Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếp nạn thứ nhất

Tiểu thuyết gốc · 1475 chữ

Khi Tấm làm hoàng hậu, đến ngày giỗ cha, do nàng có tấm lòng hiếu thảo nên muốn quay trở về làm mâm cổ cúng người cha đã qua đời, như các bạn biết, hai mẹ con Cám đời nào bỏ qua cho Tấm như vậy, vì muốn đoạt được ngôi vị hoàng hậu lại rắp tâm hãm hại nàng Tấm, lợi dụng sự hiếu thảo của nàng, lừa nàng trèo lên cây cau, rồi nhanh chóng đốn bỏ gốc cau, khiến nàng Tấm té ngã mà chết. Cái chết tức tưởi khiến nhà vua đau lòng tột đột, chỉ biết thương tâm nhung nhớ nàng tấm, lại không ra sức điều tra bảo hộ nàng thật tốt, cái chết của Tấm phải chăng cũng là do một phần lỗi nào đó của nhà vua?

Sự việc đã được an bài từ trước, lần này nhà vua của kiếp này có bảo vệ tốt người mình thương hay chăng? Sự việc sẽ diễn biến như thế nào?

Sau khi trở thành quý phu nhân của tập đoàn Toàn Thắng, bụng dạ của cô lúc nào cũng chả yên, thầm nghĩ tại sao hôm đó hắn không lời từ biệt mà bỏ đi mất.

Hắn nhìn cô với ánh mắt trìu mến, xoa đầu cô rồi ôm nhẹ cô vào lòng.

“Lúc ấy, trong công ty xảy ra chút vấn đề nhỏ, nên phải lập tức quay về để xử lý”.

Cô đẩy hắn ra, ánh mắt chằm chằm nhìn hắn như oán trách mọi thứ.

“Vậy tại sao lại không tới tìm em”.

Hắn lại dùng lực kéo cô vào lòng mình, nói thỏ thẻ bên tay cô, làn hơi ấm áp phả vào bên gáy cô, khiến cô sởn cả da gà.

“Vì bản thân đã xác định em chính là của anh, số trời đã an bài, cả đời này anh bắt buộc phải lấy em làm vợ”.

Cô lại tiếp lời

“Vậy còn chiếc nhẫn thì sao chứ? Rõ ràng nó đã rớt rồi mà, sao lại ở chỗ của hắn được?”

Hắn để ngón trỏ lên miệng cô

“Đây là bí mật”.

Hôm nay là ngày cha cô xuất viện, nên cô phải lật đật trở về thăm người cha của mình, ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng đời mới, cô bước chân xuống xe, ngắm nhìn ngôi nhà của mình, ngôi nhà đầy đau khổ đối với cô, ở đây, cô đã mất mẹ, tuổi thơ bất hạnh lại không được người cha của mình yêu thương đối với cô là nỗi dày vò đau khổ, và giờ đây cô đã hãnh diện và đầy tự tin khi bước thẳng vào ngôi nhà ấy một cách đường đường chính chính.

Hai mẹ con họ đợi cô trước cổng, vẻ mặt vui cười đón tiếp niềm nở, nụ cười ấy khiến cô cảm thấy ghê tởm làm sao, thật là giả tạo.

“ Sao hôm nay chồng con không về cùng con thăm cha”

“ Anh ấy phải có cuộc họp quan trọng nên tôi phải về trước. Sao! bà thấy không hài lòng sao?”

“ Sao chị có thể ăn nói với mẹ như vậy hả, đừng tưởng mình đã bay lên cành cây thì thật sự trở thành phượng hoàng nha, chim sẻ thì vẫn mãi là chim sẻ thôi” Lệ Cầm chỉ vào mặt cô quát to.

Cô trợn mắt nhìn Lệ Cầm, ánh nhìn như dao mác khiến cho kẻ đối diện phải run sợ, cô lên giọng mỉa mai:

“ Chim sẽ thì nhất định có ngày hóa kiếp thành phượng hoàng, nếu đã thành phượng hoàng thì sẽ là con con phượng hoàng cao sang, đứng trên cao mà nhìn mấy con chim sẻ không biết trời cao đất dày”

Sắc mặt Lệ Cầm tái nhợt trong thấy, chưa kịp hét lên lời nào thì có giọng khàn khàn vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện xuyên xỏ của ba mẹ con họ.

“ Vừa mới gặp nhau đã nghe tiếng chửi mắng nhau, các người có để cho tôi yên không hả”

Lão ta ngồi trên chiếc xe lăng, mặt mày có vẻ hồng hào, xem ra bệnh tình đã ổn, ánh mắt lão nhìn chăm chăm về phía bọn họ rồi tiếp lời.

“ Còn không mau vào nhà”.

Bữa cơm với gia đình, mà bầu không khí âm u tỉnh lặng đến đáng sợ, cô chỉ chăm chú ăn, mặc cho bà mẹ kế có nói cười nhiều đến đâu cô cũng chỉ phớt lời vài câu.

