Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 21

Phiên bản Dịch · 2990 chữ

Tiếng chuông đt reo lên bất giác khiến Hebe thoát khỏi cơn mộng sau khi nói chuyện với Sel

Alô, ai thế????

Hebe là anh, Ahbu đây. Anh múôn gặp em nói chuyện một lát. Em có phiền ko???

Nghe đc tiếng của Aaron, cô rất ngạc nhiên vì ko ngờ anh ấy lại chủ động gọi đến cho cô. Cô cứ tửơng rằng đã ko còn ji nói nữa với cô và cả anh ấy.Cô bất động một hồi lâu

Vâng..em tới ngay

Vậy gặp ở nơi lần đầu tiên hẹn nhau nhé. Anh chờ em....Ko gặp ko về

Chỉ một lát sau Hebe đã đến nơi lần đầu mà họ hẹn nhau. Đó là một vườn hoa nhỏ....chính nơi này 3 năm trước Aaron đã tỏ tình với cô, trao cho cô một đoá hoa hồng đẹp nhất của khu vườn. Những hồi ức hiện về khiến Hebe càng đau khổ. Tại đây có một chàng trai đã đứng đó...đứng bên cây đào nở tặng cô một nụ cừơi thiên sứ.

Chào em, Hebe

Ahbu!!!!!

Tối qua em ko sao chứ?

em....em ko sao

Thế thì tốt quá rồi? Hôm nay anh gọi em đến là mún nói với em một chuyện

Hebe ngóng chờ nghe câu chuyện của Aaron. Bây giờ dù anh mắng cô, sỉ nhục cô cô đều chìu tất

Ngậm ngừng một hồi lâu Aaron bảo: Ngày mốt anh sẽ đi Mỹ

Câu nói của Aaron làm cho Hebe bàng hoàng. Cô ko còn tin vào tai của mình nữa. Mặt cô trở nên xám xịt

Tại sao....... tại sao vậy? Anh quýêt định nó từ khi nào

Trước đây có một công ty âm nhạc nói sẽ phát triển cho anh về khả năng đàn của mình. Anh mún nói với em lâu rùi nhưng sợ khi anh đi sẽ ko ai chăm sóc em bây giờ thì anh ko cần lo lắng về việc này nữa. Anh quyết định sẽ qua bên đó

Chừng....chừng nào anh về?

Đôi mắt Aaron trầm xuống: Anh cũng ko bik nữa. Có lẽ là ko bao giờ!!

Tại sao? Chẳng lẽ anh muốn rời xa bạn bè, người thân để qua Mỹ ư? Có phải là do em ko? Anh mún rời xa em phải ko?

Nếu anh nói ko phải thì là anh nói dối..nhưng anh nghĩ là như vậy tốt cho chúng ta hơn

( Đôi mắt của Hebe bắt đầu đỏ lên) Anh đừng đi, em ko mún anh đi đâu, em ko mún

Đừng khóc Hebe ah`. Nếu anh còn ở đây chắc chắn em sẽ khó xử.. hơn nữa đâu phải chỉ là vì em. Anh thật sự rất muốn tự mình kiếm sống, tự mình tìm đến con đừơng mà mình lựa chọn.

Ở Đài Loan cũng có trường dạy nhạc mà tại sao anh lại phải đến Mỹ?

Dù sao bên đó môi trừơng cũng tốt hơn với lại......nếu ko đi anh sẽ mãi nhớ đến gương mặt này ( dùng tay sờ lên mặt của Hebe)

Đến bây giờ anh vẫn còn rất yêu em....rất yêu em đấy....anh sợ anh sẽ ko chú tâm đc khi ở đây

Ahbu em xin anh mà, anh đừng đi, đừng đi.

Hebe em là một cô gái tốt, có rất nhiều ng` theo đuổi em..em phải nhận rõ đâu mới là tình cảm chân thật của mình và từ đó tìm ra hạnh phúc thật sự. Em có biết ko? Anh tin rằng Jiro sẽ đối xử với em thật ân cần và dịu dàng. Còn về anh.....em ko cần phải lo....anh ko sao đâu

Nhưng em.....

