Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần Đầu Gặp Mặt (1)

1343 chữ

Khi ánh sáng leo lét từ cái đèn của thầy Filch biến mất vào bóng tối. Malfoy vội vàng quay sang lão Hagrid:

“Tôi không đi vào khu rừng đó đâu!” Nó hét lên.

Lão Hagrid nói bằng giọng chắc chắn:

“Nếu trò còn muốn tiếp tục học ở trường Hogwarts thì trò phải đi. Trò đã làm sai thì trò phải trả giá cho việc làm đó.” Có lẽ lão Hagrid vẫn tức giận vụ con rồng.

“Nhưng mà đây là công việc của đầy tớ chứ không phải của học sinh. Tôi tưởng chúng tôi chỉ phải chép phạt hay những chuyện tương tự như vậy. Nếu ba tôi mà biết tôi bị bắt làm cái vệc này, ông ấy sẽ…”

“Malfoy, bình tĩnh, đây là một cơ hội hiếm có để đặt chân vào nơi bị cấm mà, không phải sao?” Julius an ủi

“Nhưng mà…” Nhìn về phía Julius, nỗi sợ của Malfoy đã giảm đi khá nhiều, nhưng nó vẫn do dự.

“Không nhưng gì cả, cho trò biết, Hogwarts là như vậy đó!”Lão Hagrid lạnh lùng đáp.

“Chép phạt! Chép phạt thì ích lợi gì cho ai chớ? Trò phải chuộc tội bằng một việc gì hữu ích kìa, nếu không trò sẽ bị đuổi.”

“Nếu trò nghĩ là cha trò không muốn vậy, mà muốn thà trò bị đuổi còn hơn phải theo ta đi làm, thì cứ việc quay trở lại lâu đài và cuốn gói cho lẹ. Đi! Đi!…”

Malfoy không nhúc nhích. Nó nhìn lão Hagrid một cách cực kỳ tức tối, nhưng rồi nó nhìn về phía Julius, thấy hắn lắc đầu, nó đành chấp nhận

Lão Hagrid nói:

“Vậy thì, được rồi , nghe cho kỹ đây: bởi vì công việc chúng ta sắp làm đêm nay rất ư là nguy hiểm, mà ta thì không muốn cho ai liều lĩnh hết, cho nên tụi bay đi theo ta lại đây một lát.”

Lão dẫn bọn trẻ đến bìa rừng. Giơ cao ngọn đèn trong tay, lão Hagrid chỉ cho bọn trẻ thấy một con đường mòn, hẹp và quanh co, khuất sau một lùm cây rậm đen hù.

Bọn trẻ con căng mắt nhìn vào rừng sâu. Một làn gió nhẹ thoảng qua làm tóc cả đám dựng đứng trên đầu.

Lão Hagrid bảo:

“Nhìn kìa! Thấy cái gì lấp loáng trên mặt đất không? Cái loang loáng như bạc ấy. Đó là máu bạch kỳ mã. Trong rừng có một con bạch kỳ mã bị thương nặng. Đây là lần thứ hai trong có một tuần.”

“Hôm thứ tư vừa rồi ta đã phát hiện ra một con bị chết. Chúng ta sẽ phải tìm cho ra con vật tội nghiệp ấy. May ra giúp được nó thoát khỏi số phận thê thảm như con kia.”

Neville hỏi lại, không giấu được nổi sợ hãi trong giọng nói:

“Nhưng lỡ như cái đã làm con mã lân bị thương quay lại tấn công chúng ta thì sao?”

Lão Hagrid đáp:

“Nếu trò đi theo ta, hay có con Fang bên cạnh, thì không có con vật nào trong rừng hại được trò. Và đừng đi ra khỏi lối mòn.”

“Được rồi. Bây giờ chúng ta chia thành hai nhóm và đi theo hai hướng ngược nhau. Chỗ nào cũng có vết máu, chắc là con vật lê lết quanh đây, ít nhất là từ đêm qua đến giờ.”

“Được rồi, vậy cháu, Malfoy, Hermione đi với con Fang, còn Hagrid, bác dẫn Harry và Neville tìm kiếm nhé.” Julius quyết định.

Malfoy nhìn hàm răng trắng nhởn nhọn hoắc của Fang, gật đầu lia lịa.

“Được thôi. Nếu như ai tìm ra được con kỳ mã trước thì sẽ phát ra tia sáng xanh để báo tin, được không? Rút đũa thần ra mà thực tập đi… Ừ, như vậy đó…”

“Còn nếu như ai bị tai nạn hay rắc rối gì đó thì phóng ra tia sáng đỏ, tất cả chúng ta sẽ chạy đến giúp… Cẩn thận đó… Đi thôi!”

