Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

75:

1490 chữ

Khôi cùng Lý Chiêu Thành rời khỏi Hoàng cung.

- Lý đại ca, chúng ta làm chầu rượu ăn mừng chứ.

Lý Chiêu Thành mặt xám xịt lại, bất giác hắn cảm thấy rùng mình, lần nào đi nhậu với Khôi hắn cũng có cảm giác mình trở thành dê béo vậy. Mà thôi hắn nhiều tiền không nói làm gì, nhưng nhìn bàn thức ăn không ăn thì có lỗi với bản thân, mà ăn vào thì lại có lỗi với dạ dày. Lần nào nhậu về là hắn lại phải nhịn cơm 1 tuần a. - Khôi đệ ta cũng rất muốn nhưng ở nhà vợ ta sắp sinh bảo bảo, xin cáo từ, ta đi trước, đệ không cần tiễn. - Lý đại ca đi cẩn thận.

Khôi nhìn theo Lý Chiêu Thành cố vẫy tay chào.

- Ủa có gì đó sai sai, mà thôi kệ nó đi.

Đúng thiệt là, thông minh nhiều mà lâu lâu lại ngu đột xuất, Lý Chiêu Thành,hắn co suy nghĩ lệch lạc về nhan sắc của phụ nữ, nữ bạo long mới là gu của hắn, gia gia nhiều lần mô giới mỹ nữ cho hắn làm nương tử đều bị hắn cự tuyệt, có lần còn lấy cái chết ra bảo vệ trinh tiết nửa, từ đó về sau không ai trong Lý gia ép hắn lập gia thất. Bây giờ hắn vẫn giường đơn gối chiếc, thì lấy đâu ra vợ sắp sinh cơ chứ.

Khôi quay trở về Trần gia, hắn phải thông báo tìn mừng này cho nương tử của mình, cuối cùng hắn cũng có nhà riêng không cần phải bám váy nàng nửa a.

- Các ngươi chán sống rồi, trước mặt bà cô mà dám ỷ đông hiếp yếu.

Chỉ thấy 1 cô gái đang 2 tay chống nạnh quát mắng 1 đám lưu manh đang đạp đổ gánh hàng rong cua bà cụ. Hồng Hạnh vừa đi tuần về thì nổi hứng thèm ăn vặt, nhớ tới món xoài lắc phiêu phiêu của bà cụ bán hàng rong nàng liên tới đây, không ngờ lại trứng kiến cảnh bà cụ bị đám lưu manh xô ngã xuống đất, từng hộp từng hộp xoài lắc bị bọn chúng dẫm nát dưới chân. Máu chó của nàng lại nổi lên, quát lên 1 câu cho có lệ rồi tung cước đạp tới 1 tên lưu manh.

Khôi đứng 1 bên trứng kiến mà lắc đầu ngao ngán, hắn không ít lần ăn hành trước cô nàng bạo lực này. Nhưng hắn không sợ, bản lĩnh đàn ông là đây, phải điềm tĩnh trước gái xinh và không dật mình trước gái xấu. Không được đầu gấu với gái ngoan và không cần nhẹ nhàng với gái dữ. Không được tự tử nếu mất gái ngon và không được ngầm bồ hòn ôm gái nát. Không được bộc phát thích gái teen và không được ném mình vào gái ế.

Lúc này Hồng Hạnh tung 1 cước tới tên lưu manh, nhưng chưa kịp tới nơi thì.

- Ai dza.

Nàng ngã sấp mặt trên đất, xíu nửa thì vạy xương mũi. Xui cho nàng, hôm nay nàng đến ngày a, tung chân cao quá độ, cơn đâu ập tới làm người nàng run lên, khiến chân trụ mất thăng bằng và thế là nàng choài trên đất trước ánh mắt ngõ ngàng của đám lưu manh. - Đại ca đây có phải là mỹ nữ hiến thân trong truyền thuyết không? - Ta cũng nghĩ vậy, nàng chỉ giả vờ hung dữ như vậy để che mắt người đời thôi, thực chất thấy huynh đệ chúng ta cao to đen hôi ý lộn cao to đẹp troai nên chủ động hiến thân đây mà.

Mấy tên nhìn nhau rồi cười khà khà bước tới phía nàng, hàng ngon lại còn free nửa chứ, sao chúng có thể bỏ qua. Hồng Hạnh nghe thấy như vậy bất giác tức giận, tím hết mặt mày, nhưng chân nàng bị trẹo, không thể đứng lên được. - Các ngươi định làm gì, nhà ta mặt phố, bố làm quan to đó.

- Kích thích, tiểu mỹ nhân lại đây ca ôm cái nào, moa moa.

Khôi 1 bên trứng kiến cười thầm, “ phải chỉnh nàng 1 chút mới được.” Hắn bước ra.

- Các vị đại ca xin dừng tay.

