lên. Không kiềm được cơn tức, tôi cầm cái máy tính casio nhắm thẳng đầu nó mà ném.

Đúng lúc Mai Hương quay mặt lại, cái máy tính đáp vào má nó. Tiếng hét chói tai của Mai Hương vang lên, kèm theo sau đó là tiếng xì xào bàn tán của những học sinh khác.

Cô giáo xuống nói tôi:

- Sao em lại làm thế với bạn? Em có biết đây là trường học không?

Tôi lẳng lặng không nói gì rồi bỏ ra ngoài. Lòng tôi rối bời, bị động trúng tim đen tôi như kẻ mất trí chỉ muốn nhào đến xé xác nó ra.

Hết tiết năm, Vĩ Thanh gọi điện cho tôi. Tôi vội bắt máy:

- Mày đang ở đâu đấy? - giọng nó bên kia nghe vẻ lo lắng.

- Tao... À ừ... Mày cứ về phòng trọ trước đi, tao về sau.

- Ừm.

Rồi nó cúp máy.

Tôi vò tung mái tóc ngắn của mình. Tôi rất muốn có bố mẹ, nhưng họ... đã ra đi kể từ lúc tia sáng đầu tiên lọt vào mắt tôi. Tôi còn chưa kịp nhìn mặt họ. Không biết tôi có giống họ không?

Về điểm này, tôi lại thấy Vĩ Thanh sướng hơn mình, nó có cả bố và mẹ. Lòng tôi cứ bứt dứt không nguôi được cảm giác muốn nhìn mặt bố mẹ dù chỉ một lần, nhưng tôi biết đó chỉ là ảo tưởng.

Đến gần hết buổi trưa, tôi mới về phòng trọ của tôi và Vĩ Thanh. Thấy tôi, nó vồ đến hỏi:

- Mày đã... Tao nghe nói mày đã đánh Mai Hương trước mặt cô giáo.

Tôi điềm nhiên trả lời:

- Nó đáng bị thế.

- Nó đáng là chuyện của nó, rồi cô sẽ gọi về cho anh Huy, rồi anh ấy sẽ rất buồn mày có biết không?

Anh Huy buồn tôi cũng buồn chứ. Nhưng với tính cách của tôi, tôi không tài nào kiềm chế được cơn giận.

Bất giác khoé mắt tôi cay cay, Vĩ Thanh vỗ lưng an ủi tôi:

- Đừng buồn vì lời chúng nó nữa. Mày là Jolly mạnh mẽ cơ mà, tao ghen tỵ với mày lắm đấy!

- Tao muốn có bố, muốn có mẹ! Mày có biết tao thèm khát được gặp bố mẹ mình.

Đôi mắt Vĩ Thanh đượm buồn, tôi đã phạm phải một sai lầm là đã động đến nỗi đau của nó. Lẽ ra chuyện buồn của tôi chỉ mình tôi buồn là đủ, tôi không muốn Vĩ Thanh buồn vì mình nữa bởi nó đã quá đau lòng rồi.

Tối ấy, anh Huy nhắn tôi về nhà có việc thì tôi biết là anh đã nhận được điện thoại của giáo viên rồi. Chắc anh đang nổi trận cuồng phong chờ tôi về là mắng té tát luôn. Nhưng không, anh ngồi thừ ra trên ghế salont, mặt mày ủ rũ. Thấy tôi về, anh vẫy tay gọi lại.

Tôi nặng nề nhấc từng bước chân đến chỗ anh rồi lí nhí nói:

- Em... xin lỗi, em sai hơi quá rồi.

Anh không mắng tôi chỉ nhỏ nhẹ bảo:

- Anh hiểu mà.

Sống mũi tôi cay cay, tôi nhào đến ôm chầm lấy anh khóc nức nở. Tôi nghẹn không nói ra thành lời, chỉ biết ôm anh mà khóc.

- Anh nói xem, tại sao bố mẹ vì em mà chết? Có phải tại họ ghét em như bố mẹ Vĩ Thanh không?

Anh vỗ vỗ lưng tôi thì thào:

- Sao bố mẹ lại ghét em chứ? Rồi em lớn em sẽ hiểu tại sao thôi. Họ yêu thương em lắm. Thôi nào đừng khóc nữa, em là công chúa Jolly cơ mà!

Nồng ngực anh ấm áp bao bọc lấy tôi khiến tôi có cảm giác an toàn, được bảo vệ. Tôi đoán anh không muốn tôi biết sự thật đau lòng nào đó. Tôi muốn mình lớn thật nhanh để hiểu được mọi chuyện của bố mẹ.

Công chúa Jolly ư? Đúng, tôi là một công chúa nhưng tôi là công chúa bất hạnh... và đôi khi tôi chỉ muốn mình có cuộc sống bình thường mà thôi.

Hết chương 2​

Bạn đang đọc Hãy để anh được yêu em lần nữa của Thủy Hàn (Eaquil)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daipham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.