“ Ừ”

“ Đúng vậy”

Ăn xong bữa cơm, cha cô vào nghỉ ngơi, chỉ mình cô đi dạo quanh quanh vườn, đã lâu cô vẫn chưa trở lại nơi đây, vườn tượt cũng đã thay đổi rất nhiều, cô thở một hơi dài, trong lòng trống rỗng khi nhìn thấy chiếc xích đu mà lúc nhỏ cô vẫn hay ra đó đùa giỡn, đọc sách, từ khi có hai mẹ con họ xuất hiện là nửa tuổi thơ còn lại của cô xem như là ác mộng, cô luôn mong thoát khỏi chính căn nhà này, căn nhà mà khiến cho cô luôn cảm thấy chán ghét sợ hãi. Trong lúc ưu sầu nhớ lại chuyện xưa, có tiếng ai đó gọi lấy cô.

“Như Tâm mau vào đây mẹ có chuyện muốn nhờ”

Ôi! Tiếng mẹ này nghe sao mà sởn cả da gà, khiến cho cô cảm thấy buồn nôn đến chóng mặt.

“Có chuyện gì”

“Con mau vào đây đi”

Cô lủi thủi bước vào, trên tầng hai có chuyện gì vậy.

Mụ kia nhờ cô khiên hộ đống đồ nặng này xuống nhà dưới, bà ta lấy cớ mình lớn tuổi không còn sức để vác.

“Vậy Lệ Cầm đâu, sao không khiêng”

“ Lệ Cầm vừa đi chợ rồi con, con giúp mẹ bưng nốt số đồ nặng này xuống, tuổi trẻ sức lớn, nhiêu đây không nhằm nhò gì đâu, con cứ từ từ khiêng, mẹ ra sau nhà làm tí việc”

Cô nhìn đống đồ đạt khô khan ấy mà ra vẻ mệt nhọc, cô nâng chúng lên.

Cha! Cái chi trong này mà nặng thế, cô nhích nhẹ từng bước, từng bước, tới dốc cầu thang bản thân phải thực sự cẩn thận, nếu nhở trượt chân té xuống có mong mà tàn phế cả đời.

Ánh nắng nhỏ chiếu qua khung cửa sổ, từng tia nắng len lỏi qua nhau, đọt nắng vàng nhạt rọi thẳng vào người cô, in lớp bóng của cô xuống mặt sàn, cảm thấy một làn sương mỏng đằng sau khung cửa sổ hiện lên, có bóng dáng ai ở nơi cửa sổ nhìn vào, cô dõi mắt nhìn theo, không còn quan tâm mọi thứ xung quanh. Cô lê nhẹ một bước, mặt ngước nhìn về phương kia.

Một tiếng gầm vang lên, đồ trong bao rơi xuống, cảm giác có gì không đúng, khi cô sực quay đầu nhìn vào đống đồ đổ nát kia, cảm nhận được chân của mình hình như đang trên không, thật sự là vậy, cô bước hụt một chân, bản thân sắp lăn từ cầu thang xuống.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, lần này coi như là tàn phế thật rồi”

Cô nhắm mắt cầu khẩn phật trời, bỗng nhiên có ai đó dùng sức kéo cô lại, ôm cô lăn vài vòng từ trên thang xuống, nghe một tiếng phịch rất to.

Mình mẩy tuy có chút ê ẩm, nhưng lại không bị gì quá nghiêm trọng.

“Chả nhẽ trời phật thật sự đã phù hộ cho mình”, cô lãm nhảm trong miệng.

“Không phải trời phật gì cả, mà là anh đây”

Cô hé mắt ra nhìn, chớp mắt lia lịa

“Thì ra là Lê Thiên Đức, sao anh lại ở đây, anh có sao không”

Hắn nhìn cô vẻ tức giận rồi nói

“Không phải tại vì em nên anh mới tới đây sao, nếu không chút nữa là mất mạng rồi”

Cô đỡ hắn dậy, rồi ôm lấy hắn thật chặt vào người mình

“Lần này coi như là ông trời phạt anh cái dụ lần trước dám bỏ em mà đi, vậy bây giờ có đến bệnh viện không”

“Đi thôi, chúng ta về nhà thôi, chỉ là vết thương nhẹ không đáng kể”, cô dìu hắn ra xe, rồi hai người một mạch về thẳng nhà.

Dường như mụ dì ghẻ đã chứng kiến hết mọi việc, bà ta cắn môi, nhăn mặt vẻ đùng đùng giận dữ vì lần này lại không trừ được cái gai trong mắt. Bà ta đã cố gắng bôi chút dầu cho cầu thang trơn một tý, nhưng lại không ngờ cái tên Lê Thiên Đức lại chạy tới đỡ lấy cô ta.

“ Đúng là tức chết đi mất”.

Bạn đang đọc Hậu Tấm Cám sáng tác bởi lucphuongnhatsinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lucphuongnhatsinh
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.