Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếp nạn lần 2

Tiểu thuyết gốc · 3217 chữ

:

Khi cô Tấm bị ngã chết, linh hồn vất vưởng, Bụt thương tình hóa kiếp cô trở thành chú chim vàng anh, hôm ấy là thất đầu của Tấm, con chim vàng vang từ đâu bay đến, đậu ngay bên tay nhà vua. Vua nghĩ là mảnh linh hồn của Tấm nên đem về nuôi nấng. Vàng anh hằng ngày sớm tối điều ở bên vua, không rời một bước. Một hôm, Cám đang phơi đồ cho vua. Vàng anh kêu:

“Vạch va vạch vạch, giặc áo chồng tao phải giặt cho sạch”

“Vạch va vạch vạch, phơi áo chồng tao phải phơi bằng rào”

Cám tức giận, bắt chim vàng anh đi làm thịt, còn xương của nó, thì chôn ở ngoài sau vườn hoá thành cây xoan đào, cành lá của chúng sà xuống che kín thành bóng tròn như hai cái lọng, khi vua đi chơi qua, lại ngồi dưới gốc cây hóng mát, ngày qua ngày lại thế. Hai mẹ con cám sai thợ chặt cây làm khung cửi. Nhưng khi khung cửi đóng xong, Cám ngồi vào dệt vải, lại nghe tiếng khung cửi rủa mình

“Cót ca cót két

Lấy tranh chồng chị

Chị khoét mắt cho”

Hai mẹ con họ hoảng sợ, bèn đem khung cửi đi đốt thành tro, rồi đổ cho rõ xa để được an tâm.

Đây là ba lần tái sinh của Tấm, từ khi qua đời, tấm hết lần này tới lần khác tái sinh chỉ để ở bên cạnh nhà vua, nhưng lại bị hai mẹ con ác độc kia giết hại. Ba lần tái sinh này lại tương đương với ba kiếp nạn trong kiếp này của cô. Liệu trong kiếp này có thật sự được hóa giải.

Vào buổi tối hôm ấy, trong căn phòng khuya lạnh ngắt ánh đèn, cơn gió sương lạnh chập chờn thổi ngang qua, bầu không khí tối u, hai mẹ con Lệ Cầm đang xì xào một âm mưu đen tối, chắc chắn lại tính kế hại người, nhìn vào ánh mắt thâm độc của mẹ con họ lại khiến cho người khác quang ngại về tương lai của Như Tâm.

Như Tâm tuy lấy được tấm chồng tốt, nhưng bản thân vẫn cố gắng nổ lực từng ngày học tập, không gì có thể cản trở được tinh thần ham học hỏi của cô. Sắp tốt nghiệp đại học nên đề án luận văn chất cao như núi, có lúc cô phải thức thâu đêm để hoàn thành nó, Thiên Đức mặc dù rất xót nhưng cũng không thể giúp gì nhiều, chỉ kế bên động viên và khích lệ bản thân cô. Là sinh viên du lịch nên tiếng anh đối với cô là điều không thể thiếu, nhưng ngặt nỗi cô lại hỏng một lỗ to lượng kiến thức ấy, mấy năm qua tuy có cố gắng trao dồi nhưng kết quả cũng chẳng khấm khá mấy, điều này khiến cho cô không khỏi lo âu.

“ Đêm khuya như vậy rồi, sao không đi ngủ, em còn ngồi làm cái gì đó”

Cô vò đầu rối tay

“Em đang làm bài tập anh văn”

“Đi ngủ đi, sang mai rồi làm tiếp”

“không được, em phải hoàn thành nó, sáng mai là giao nộp bài rồi”

Hắn ta cố giựt cây bút trên tay cô.

“Nghe lời anh , đi ngủ đi”

Cô nhìn hắn một phát

“Vậy anh có biết làm không, nếu anh có thể giúp em, em nhất định sẽ tặng cho anh một món quà đáp lễ”

“Được thôi, để anh xem nào”

Hắn là chủ tịch của tập đoàn Toàn Thắng, đừng nói là chỉ tiếng Anh, ngay cả tiếng Pháp hắn điều thông thạo.

Đêm hôm đó, hai người mải mai làm bài tập anh văn thâu đêm suốt sáng.

