Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nó - Vĩ Thanh

Phiên bản Dịch · 1333 chữ

Lời của Jolly​

Sớm đầu đông se lạnh, tôi ngồi trong căn phòng sa hoa, lộng lẫy của mình ôm cái cặp sách chuẩn bị đi học. Hôm nay là thứ hai đầu tuần nên tôi phải đi sớm để chào cờ. Tôi - Trần Minh Hương, cô công chúa nhỏ của họ Trần và cũng chiếm luôn danh hiệu "người đẹp" của trường THPT ABC. Tôi không mấy bận tâm tôi đẹp đến đâu vì điều đó không làm cuộc sống của tôi hạnh phúc hơn mà chỉ càng làm tôi bị bủa vây bởi sự lừa gạt, giả dối, đố kỵ...

Đang ngồi dán mắt vào chiếc điện thoại chơi games thì tiếng anh trai tôi - Trần Minh Huy vọng từ dưới tầng lên:

- Có nhanh lên xuống đi học không thì bảo nào!

Tôi vội bật dậy khỏi chiếc giường rồi xuống nhà để đi học.

Anh Huy lịch lãm trong bộ vest màu đen. Nhìn qua, anh có vẻ lãng tử của trai mười tám, có vẻ điềm tĩnh chín chắn chắn của một doanh nhân ngoài ba mươi, nhưng thật ra anh mới chỉ hai mươi ba tuổi thôi. Trẻ vậy nhưng anh đã phải đảm nhiệm cương vị giám đốc điều hành rất quan trọng trong công ty. Đối với tôi, anh là người đàn ông hoàn hảo nhất mà tôi từng biết, anh đem lại cả bầu trời tươi đẹp cho tôi khi tôi không có bố mẹ ở bên.

Anh lái chiếc Lamborghini ra cổng rồi gọi tôi. Tôi nhanh nhảu chui vào xe rồi cười toe toét:

- Hôm nay anh lại định đi đâu à? Trông anh ăn mặc đẹp thế kia.

- Anh thì lúc nào chả đẹp rồi. Ha ha ha!

Anh cười rồi bắt đầu lái xe đưa tôi tới trường.

- Thế cơ? Là anh tự nhận mình đẹp hay có ai mắt kém bảo thế vậy?

- Cô nào gặp anh chả bảo thế, anh trai của em có giá lắm đấy nhá.

Anh em tôi nói cười chí chóe với nhau cho tới khi đến cổng trường. Anh dừng xe để tôi xuống, không quên nhắc nhở:

- Trời đổ lạnh rồi đấy, nhớ giữ ấm. Bảo cả Vĩ Thanh thứ bảy tuần này chúng ta cùng mở một bữa tiệc nhỏ nhé!

Tôi gật đầu rồi ra khỏi xe. Xung quanh tôi là những ánh nhìn quen thuộc như mọi ngày, đố kỵ có, ngưỡng mộ có, thích cũng có mà ghét cũng có. Tôi đảo mắt quanh sân trường tìm con bạn thân Trần Vĩ Thanh của tôi.

Nó kia rồi, đang ngồi ở ghế đá chờ tôi. Tôi chạy ra đó và ôm chầm lấy nó cho đỡ nhớ. Chắc tại tôi ôm chặt quá nên nó cố gỡ tay tôi ra lắp bắp:

- Tao... tao... ngạt thở quá!

Tôi cười lớn rồi buông tha nó nhưng ai ngờ nó lại kí đầu tôi rõ đau. Chúng tôi trêu đùa nhau ở sân trường mãi cho tới khi trống đánh vào tiết chào cờ. Chúng tôi học hai lớp khác nhau, tôi học lớp mười một toán còn nó học lớp mười một lý.

Tôi với Vĩ Thanh thân nhau từ hồi đầu cấp ba, tôi quý nó lắm và có lẽ nó là người bạn thật sự đầu tiên của tôi.

Cái tên Vĩ Thanh nghe lạ lắm đúng không? Ban đầu, "khó hiểu" cũng là cảm giác của tôi. Sau khi thân với nó, tôi có hỏi ý nghĩa cái tên nhưng đôi lần nó chỉ rưng rưng ngấn lệ mà nói rằng đó là điều bất hạnh nhất nó nhận được từ gia đình.

Một năm rưỡi tôi là bạn của Vĩ Thanh, tôi phần nào biết được hoàn cảnh của nó. Nó cũng có một gia đình đầy đủ như bao người khác. Kinh tế gia đình khá giả nhưng gia đình ấy lại không thật sự tốt đẹp như bề ngoài. Nó phải chịu sự ghẻ lạnh của gia đình, từ chính người bố và người mẹ của mình.