Đôi tay của Aaron nhẹ nhàng đặt lên môi Hebe: Đừng nói gì cả? Em...... có thể cho anh ôm em một cái đc ko? coi như là lời tạm biệt trước khi chia tay...

Nhìn ánh mắt chân thành của Aaron, Hebe hiểu ra cô ko thể nào ngăn cản anh đc nữa

Uh...uhm`

Ấm quá, đây là lần cúôi cùng anh ôm em như thế. Đối với anh giờ đây ko còn quan trọng nữa chỉ cần như vậy là đủ rồi...đủ lắm rồi......

Aaron quàng tay vào ngHebe, anh ôm cô thật chặt trong lòng mình. Hebe chỉ biết khóc và cảm nhận cái hơi ấm cuối cùng của ng con trai mà cô từng yêu thương. Lá hoa đào rơi xuống thật nhiều...thật nhiều, trôi lãng vào trong không gian đã kết thúc mối tình của cả hai người....

Chun: Tại sao giờ này rồi mà Aaron chưa về vậy kà

Calvin: Ko sao đâu, nó ở nhà Selina mà, sẽ ổn thôi...Nó đâu còn là con nít nữa ko cần phải lo lắng như vật.Bây giờ ng` đáng lo ko phải là Aaron mà là thằng cha đang ngồi phía kia kìa=> chỉ tay về phía Jiro

Jiro lúc này đang ngồi thẩn thần trên chiếc bàn ăn, thường ngày anh là ng năng động nhất lúc nào cũng nhảy nhót như ng điên ( fah Jiro đừng đánh em) nhưng hôm nay sao lạ quá. Ánh mắt Jiro cứ đưa về phía xa xăm (hẻm bik xa đến chỗ nào) gương mặt thì chù ụ như cái bánh bao chiều vậy. Nhìn anh như đang suy nghĩ rất nhiều việc ( thiệt ra hẻm nghĩ ji hết) Bỗng tiếng mở cửa phòng đánh tan đi mọi suy nghĩ của Jiro. Bứơc vào trong phòng ko ai xa lạ là nhân vật nam chính trong trận mưa tầm tã đêm qua.

Chun: Aaron em về rồi!!!!!

Aaron: Vâng, em về rồi đây.

Calvin: Em làm tụi anh lo mún chết => Xạo ông là n`g vô tâm nhất đó

Aaron: Em ko sao mà ( Nói xong Aa từ từ tiến lại gần Jiro, anh chàng Jiro thì cứ ngớ ngớ ra vừa thấy lo vừa thấy có lỗi. Bất chợt Aa đưa một nắm đấm đến gần Jiro.

Calvin&Chun: Aaron

Mặc cho tiếng thét kinh hoàng gần hết volume của Chun và Calvin nắm đấm gần đến sát mặt, Jiro chỉ bik nhắm mắt lại chờ bị ăn đòn=> ngu. Nhưng anh nhắm mắt lâu quá mà thấy mình hẻm bị thương thì ra Aa chỉ đưa đến gần mặt Jiro rồi lấy tay gãy đầu làm cho chí rận bay tứ tung => pó chíu seo hẻm đánh ột phát đi ( fah Jiro và Aaron thông cảm nhoa, truyện là thế đấy)

Aaron: Hôm qua cậu có bị bệnh hem?

Jiro ngẩn n`g ra : Àh ko

Aaron: Vậy là tốt rồi

Calvin thở phào nhẹ nhõm đến kế bên Aaron và nói: Hú hồn anh tưởng em sẽ làm ji Jiro

Chun: Em làm tụi anh đứng cả tim. Em đã ổn rùi chứ.

Aaron nhếch mém: Aaron nì lúc nào cũng ổn đâu có tưng tửng như mấy anh ( cười)

Calvin nghe vậy liền đấm vào đầu Aaron một cái cho chừa cái tật hỗn láo.=> T_T sao dám đánh thần tựơng của tui

Aaron vừa xoa đầu nứơc mắt rưng rưng: Ui đau quá ah.

Calvin" Bik đau mà có gan nói với anh mày như vậy ah

Aaron: Bik oybik oy. Hẻm chọc mấy anh nữa. Hôm nay em có chuỵên quan trọng mún nói với mí anh

Chun: Chuyện ji vậy???