Nhờ có trong tay báu vật như hắn, ngày qua ngày tiếng anh của cô dần được cải thiện, có người nói cô lấy được hắn ta là phúc tạo từ kiếp trước mà.

Ban đêm lo giành thời gian ôn bài anh văn cùng Như Tâm mà khiến cho tinh thần của hắn cảm thấy hơi mệt mỏi, ký xong hợp đồng này, hắn thiếp đi hồi nào chẳng hề hay biết.

Tấm ơi! Nàng ở đâu.

Quả thị! Nàng tấm

Là cảnh gì thế này! Sao toàn là màu nước biển xanh, ai đang kêu cứu ngoài khơi xa vậy, là ai vậy?

Bất chợt, lại là cảnh gì đây, nhà ai cháy to vậy, lửa khắp mọi nơi, là ai đang kêu cứu thảm thiết.

Là bệnh viện sao? Ai đã được đưa vào bệnh viện vậy?

Như Tâm…

Hắn giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm cả khuôn mặt, mấy cảnh hiện ra trong giấc mơ kỳ lạ kia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hắn cảm thấy đau đầu, đau đến nỗi như có ngàn con kiến từng con một cùng châm vào đầu hắn, sắc mặt hắn tái nhợt, hoảng loạn vô cùng, hình ảnh cuối cùng còn đọng lại trong ký ức hắn chính là cảnh tượng Như Tâm máu me đầy người được đưa vào bệnh viện. Trời ạ! Người con gái mà hắn yêu, tâm trí lúc này hỗn loạn vô cùng, Hắn nhanh chóng chạy về nhà.

Trên đường về nhà, lại nhận được tin nhấn từ cô

“Anh iu! Hôm nay em đi dẫn tour ở Vũng Tàu, chắc tận sang mai mới về, anh đừng chờ cơm em, nhớ ngủ sớm nha”.

Hắn đọc xong tin nhấn, lập tức quay xe về nhà.

Như Tâm quả nhiên là một hướng dẫn viên du lịch giỏi, vừa vui tính lại nhiệt tình nên trong đoàn ai cũng thích cô cả, từ người già cho đến trẻ nhỏ, điều cười nói vui vẻ với cô.

Sắp xếp chổ ở khách sạn xong, mọi người quay quanh mở tiệc gần bờ biển. Lúc ấy, trời chạng vạng tối, bầu trời chỉ còn xót lại vài ánh vàng của đám mây hồng sắp bị màn đêm nuốt chửng, trò chuyện với mọi người được một lúc, bản thân muốn được đi dạo trên miền cát trắng, cô lặng bước đi một lúc xa, bản thân lúc này nghĩ, nếu như có thể dạo bước trên bãi biển này cùng với Thiên Đức thì tốt biết bao, vừa có thể tâm sự, vừa có thể nói chuyện yêu đương của đôi vợ chồng trẻ mới cưới, cảm giác thật lãng mạn biết bao, cô vừa nghĩ rồi cười tủm tỉm ngây dại một mình.

Bản thân đứng nhìn màn đêm buông xuống, khoảnh khắc giao hòa giữa ánh sáng và bóng tôi trông thật kỳ diệu và hoàn mỹ làm sao, gió từ biển thổi bạt vào, tiếng gió ù ù vui như tiếng sáo, sóng biển từng đợt lăn tăn cuộn vào, từng đóa bọt sóng nô đùa bay nhảy loạn cả lên, tâm trạng thật thoải mái biết bao, chỉ tiếc là không có Thiên Đức ở cùng.