Tên đại ca nhìn Khôi khó hiểu,” không phải tên này tới xin chơi chung đấy chứ”

- Ngươi là ai? - Đại ca, xin hãy tha cho nàng, nàng là nương tử của ta, nhìn vậy thôi nhưng đầu óc của nàng có vấn đề thỉnh thoảng lại lên cơn điên điên khùng khùng như vậy đó.

Khôi nhanh chân bước tới, tranh thủ lúc Hồng Hạnh còn chưa kịp tiêu hoa hết ngôn từ của mình, hắn đưa tay bế nàng lên đúng kiểu bế công chúa.

- Nương tử, ta đã bảo với nàng bao nhiêu lần rồi, đầu óc có vẫn đề thì ở nhà, ốm lại còn thích ra gió, ta phải dùng gia pháp a.

Hắn đặt nàng lên gối, “ tét tét”

- Ai dza. Tên hỗn đãn sao ngươi dám đánh mông ta.

“ Nếu không muốn bị bọn chúng thay phiên thì im ngay”. Hồng Hạnh uất ức trong lòng, đành phải mặc kệ hắn thích làm j thì làm a.

- Đấy, ta đã trừng phạt nàng rồi, các vị đại ca hãy để ta đưa nàng về.

Tên đại hán gật đầu.

- Lần sau quản nương tử ngươi cho tốt, may gặp bọn ta là người tốt đó không thì…. - Đại ca chúng ta là lưu manh mà. - ừ nhỉ, chúng mày đâu lên bắt 2 người họ lại.

Khôi vừa đi được vài bước thì đám lưu manh lao tới, hắn vội giả vờ chạy tới chạy lui né tránh, hắn mà để nàng biết hắn có võ công thì có lẽ sau đêm nay hắn sẽ bị nàng lột da mất. Khôi ôm nàng né tránh, nhìn động tác có chút loạn nhưng lại rất nhịp nhàng, đám lưu manh tự đâm đầu vào nhau mà ngã xuống ngất xỉu.

Tên Đại ca thấy không ổn liên gia nhập cuộc chiến, hắn không thể để tên gà mờ này may mắn gạ gục tất cả đàn em của mình được.

Thấy tên đại ca lao tới, Khôi lúng túng quay người bỏ chạy, chân hắn lúc bước qua cây gậy khẽ đạp vào, lập tức cây gậy lao đi đâm thẳng vào bộ hạ tên đại hán. - Ai du, trứng của ta.

Tên đại hán nằm quay cóp ôm lấy 2 quá trứng cút bị vỡ của mình.

…………..

- Ngươi ngươi còn không tha ta xuống.

Hồng Hành nằm trong lòng hắn khiến nàng đỏ mặt, nghĩ tới phần mềm của mình bị hắn chạm qua thì 1 cổ uất khí vụt lên.

- Lần sau đừng có mà sính cường, con gái suốt ngày chém chém giết giết còn ra thể thống gì nửa, tập học may vá thêu thùa đi sau còn lấy được chồng. - Ngươi, còn không mau buông bàn tay dơ bẩn của người ra. - Được.

Khôi liền buông 2 tay ra, Hồng Hạnh rơi thẳng xuống tiếp đất bằng mông.

- Ây dza. Ngươi tên hỗn đãn này. - Nàng bảo ta buôc ra mà sao trách ta được chứ.

Khôi nhìn nàng đang xoa xoa mông đau đớn, không đứng lên nổi thì cảm thấy mình đừa hơi dai a, nàng bất quá chỉ mới 16 tuổi mà thôi, tính tình ngang bướng 1 chút nhưng cũng là 1 cô gái tốt. Hắn bế nàng lên đặt trên thành bờ hồ, 2 tay từ từ cởi giầy nàng ra bắt đầu xoa bóp. - Ừm ừm.

Hồng Hạnh cảm giác được dòng khí nóng từ bàn chân truyền tới, bất giác khẽ rên nhẹ 1 tiếng, nhìn hắn ân cần xoa bóp chân cho nàng không hiểu sao khí tức trong người nàng không phát ra ngoài được, chỉ biết ngồi nhìn hắn và hưởng thụ mà thôi. - Cảm thấy đỡ chưa? - Ân.

Nàng nhẹ nhàng e thẹn gật đầu.

“ Ta có bị nhầm không đây” Khôi đưa tay lên đầu nàng.

- Cũng không có bị sốt a, sao tính tình thay đổi 180 độ vậy. - Có ngươi mới bị sốt ý, cả nhà ngươi bị sốt.

Nàng liền đưa tay đánh hắn, Khôi vội vàng né tránh, 2 người đuổi bắt nhau náo loạn cả khu phố.

Ở phía xa, 1 người ngồi trong kiệu quan sát Khôi cùng Hồng Hạnh, không ai biết hắn đang nghĩ gì?

- Chúng ta đi thôi.

Chiếc kiệu chầm chậm tiến vào trong Hoàng Cung.

Thanks các bác tặng nguyệt phiếu nhé, cố gắng thêm chương.

Bạn đang đọc Giang Sơn Đại Việt của hanhsoc1080
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.