Aaron: Nói ra đừng té ngửa nhé??

Calvin: Là chuỵên ji nói lẹ đi ko nhéo lỗ tai bây giờ.=> Hăm doạ bro của ng` ta hoài

Aaron: Ngày mốt em sẽ đi Mỹ=> sốc chưa

Calvin, Chun & Jiro: Hả?????

Calvin:Nhóc con đùa đấy ah

Aaron: Đùa làm ji mấy chuyện ấy chứ. Em mua vé máy bay rồi ( vừa nói vừa đưa vé cho ba ng` xem)

Chun: Sao lại ko bàn với anh vậy?

Aaron: Nếu nói cho anh nghe anh sẽ cho em đi à => chí lí

Chun: Nhưng qua bên đó em sẽ sống làm sao đây?

Aaron: Anh khỏi lo, em đã tính cả rồi. Bên đó có ng` bạn thời trung học em sẽ ở nhờ 1 thời gian

Jiro lúc này mới lên tiếng: Chừng nào cậu về??? ( hỏi y như Hebe)

Aaron cừơi mỉm: Ngay cả cách nói cũng rất giống Hebe, thế là tớ yên tâm rồi

Jiro: Cậu nói vậy là sao??

Aaron: Từ nay về sau mong cậu hãy chăm sóc Hebe cho tốt nhé! Còn chuỵên mình có về hay ko mình cũng hẻm bik

Calvin: Hả, nhóc nói vậy chẳng lẽ ko định về sao??

Aaron: Em cũng hẻm bik nữa

Chun: Vậy là sao? anh phản đối!

Aaron: Phản đối vô hiệu=> giống quan toà quá

Jiro bỗng hét lớn lên: Tại sao cậu lại quyết định bỏ đi. Có phải do mình ko?

Aaron chỉ gãi đầu rồi nhìn thẳng vào Jiro với ánh mắt giết ng`: Chuyện đó ko liên wan đến cậu. Nhiệm vụ của cậu là quan tâm và iu thương hebe cho tốt mà thôi, đừng nói nhiều. Lúc nì Aaron nắm áo Jiro, trán đụng vào đầu anh ta : Tớ nói cho cậu bik chỉ cần cậu làm Hebe đau khổ tớ sẽ ko tha thứ cho cậu đâu. Đến lúc đó tớ sẽ từ Mỹ bay về và cho cậu 1 trận.

Nhìn thấy ánh mặt kiên quyết đó cả ba ng` đều hiểu rõ ko thể ngăn chặc cái anh chàng làm càng này nữa rồi nhưng cũng ko mún để anh ra đi

Chun: Em đi vào ngày mốt có sớm quá ko????

Aaron: Em suy nghĩ kỹ rồi

Calvin bắt đầu bực bội anh cầm vé máy bay của Aaron: Ko đi đâu cả anh đây sẽ xé nát tờ giấy này.

Calvin chen anh mà xé nó tôi nguyền rủa gia đình anh ko sống yên ổn, Hàn sẽ bỏ anh mà ra đi tìm ngkhác, đến khi anh chết anh còn bị xe tải cán phanh thây sau đó một tia sét thiêu cháy anh thành tro bụi rồi một cơn bão thổi tới cuốn bay ba hồn bảy phách của anh. Anh sẽ mãi mãi ko yên nghĩ sẽ trở thành con ma lang thang súôt đời nếu anh dám đụng vào tờ giấy đó=> Kaka gặng từng chữ 1 mang đầy hàm ý đe doạ,ánh mắt lúc nì cuả bro hẻm còn là của con ng nữa còn Calvin và hai ng` kia sợ tím mặt vì những lời dễ thương nhưng thương hẻm dễ của Aaron.

Calvin: thằng....thằng này...Anh mặc kệ mày lun => nói xong giận dỗi chạy lại ghế sôfa ngồi

Chun: Nếu em quyết định thế rồi thì anh tôn trọng em. Tối nay ta làm tiệc đưa tiễn nhé.

Aaron: Đừng mà! Em ko mún Selina bik chuyện vì vậy anh đừng làm tiệc ji cả

Chun: Selina ư???