Bất chợt cảm thấy từ đằng sau có một lực rất mạnh đẩy cô rớt xuống biển, bản thân không kịp phòng bị, cả chỗ bám vếu cuối cùng cũng chẳng có, cứ như vậy, cô rơi xuống biển, giây phút cuối cùng dùng chút sức lực nhìn thẳng về tên đã đẩy cô, cô chỉ nhận ra cái đôi mắt sâu thẳm ác độc của hắn, có cháy thành tro cô cũng không bao giờ quên, Như Tâm chẳng biết bơi, cứ chòi đầu lên rồi hụp xuống, bản thân vùng vẫy dưới nước chỉ làm cho sức lực càng yếu đi, nước biển tràn vào mũi, miệng không biết là bao nhiêu, khó chụi quá. Bản thân do đi cách xa quá đoàn nên cố giọng la hét cầu cứu cũng không còn sức, khoảng cách xa như vậy, cộng thêm tiếng ù của gió thổi rất khó để người khác phát hiện ra âm thanh gì. Lần này cứ ngỡ là mình toi đời thật rồi, chưa kịp từ biệt với người mình yêu, còn nhiều thứ chưa thực hiện được, cứ như vậy, bản thân cô cứ chìm dần xuống đáy biển, trong phút chốc cô lại nghĩ về mẹ, vậy là sắp gặp lại mẹ từ thế giới bên kia rồi, bản thân cứ buông xuôi tất cả.

Tôi đang ở đâu đây? Nơi này là đâu, sao lại tráng lệ nguy nga đến vậy. Ôi trời! đây chẳng phải là hoàng cung sao, lần trước cô có từng dẫn khách du lịch đến đây, không thể tin được, bộ đồ mà bản thân cô đang mặc sao giống y phục lúc xưa vậy nè, mũ phượng hoàng đính trân châu, y phục này là gấm vóc được làm từ lụa tơ tằm còn có thêu cả con phụng hoàng bằng kim vàng nữa này”

Có đám người từ trước cửa xông tới, dáng đi có vẻ hắp tấp vội vàng

“Hoàng hậu, nàng tỉnh rồi”

“Hoàng hậu, ta là hoàng hậu sao”

Cô ngước mặt nhìn lên,

“Là Thiên Đức sao?”

Như Tâm chưa kịp gặng hỏi câu tiếp theo thì đột nhiên có một con hồ ly bay thẳng vào ngươi cô. Cô giật mình tỉnh dậy, thì phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, tim cô đập nhanh, hơi thở gấp hồn hột, chẳng phải bản thân đã rơi xuống biển rồi sao, sao lại ở đây”

Cô nhéo mình một phát, đỏ cả da thịt, đau điếng cả người.

“Là cảm giác thật, mình chưa chết”.

Ngoài cửa có bước chân đang tiến vào, là bác sĩ và Thiên Đức.

Thiên Đức lại đỡ lấy Như Tâm,

Cô hỏi tại sao mình lại ở chỗ này, hắn nói hắn không an tâm về cô, nên láy xe một mạch đến Vũng Tàu xem thử, ngay đúng lúc hỏi khách du lịch thì biết cô đang hóng mát ở đằng kia, khi anh tiến sát lại gần thì thấy cô đang chìm ngủm, hắn lao thẳng xuống biển vớt cô lên thì bản thân cô đã bất tỉnh từ khi nào.

Cô thỏ thẻ bên tai hắn, là đã nhìn thấy dáng vẻ của kẻ đã đẩy mình, cô còn kể cho hắn nghe về giấc mơ kỳ lạ mà mình đã gặp phải.

Lúc ấy chỉ thấy mặt của hắn biến sắc, nhợt nhạt đi, trông có vẻ hốt hoảng, hắn khuyên cô nên nghỉ ngơi và tỉnh dưỡng cho thật tốt, mọi chuyện còn lại cứ để hắn lo.

Vậy là hai ngày sau, cô được chuyển về nhà, dạo gần đây không biết như thế nào, chỉ toàn mơ những giấc mơ quái gở, nào là cô Tấm, nhà vua, ông Bụt, cả mẹ con Cám nữa, hỗn loạn quá. Có phải bản thân đã coi quá nhiều chuyện cổ tích không?.

Trong giấc mơ, toàn là những cảnh vật nhìn thì rất xa lạ nhưng thực ra lại rất quen thuộc, cảm giác như đã từng đến qua một lần rồi, mà không phải là rất nhiều lần, một làn sương trắng thoảng ngang, bay phất phơ trước mặt hắn, tiếng nói cất lên vang dội cả không trung.