Khu rừng đen thui và im vắng. Họ đi theo lối mòn một lát thì đến ngã ba, nhóm lão Hagrid, Harry và Neville rẽ trái; còn Julius, Hermione, Malfoy và con chó Fang đi theo đường bên phải.

Mắt nhìn lom lom xuống mặt đất, họ bước đi trong im lặng. Thỉnh thoảng ánh trăng xuyên qua cành lá bên trên rọi sáng một vũng máu màu xanh bạc trên đám lá mục.

Thấy không khí khá căng thẳng, Hermione gợi chuyện.

“Có khi nào là người sói giết mấy con bạch kỳ mã không?”

Malfoy cũng ngẩng đầu lên, nó hy vọng nghe được một câu trả lời tốt từ Julius để trấn an tâm hồn nhỏ bé của mình.

“Người sói không lẹ được như vậy. Đâu có dễ gì bắt được một con bạch kỳ mã! Chúng là những sinh vật đầy mãnh lực và rất huyền bí.” Câu trả lời của Julius càng làm Malfoy lo lắng hơn.

“Mẹ nó, vậy mà trường học dám xếp cho chúng ta cái công việc nguy hiểm này” Malfoy bắt đầu càu nhàu.

“Thôi lo tìm kiếm đi, rồi còn quay về” Nghe thằng này than vãn mãi cũng phiền, Julius ngừng luôn câu chuyện.

Cả bọn đi suốt nửa giờ, càng lúc càng vào sâu tít, cho đến khi lối mòn bị cây rậm che bít, Hermione cũng không đi nổi nữa, dù sao với thể lực của một cô bé 11 tuổi thì đi bộ nãy giờ cũng là việc quá sức.

“Vậy chúng ta nghỉ một lát nhé” Julius đề nghị.

Malfoy vừa ngồi xuống, nó định tiếp tục mở đài thì Julius đã ra hiệu cho nó im lặng. Cả bọn núp sau một gốc cây sồi già, qua cái chạc ba của nó. Julius ra hiệu cho Malfoy và Hermione nhìn về phía trước.

Có cái gì trắng sáng óng ả trên mặt đất. Chúng nhích lại gần hơn nhìn cho rõ. Đó chính là một con bạch kỳ mã, và đã chết. Hermione há hốc miệng, cô bé chưa bao giờ nhìn thấy một cái gì đẹp như vậy mà buồn như vậy. Chân nó dài, thon thả, gập lại thành cong queo khi té ngả, bờm màu trắng ngọc trai xoã trên lớp lá khô đen.

Trong khi Malfoy và Hermione tập trung vào xác con bạch kỳ mã. Julius lại đặt hết chú ý của mình vào một bụi cây bên rìa khoảng trống. Khuôn mặt cực kỳ căng thẳng, hắn biết mình đang đối đầu với ai, và hắn cũng không dám xem thường kẻ đó.

Đũa phép cầm chặc trong tay, Julius lên tiếng:

“Xuất hiện đi, ta biết ngươi đang ở đó”

Nghe vậy, Malfoy và Hermione cũng không kịp quan tâm con bạch kỳ mã đã chết nữa, bọn nó vội đứng sát vào Julius. Cảnh giác nhìn xung quanh.

“Không có ai cả, chắc mày nghe lầm rồi” Sau một lúc tìm kiếm, không phát hiện thứ gì lạ, Malfoy lên tiếng.

“Ngươi định tiếp tục ẩn núp một cách vô nghĩa vậy sao?” Không quan tâm đến Malfoy, Julius tiếp tục quát lên. Đột nhiên, bụi cây đó rung động… Rồi, từ trong bóng tối, một bóng người trùm kín mít từ từ xuất hiện.

Không khí dường như bị đông đặc lại, ánh trăng dường như cũng bị tối đi một cách khó hiểu, một bầu không khí hắc ám bao phủ không gian, khiến cho người ta có cảm giác nghẹt thở.

Bóng đen kia đã ngừng lại, ánh mắt giấu dưới khăn trùm đầu lẳng lặng nhìn về 3 người. Con Fang bị doạ sợ đến nỗi cụp đuôi núp sau lưng Hermione, cô bé và Malfoy cũng đã sợ đến ngây người ngay từ lúc cái bóng xuất hiện.

“Đây có lẽ là lần đầu chúng ta gặp mặt chính thức nhỉ?” Julius lên tiếng, xoá tan bầu không khí ngột ngạt do “kẻ đó" gây ra.

Bạn đang đọc Harry Potter: Ta Là Thánh Đấu Sĩ của Iosephus_Anh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.