Aaron: Em đã làm cô ấy lo lắng nhìu rồi, ko nên khiến cô ta đau khổ nữa

Jiro: Nhưng....nhưng cậu ko nói sau này cô ấy còn đau hơn

Aaron: Ùhm có lẽ thế. Chuỵên sau này cứ để sau này hãy nói. Còn bây giờ ai dám mở miệng đừng trách em vô tình=> nở một nụ cừơi thiên thần làm ai cũng lạnh gáy.

Jiro: Còn….còn…Hebe. Cậu cho cô ấy bik chứ???

Aaron: Mình đã nói rùi.Cô ấy đã chấp nhận..ko sao

Chun: Em thật sự ko mún cho Sel bik sao? Em thật sự ko nói ah`

Aaron: Em sẽ nói nhưng chưa phải lúc. Bik đến đây là đc rồi em chỉ mún nói nhiêu đó thôi. Em lên lầu nghỉ ngơi đây.

Nói xong Aaron bỏ lên lầu một mình để lại những con mắt bùn bã ah ko săm soi ah mà hẻm phải gọi là nuối tiếc mà cũng hẻm phải. Bực quá ko bik gọi là gì; nói chung là nhìn Aaron như quái thú sắp tuỵêt chủng trên trái đất ( ngắn gọn là vậy)......

Lúc nì Selina đang ở nhà và ko ngừng nghĩ ngợi về những câu nói của Hebe, cô ko bik nên xử xự thế nào mới gọi là đúng. Đã từng bị từ chối nên cô ko bik lịêu khi này Aaron có chấp nhận tình cảm của mình hay ko. Nhìn vào viên ngọc trai trong chiếc lọ cô lại nhớ về thời thơ ấu, thời mà cô có những kỷ niệm đẹp nhất với Aaron. Khi ấy cả hai đứa chỉ là con nít ko hiểu bik ji nhưng lại rất hạnh phúc. Cậu con trai đội mũ với gương mặt lovely mãi mãi vẫn in trong tâm trí cô, sẽ ko bao giờ phai nhoà đi hình ảnh ấy. Mỗi lần nhìn viên ngọc trai cô lại cảm thấy vui vẻ, cô như thấy Aaron đứng trứơc mặt mình, ngồi cạnh bên cô dưới bầu trời trong xanh cũng hát bài ca của biển. Tiếng chuông cửa reo lên làm cô thoát ra khỏi giấc mộng trở về với thực tế. Bùn bã xuống mở cửa và có ý mún mắng cho tên nào vừa bấm chuông phá hỏng hết thời gian ngọt ngào nho nhỏ của mình. Nhưng cô lại ko thể mắng đc vì ng` gõ chuông chính là anh chàng ngày xưa ấy...Aaron.

Aaron, cậu đến đây làm gì?

Selina ah mình mún nhờ cậu việc này.

Chuyện ji thế?

Ngày mai cậu rảnh chứ! Đi chơi với mình đi.

Selina há hốc họng ra, ngừơi như cứng đơ. Cô ko thể tưởng tượng đc Aaron lại mời mình đi chơi. Vừa vui vừa sợ, cô hoàn toàn ko thể hình dung đc cảm giác lúc nì của mình.

Cậu.....cậu...cậu.....nói....nói....thiệ t......hem....vậy

Làm ji mà ấp a ấp úng thế. Mình chỉ mún cảm ơn cậu vì tối hôm qua thôi. Chẳng lẽ cậu ko mún đi

Ko.....ko phải mình mình thix lắm.

Vậy sáng mai mình sẽ đến đón cậu. Nhớ dậy sớm nhé. Mình về đây

Uhm`, bye bye

Aaron vừa đi đc một lúc sel lập tức chạy vào trong phòng đứng trứơc cái kiếng lớn với tốc độ ánh sáng, mặt cô đỏ ửng lên: "Anh ấy mời mình đi chơi, anh ấy đã mời mình, đây là thật sao. Ko phải nằm mơ chứ. Ôi, tuyệt quá! Hjhj Sel ơi đừng cừơi nữa giống con điên quá' nhưng thật sự rất vui rất vui". Cô liền mở tủ quần áo của mình ra, căn mắt tìm bộ nào đẹp nhất để có thể biến thành nàng công chúa đi sát bên chàng hoàng tử. Nguyên đêm cô ko chợp mắt tí nào cả chỉ mong đến ngày mai...cái ngày mà suốt bao năm nay cô đang chờ đợi.