“ Duyên từ ngàn năm trước đến tận ngàn năm sau lại tiếp tục kết dây, nếu như không giải quyết hết mọi ân oán từ ngàn năm trước, không đích thân hóa giải những kiếp nạn từ người con gái ngươi thương, thì xem như lời hứa vàng ngọc khi xưa sẽ tan thành gió bụi, ngươi và cô ấy, đừng nói là đời này kiếp này, đến tận về sau, cũng sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Nhớ lấy, hãy bảo vệ tốt cho ngời con gái ấy, lão già như ta, đã tận khả năng từ ngàn kiếp trước rồi, mọi chuyện còn lại, phải xem tạo hóa của hai người thôi.”

Trong giấc mơ kỳ lạ ấy, hắn lại thấy mình làm vua, hắn thấy mình nắm lấy đôi bàn tay trong giấy phút cuối cùng của Cô Tấm, lời hứa khi xưa của hắn, sẽ cùng cô trãi qua những kiếp về sau, mãi mãi bên cô, không để cô phải chịu sự ám hại của người đời, phải tái sanh liên hồi để giành sự sống cho bản thân, để được bên cạnh hắn. Giật mình tỉnh giấc, hắn đau lòng đến nỗi, con tim như quặn thắt lại, rất đau, nước mắt cũng rơi rồi, từng giọt từng giọt rơi xuống đợp độp thắm xuống gối, xuống gường. Hắn vội nhìn sang để ôm chầm lấy cô, phát hiện cô không bên cạnh hắn, hắn vụt nhanh như cơn gió kêu tên cô thật lớn giữa đêm khuya tỉnh mịch

“Như Tâm”

Hắn chạy xuống phòng khách thì thấy cô đang cặm cụi ôn bài, không nói lời nào, lập tức bay vào ôm chầm lấy cô, đôi tay to lớn của hắn ôm choàng lấy cô một cách nhẹ nhàng.

“Anh làm gì thế, làm em đau đấy, em còn phải ôn bài nữa, buông em ra đi”

“Anh xin lỗi, từ giờ trở đi nhất định sẽ không để em chịu bất kỳ thương tổn nào, sẽ bảo vệ em thật tốt”

“Anh đang nói gì vậy, buông em ra trước đã”

Hắn bế cô lên, nói to vào mặt cô

“Không học nữa, đi ngủ thôi”.

Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Như Tâm, cô ấy phải về lo chu đáo mọi việc, muốn tận tay làm một bữa cơm cúng mẹ mình, công việc của hai vợ chồng họ lại tất bật, bận rộn, nên Như Tâm về nhà cha trước, sắp xếp mọi việc ổn thỏa thì mới gọi cho Thiên Đức tới.

Cô đang loay hoay công việc sau bếp cùng với người mẹ kế, công việc này đáng lẽ là cô muốn tự mình làm, không cần đến bàn tay nhơ nhuốc của người đàn bà ác độc ấy chạm vào, nhưng bà ta cứ tỏ vẻ thân thiện yêu thương, đòi làm cùng, cô nhớ lại ngần ấy năm trước, mỗi lần đến ngày giỗ của mẹ mình, bà ta còn chẳng đếm xỉa tới nữa, huống chi là giúp đỡ.

Cô đang thái thịt thì lại nghe tiếng bình ga xì hơi, khói bay lên kéo theo mùi khó chịu, một tiếng “bùm” bình ga đột nhiên bừng cháy, cô giật hết cả mình, mang những món ăn làm xong chạy một mạch ra đằng trước, dắt cha mình ra khỏi chỗ ấy, lúc bản thân quay lại nhưng không hiểu sau lửa càng lớn lại chẳng thấy mụ kia đâu, khói lửa ngày một lớn, cô tìm đường thoát thân, lửa cháy lần này không nhỏ, nếu sơ ý một chút, bản thân sẽ bị phỏng đến tàn phế, Cô đang cố tìm lối thoát thân, trong đám cháy kia hình như có bóng áo trắng thoát ẩn thoát hiện đằng sau đóng lửa to đùng kia, cô cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chầm chầm về phía cô, đột nhiên có một lực kéo tay cô, cô quay người nhìn lại, là Thiên Đức, anh ta đến rồi.

