Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi rất ghét chị! [2]

Phiên bản Dịch · 783 chữ

Đường Vãn Vãn toàn thân chấn động dữ dội, cô nhìn thấy sự căm hận và khinh bỉ trong mắt của Đường Thanh Thanh, đột nhiên cảm thấy đời này của mình như một trò cười.

Phải một lúc lâu, cô cụp mắt xuống nói:

-Lúc bố mẹ qua đời, em mới ba tuổi. Sự việc lúc đó, có thể em không nhớ rõ.

Giọng nói của cô hơi run:

-Lúc mẹ sắp ra đi, đã nắm lấy tay chị, dặn chị phải chăm sóc tốt cho em… Lúc đó chị mới sáu tuổi, cảnh tượng ngày hôm đó, đến giờ chị vẫn nhớ rõ mồn một.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc, ánh đèn vàng và bức tường trắng ảm đạm, còn cả sắc mặt tái nhợt của mẹ trong bầu không khí tang thương.

Người phụ nữ dịu dàng vừa khóc vừa nắm lấy tay của cô dặn cô phải chăm sóc tốt cho em gái của mình, cô bé sáu tuổi năm ấy cũng chỉ biết gật đầu, không nói được lời nào.

Sau khi ba mẹ qua đời, gia sản bị họ hàng chiếm đoạt, hai chị em bọn họ giống như một món hàng bị đưa đến hết nhà này đến nhà khác, mãi cho đến khi được đưa vào trại trẻ mồ côi, sau đó được Án phu nhân nhận nuôi.

-Em thật sự không cảm thấy, ở đây sống rất thoải mái sao?

Đường Vãn Vãn ngẩng đầu lên cười, nụ cười có chút ưu thương:

-Lúc đó em còn rất nhỏ, không hiểu chuyện. Sống trong căn nhà này chị đã cố hết sức, bảo vệ em, lấy lòng Án phu nhân. Nhưng thì ra trong mắt em tất cả những điều này, lại là không có lòng tự trọng sao? Đường Thanh Thanh, em có tin… Không có chị, lúc ba tuổi em sớm đã chết đói rồi không?! Chị đã nhường cho em tất cả đồ ăn mà người khác cho chị. Rốt cuộc em có trái tim không vậy, mà lại nhìn chị với ánh mắt đó?

Cô rất muốn cười, vì di ngôn của ba mẹ, cô gần như trả giá bằng cả cuộc đời của mình, Đường Thanh Thanh có thể vô lo vô nghĩ mà lớn lên ở Án gia, nếu như cô không quanh quẩn bên cạnh Án phu nhân, con bé thật sự nghĩ rằng có thể tự mình sống thoải mái sao?

-Trên đời này, không có bữa ăn nào là miễn phí cả!

Đường Vãn Vãn hạ giọng nói:

-Không có hai chị em mình, cũng sẽ có những cô nhi khác. Nếu chị không nghe lời thì họ sẽ nhận nuôi những đứa trẻ khác, sẽ bị cướp hết tất cả của chúng ta.

Cô ngẩng đầu nhìn Đường Thanh Thanh nhẹ nhàng nói tiếp:

-Nói thật lòng, nếu như không ở đây chị vẫn có thể sống rất tốt, nhưng còn em thì sao? Em thấy mình có làm được không?

Những lời này, cô vốn dĩ không muốn nói với người khác, huống hồ lại là Thanh Thanh.

Con bé là em gái của cô, cô là chị, cô mong muốn cho con bé một cuộc sống thật tốt và dễ dàng. Mỗi lần Án phu nhân cho bọn họ những gì, cô đều cố gắng nắm lấy, sau đó chia sẻ cho Thanh Thanh.

Cô không dám phản kháng, mọi chuyện đều nghe theo, là bởi vì Án phu nhân sẽ nghiền nát bọn họ dễ dàng giống như nghiền nát một con sâu.

Người đợi được họ nhận nuôi rất nhiều, tại sao họ nhất định lại nhận nuôi cô và Thanh Thanh?

Trên đời này, có quyền có tiền là có chỗ đứng, không có bất cứ thứ gì có thể lật đổ được.

Cô vì Thanh Thanh mà làm tất cả, phải dốc toàn lực thuyết phục Án phu nhân thưởng đồ cho bọn họ.

Nhưng bây giờ cô mới biết, tất cả những thứ này trong mắt Thanh Thanh, cô chỉ biết phục tùng, cô không có lòng tự trọng.

Cô cười phá lên, những thứ này thật nực cười! Cô làm tất cả vì một người, đến cuối cùng, người đó lại hận cô?!

Nụ cười trên khuôn mặt Đường Vãn Vãn vụt tắt, trên khuôn mặt yên lặng lộ rõ sự chế nhạo, cô nhẹ nhàng nói:

-Đường Thanh Thanh, em có biết tất cả những thứ mà em đang có được, đều là do chị luồn cúi đổi lại cho em không? Em có tư cách gì chán ghét chị?

------

Dịch: Hy Vọng

Biên tập: Mưa

Cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 09/02/18

Bạn đang đọc Hào Môn Sủng Hôn: Lão Bà Thật Đáng Yêu! của Cố Phiên Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.