Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1580 chữ

“ Hạ tổng muốn đưa Giang tiểu thư đi bệnh viện sao?’

Mộng Lan đi đến trước xe lăn, hai tay đặt lên tay cầm “ Tôi nhớ nửa tiếng sau ngài có hội nghị rất quan trọng, vẫn là tôi đưa đi.”

Anh nâng mắt lên nhìn cô nhàn nhạt nói “ Không cần.”

“ haha”

Hướng Vũ đứng một lên lạnh mặt cười, tức đến mặt trắng bệch “ Vẫn rất là quan trọng! Họ Hạ kia , tôi thấy anh và người phụ nữ mưu mô kia chắc sớm đã ở bên nhau rồi?”

Lâm Na Lộ gấp đến chạy qua bịt miệng anh “ Anh nói ít lại!” cô cười ngượng nhìn Hạ Hàn Xuyên và Giang Thanh Nhiên “ Hướng Vũ anh ấy… anh ấy uống một chút rượu, đây là đang say rượu nên phát điên. Đợi anh ấy tinh rượu tôi nhất định bắt anh ấy đến cửa xin lỗi.”

“ Xin lỗi cái đếch, lão tử cả đời này sẽ không xin lỗi hai cẩu nam nữ này.”

Hướng Vũ áy này hai năm , nghẹn khuất hai năm nay , hôn nay quyết tâm đòi lại công bằng cho em gái “ Hạ Hàn Xuyên , anh nếu như thích họ Giang kia ,thì đừng đồng ý đính hôn với em gái tôi.”

Anh hít thở mạnh ,đôi mắt phiếm hồng có một tâng hơi nước ,dùng tay chỉ Hạ Hàn Xuyên hét lơn “ nó khờ khạo theo sau lưng anh mười năm ,nghe nói anh đồng ý kết hôn với nó vui đến nỗi gặp ai cũng nói, kết quả thì sao?”

“ Hướng Vũ” Lâm Na Lộ ý muốn ngăn anh lại.

Nhưng Hướng Vũ kẹp cô dưới nách không cho cô đụng đẩy “ Anh vì Giang Thanh Nhiên, cứng rắn đánh gãy chân em tôi ,khiến nó ở tù hai năm, còn ép nó cắt đứt quan hệ với Hướng gia! Anh sớm nói có quan hệ với họ Giang kia, bà nó lão tử tuyệt đối không cho nó chạy đến trước mặt anh.”

“ Anh Hướng Vũ,chuyện này không thể trách em đi.” Giang Thanh Nhiên lau đi nước mắt ở khóe mắt, sắc mặt trắng bệch yếu ớt “ em thấy Vãn Vãn thích anh Hàn Xuyên đến vậy, không muốn anh ấy cự tuyệt cô sợ cô quá đau lòng,không ngờ tới sau này sẽ thành ra như thế này.”

Hướng Vũ săn tay áo lên, gân xanh nổi đầy trên tay “Diễn ,diễn,diễn,cmn cô diễn tiếp cho lão tử xem”

Anh xông lên nhấc chiếc xe lăn lên.

“Hướng Vũ” Hạ Hàn Xuyên đè xe lăn lại, nhìn thẳng anh mang theo vài phần cảnh cáo.

“ Sao nào, lại muốn ăn hiếp người à?”

Hướng Vũ ương ngạnh xông lên chỉ cái chân của mình kêu gào “ Đến đây, đánh gãy cái chân tôi đi.”

Ngày lúc này cảnh sát cũng đi vào hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh sau đó một người gầy trong số hai người đó cứng ngắc lên tiếng “ Xin hỏi ai là người báo cảnh sát?”

Người đến Mộng hội sở không phú cũng quý không ai muốn tới đây xử lý những chuyện này cả, hai người họ lầ người mới bị chỉ mặt nên mới tới đây.

“Tôi”

Mộng Lan đi lên trước vài bước mang theo hàm ý cười nói “ Hướng thiếu gây sự ở Mộng hội sở của chúng tôi còn làm thương Hạ tổng và Giang tiểu thư hai người nói chuyện này xử lý làm sao?”

Lâm Na Lộ đấu tranh muốn đi lên trước nói vài câu tốt đẹp liền bị Hướng Vũ ngăn lại.

“ Này… cái này…”

Người nói chuyện vẫn là vị cảnh sát gầy đó “ Hay là, trước vẫn nên là về sở cảnh sát làm bảng ghi chép ,cần tạm giam vẫn…”

Vị cảnh sát khác đánh gãy lời của hắn “ Chúng tôi đều là người mới , xử lý nghiệp vụ không phải là thành thục lắm cụ thể phải làm thế nào cũng không rõ. Như vậy đi, Hướng thiếu làm phiền ngài theo chúng tôi về sở cảnh sát một chuyến tiếp theo phải xử lý như thế nào chúng tôi cần hỏi mấy vị tiền bối.”

“ Không cần đi sở cảnh sát, một chút chuyện nhỏ mà thôi, chúng tôi tự giải quyết làm phiền hai vị đi một chuyến rồi thật là ngại quá.” Giang Thanh Nhiên ôn nhu nói.

Lâm Na Lộ nhẹ nhõm cười xòa “ Vậy cảm ơn Giang tiểu thư, hôm khác chúng tôi nhất định sẽ đến nhà cảm ơn.”