Trong phút chốc, hắn kéo cô xuyên thẳng qua đám lửa khói bay ngập trời, đưa cô ra ngoài một cách bình an, vì bảo vệ cô mà cánh tay của hắn bị bỏng cũng không hề nhẹ, cô lo lắng hỏi hắn có sao không, có bị thương ở đâu không, hắn nói

“Em có bị thương ở đâu không”

Cô nước mắt lưng tròng ôm lấy hắn mà khóc nức nở.

Xe cứu hỏa đã tới, mặc dù trận hỏa hoạn này không lớn lắm, nhưng tổn thất không hề nhẹ, mà nguyên nhân của vụ cháy chính là do bình ga bị lỏng. Cô cứ tưởng mình không cẩn thận làm cho bình ga phát hỏa chứ. Mụ dì ghẻ chạy đến hỏi thăm cô có sao hay không, lúc nảy loạn quá nên bà ta đã chạy ra ngoài trước tìm người cứu hộ. Thiên Đức nhìn bà ta chăm chăm, ánh nhìn sắc lẽm như muốn ăn tươi nuốt sống bà ta vậy.

Mấy ngày sau, đợi đến lúc thương tích lành hẳn, hắn mới dám cho cô xem vết thương của mình, một tên quân tử lúc nào cũng chăm lo và yêu thương vợ của mình, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ mà.

Trong cuộc họp quảng trị hội đồng, trong lòng hắn cứ thấy bất an, bụng dạ bồn chồn lo lắng không yên, có một cảm giác khó chịu cứ len lõi trong người hắn, dường như sắp có chuyện không hay xảy ra thì phải.

Chuông điện thoại reo lên.

“Có phải anh là người nhà của cô Như Tâm không, hiện cô ấy đang trong bệnh viện của chúng tôi, phiền anh vào xác nhận thông tin, đây là bệnh viện Hồng Pha….. tít tít”

Chưa kịp nghe bác sĩ dứt lời, hắn đã chạy như bay vào bệnh viện trung ương Hồng Phát

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” hơi thở hắn gấp gáp tỏ vẻ hoảng sợ

“Cô ấy bị ngộ độc thực phẩm, còn nguyên nhân thì phải chờ kết quả xét nghiệm”

Hắn xông thẳng vào phòng bệnh ôm chầm lấy cô, bênh cạnh cô.

Cô mở mắt tỉnh dậy, hơi thở rất yếu, nước mắt từ viền mi theo kẻ mắt chảy xuống từng giọt, cô nắm lấy hắn thật chặt, cô kể cho hắn nghe về giấc mơ mà mình gặp phải, như thật vậy. Cô hỏi hắn có từng đọc qua câu chuyện tấm cám chưa, hắn đưa ánh nhìn trìu mến vào cô.

“Có chứ, câu chuyện cổ tích trong mơ”

Cô nói trong giấc mơ thấy bản thân mình là cô Tấm, còn hắn lại chính là nhà vua, từng chuyện một xảy ra như một trò đùa số phận, tuy là giấc mơ nhưng cảm giác lại thật như thế, cô thấy mình tái sanh, rồi nhớ về lời hẹn trước khi mất của hai người họ.

Cô nói : “Nếu như chuyện này là thật, thì lời hẹn của kiếp này có được thực hiện tiếp nữa không”

Hắn xiết chặt tay cô, ôn tồn bảo:

“Khờ quá, dù không có lời hẹn gì đó thì anh mãi mãi đến tìm em thôi, tự tay bảo vệ em, ôm lấy em, chúng ta sẽ viết nên một câu chuyện cổ tích thật đẹp của thời hiện đại, cuộc sống khiến cho bao người phải ngưỡng mộ”

Hắn đặt cô nằm xuống, bảo cô nghĩ ngơi thật tốt, bản thân phải đi xử lý chút việc rồi lập tức quay về với cô.

Bản thân hắn trốn ở một góc tối, chỉ nhìn thấy kẻ sáng chiếu qua mặt hắn, hắn nhớ về lời nói ẩn hiện trong làn sương mỏng, đại nạn gồm năm ải, bây giờ đã qua bốn ải, chỉ còn một lần cuối cùng, nếu như lần này không vượt qua nỗi, bản thân cảm thấy không xứng với cô ấy, không xứng làm người mà.

Bạn đang đọc Hậu Tấm Cám sáng tác bởi lucphuongnhatsinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lucphuongnhatsinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.