Sáng hôm sau.......

Aaron đã đứng trước cửa nhà từ sớm, Selina vừa bứơc ra anh chàng ko còn tin vào mắt mình nữa. Cô nàng bây giờ trông thật xinh đẹp, nét đẹp quý phái, thánh thiện của một thiên thần. Anh ko thể nào rời mắt khỏi cô. Selina cảm thấy rất hồi hộp vì bik rằng anh ta hôm nay nhìn mình ko phải là cặp mắt của một ng` bạn, cứ như vừa tìm thấy một vật vô cùng quý hiếm và múôn giữ nó vào bên mình.=> làm ji coi ss như đồ vật thế hẻm bik

Em...hôm nay em lạ lắm ah

Ko....ko có ji=> nói chiện y như gà mắc tóc, đáng iu ghê.... Hôm nay anh thấy em đẹp lắm

Thật....thật sao

Uhm`, đẹp lắm đấy

Selina nở một nụ cừơi thật tươi, nụ cừơi ấy càng làm cho cô trở nên rạng ngời trứơc mắt mọi ngvà nhỉ nhiên ng khổ nhất là anh chàng này vì liên tục bị sốt vì cô.

Aaron: Đừng đứng đó nữa mình đi thôi

Selina: Ah. Uhm`

Cả ngày hôm đó dứơi ánh nắng tươi tắn của mặt trời họ đi chơi công viên, dạo mát, ăn kem, đạp xe đạp. Biết bao nhiêu chuỵên bùn vui. . Hôm nay Sel nhận thấy Aaron đang rất vui, đối xử với cô tốt hơn bao giờ hết thậm chí lúc vô tình chạm tay vào nhau anh đã nắm luôn tay cô cũng đi dạo mát khiến cô vừa hồi hộp vừa vui vẻ. Cùng nhau chèo thuyền trên bờ hồ xinh đẹp cùng cừơi nói với nhau. Đối với họ có lẽ bây giờ là khoảng khắc bình yên nhất, vui vẻ nhất. Bầu trời bắt đầu tối dần. Aaron dẫn Selina đến một nơi thật đẹp, thật tuyệt với đó là một khu đồi trống mà trên đó có thể nhìn thấy hàng ngàn vì sao trên bầu trời. Họ cùng ngắm sao, cùng cừơi nói, đoán tên chúng thật hào hứng, sôi nổi nhưng thời gian cứ như vụt qua đã quá khuya với chuyến đi cuả họ. Họ trở về trong tâm trạng tiếc nuối, trong lòng vương vấn đầy kỷ niệm của đêm nay. Aaron chở cô về nhà anh với ý muốn sẽ trình diễn tài năng của mình. Hai ngươi` cùng ngồi trứơc cây đàn piano và Aaron anh như một nhạc công thứ thịêt, dùng bản hoà tấu nói lên ý niệm của mình.Selina thì chăm chú nghe, nghe đến mức thiếp đi nhẹ nhàng trên bờ vai to khoẻ của Aaron. Nhận ra sự mệt mỏi, anh nhẹ nhàng bế cô vào phòng, đắp chăn cho cô. Ánh mắt của Aaron nhìn cô ngủ thật dịu dàng, ấm áp, giá như Sel có thể tỉnh dậy và nhìn thấy thì cô sẽ hạnh phúc biết chừng nào. Một nét thoáng bùn xuất hiện trên gương mặt của anh, anh đặt đôi môi mình lên trán Sel với một tâm trạng...tâm trạng bùn vô đỗi ko có thể nào giải thix thành lời...

Cám ơn em, Selina. Cám ơn em nhiều lắm. Tạm biệt!!!!!!!!!!!!

Nói xong Aaron từ từ bước ra khỏi phòng. Chiếc bóng khuất dần theo ánh trăng và.....

Bạn đang đọc Giấc Mơ Pha Lê (Crystal Dream) của Hana Rido
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.