Ban đầu tôi nghĩ do bố mẹ nó hơi khắt khe nên gây cho nó suy nghĩ ấy nhưng sau khi tiếp xúc nhiều tôi đã thật sự tin bố mẹ nó rất quá đáng.

Hãy tưởng tượng xem những điều tốt đẹp nhất lẽ ra thuộc về bạn nhưng lại bị bố mẹ ngang nhiên tước đoạt thì sẽ nghĩ sao? Bạn bị bố mẹ chà đạp lên danh phẩm chỉ vì mắc những lỗi nhỏ như quên sách hay nấu cơm muộn thì sẽ nghĩ sao? Và điều đó thì chưa hằn gì so với chuyện của Vĩ Thanh.

Tôi đếm trên đầu ngón tay những lần nó cười thật sự. Tôi biết nó buồn, nó đã khóc trước mặt tôi mấy lần. Những lần ấy, chuyện đã xảy ra làm nó phải khóc cũng làm tôi khóc theo.

Tôi không biết trái tim nó làm bằng sắt đá gì mà lại cứng cỏi đến vậy. Nó vẫn mạnh mẽ sau những gì xảy ra với mình, thành tích học tập tốt, không bị tình cảm xen giữa các mối quan hệ. Trái tim nó đã khóc quá nhiều để rồi khô lệ, để rồi trở thành trái tim lạnh lẽo.

Dường như chúa không động lòng trước con người bất hạnh này. Nó luôn bị học sinh khác chỉ chỏ, đàm tiếu, thậm chí có cả hội antifan đông đảo.

Và nguyên nhân...

Hồi lớp chín, nó yêu một tên đẹp trai nổi tiếng nào đó. Yêu khoảng được một tháng thì tên đó đã phát ngôn trước bàn dân thiên hạ rằng: "Tôi không ngờ em lại dễ dãi tới vậy. Tôi thấy em có chút xinh nên chỉ định làm quen vài hôm chứ đâu định yêu lâu dài hay trở thành bạn trai gì. Đối với tôi em vẫn chỉ là hạng xoàng, chân dài quanh tôi không thiếu."

Bị nói thế có ai cảm thấy dễ chịu? Từ vụ đó, nó bị mọi người coi là cái đuôi của hotboy, định quyến rũ người ta nhưng không biết lựa sức, đũa mốc chòi mâm son...

Tôi đã hỏi nó:

- Hắn là ai mà dám nhận là mỹ nam thế? Đến anh Huy còn chưa cả dám nhận danh ấy.

Nó trầm ngâm hồi lâu định không trả lời nhưng nhìn ánh mắt sốt ruột tò mò của tôi thì nó nói:

- Phạm Duy Hoàng.

Tôi giật mình. Cái tên Phạm Duy Hoàng... Đúng! Hắn quả thực là một mỹ nam nhưng lại cực kỳ lăng nhăng, thay bồ như cơm bữa. Và tôi... có thể coi là một đứa bị hắn chơi đùa tình cảm.

Năm tôi lớp chín, anh Huy dẫn tôi dự một party dành cho những kẻ quyền quý. Tôi gặp Phạm Duy Hoàng ở đó. Tuy lúc ấy hắn chỉ mới lớp mười, hơn tôi có một tuổi nhưng rất ra dáng. Tôi và hắn dần dần quen và...

Nhưng tình cảm của tôi luôn bị đè bẹp không trỗi dậy nổi bởi tính lăng nhăng của hắn. Chúa đã đặt nhầm khuôn mặt đẹp chất chơi và cái dáng cao ráo, rắn chắc giống soái ca ngôn tình lên một kẻ như hắn. Rồi khi tôi lên lớp mười hắn cũng ra nước ngoài biệt tích.

Nghe nó kể, hai người đã có một khoảng thời gian rất hạnh phúc, cuộc tình đẹp như mơ. Trái tim đã hóa đá của nó lại thêm một phần tổn thương. Tôi và anh Huy cũng dành cho nó tất cả tình cảm của mình bởi tôi với nó cũng giống nhau, không ai đầy đủ cả.

Với nó mà nói thì cái tên Vĩ Thanh như là dấu chấm hết cho sự hạnh phúc của bố mẹ nó. Có nó thì bố mẹ nó sẽ không thấy dễ chịu, chỉ muốn nó biến đi. Vĩ Thanh - phần cuối của một câu chuyện buồn.

Hết chương 1​

Bạn đang đọc Hãy để anh được yêu em lần nữa của Thủy Hàn (Eaquil)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daipham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 194

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.