Thấy Hạ Hàn Xuyên không có ý phản đối, cảnh sát cũng vội vàng nói theo “ tự giải quyết cũng được , hai chúng tôi…”

“ Không cần cô ta giả mù sa mưa.” Hướng Vũ hừ lạnh thả lỏng Lâm Na Lộ đi tới giữa hai người cảnh sát “ Đi thôi.”

Lâm Na Lộ xông lên kéo hắn,tức đến thở không nổi “ Hướng Vũ có phải hay không anh muốn chết mới vui long.”

“ Không sao , về nhà đợi anh.” Hướng Vũ nâng mặt cô lên hôn một cái, khuôn mặt anh tuấn nhiễm thêm vài phần khổ sở “ anh thật sự không cam lòng nhìn Vãn Vãn mỗi ngày đều chịu cực khổ.”

Nước mắt Lâm Na Lộ rơi xuống,cô vội vàng lau đi ngừng một chút “ Đi thôi, em đi với anh.”

“Phỉ bang, làm loạn,cố ý gây thương tích, nên xử lý như thế nào thì làm thế đó.” Hạ Hàn Xuyên quét mắt nhìn mọi người, đẩy Giang Thanh Nhiên ra ngoài “ Tôi sẽ phải luật sư qua đó.”

Hướng Vãn nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch yếu ớt. Cô cần điên thoại lần thứ hai mươi gọi cho Hướng Vũ và Lâm Na Lộ nhưng vẫn không có người bắt máy.

Trên dưới mắt cô giật liền hồi trong lòng càng trở nên bất an.

Anh cô cài đặt nhạc chuông riêng cho cô mỗi lần máy run lên hai tiếng liền bắt máy chưa từng có tình trạng này.

“ Có lẽ Hướng thiếu không vui nên đi uống rượu chắc uống say rồi cô đừng lo quá. Hơn nữa thiếu phu nhân cũng theo bên cạnh chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.’ Châu Diễm đưa chén cháo và một vài món đặt trên bàn cho cô.

Hướng Vãn buông điện thoại trên tay, mím môi nhìn chằm chằm cô.

“ Chuyện này không thể trách tôi.” Châu Diễm né ánh mắt của cô nhẹ giọng giải thích “ Trước đây anh cô thấy tôi đi với cô sau đở bệnh viên trông thấy tôi liền hỏi có phải cô ở trong này hay không , tôi mới nói.”

Hướng Vãn cụp mắt xuống “ Ăn cơm đi.”

Nói xong cô bưng chén cháo lên uống từng ngụm từng ngụm một.

Nếu như cô nổi giận lên còn tốt, cô như vậy không nói một tiếng nào làm Châu Diễm càng áy náy “ Hướng Vãn tôi thật sự không cố ý , lần sau nếu như gặp chuyện như này tôi tuyệt đối không nói.”

“ Trời sắp tối rồi cô ăn xong thì về đi.” Cháo đưa đến miệng không có chút vị gì cả, Hướng Vãn gấp vài miếng rau bỏ vào miệng nhưng cũng không có chút vị gì cả.”

Châu Diễm do dự lại do dự, bưng chén cháo lên húp một ngụm mới nhỏ giọng nói “ Nhưng ma thiếu phu nhân nói tôi trông chừng cô.”

Hướng Vãn đặt chén cháo xuống lạnh đạm nhìn cô

Giờ khắc này Châu Diễm đột nhiên hiểu rõ tại sao đồng nghiệp lại sợ cô đến vậy.

Cảm giác này rất khó để hình dung, rõ ràng đối phương không nói câu nói khó nghe cũng không làm chuyện quá đáng gì nhưng chỉ là như vậy bị đối phương nhìn trong lòng cô cũng không khống chế được sự bất ổn trong lòng.

Ngay lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên. Hướng Vãn thu lại ánh mắt nhận điện thoại “ vừa nãy gọi hoài sao lại không nghe?”

“ Uống một chút rượu, ngủ như chết, không phải tỉnh dậy liền gọi cho em đó sao?” Hướng Vũ nói

Hướng Vãn dừng một chút ,tay dùng sức nắm điện thoại “ Anh uống say nói chuyện không phải như vậy, anh nói thật đi có chuyện gì?”

“ Anh có thể có chuyện gì ? không sao?”

Hướng Vũ bộ dáng không có gì nói “ Hơn nữa không phải sau đó chị dâu của em liền đi theo anh. Anh muốn làm cũng không làm được gì, đúng không?”

Âm vừa dứt, trong điện thoại liền truyền đến thanh âm của một người đàn ông “ Hướng thiếu, làm phiền ngài kí tên vào bảng ghi chép…”

“ Cmn anh im miệng” thanh âm phẫn nộ của Hướng Vũ, âm thanh so với hồi nãy nhỏ hơn không ít có lẽ là anh đưa điện thoại ra xa hoặc là anh đang bịtv loa điện thoại.

“ ghi chép? Anh đang ở sở cảnh sát?” Hướng Vãn đặt chén cháo xuống bàn một tay chống trên giường, nắm chặt ga giường “ anh đang ở sở cảnh sát nào?”

Bạn đang đọc Hạ Tiên Sinh,Yêu Anh Tôi Sai Rồi của Phong Xuy Diệp Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi motchieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1365

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.