Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17

Phiên bản Dịch · 3258 chữ

Những giây phút thoải mái ko còn..có lẽ là bắt nguồn của vịêc lao động..Vốn trước giờ Aaron ko hề quan tâm đến công việc của cha mình..nhưng bây giờ..sau khi tan học phải chạy đến công ty, rùi về nhà làm bài tập, dọn dẹp nhà cửa..Gần như mọi chuyện đổ đầy trên đầu anh..Có vẻ đã trở nên tàn tạ..lại còn đi học..mọi thứ đến thật bất ngờ..Anh bắt đầu thừơng xuyên đến trễ…trong lớp lại gật gù..chạy về nhà lo công việc chất chồng..cố gắng thuyết phục nh~ cổ đông.. Rảnh thì thăm anh hai trong bệnh viện..dạo nì Chun cũng đã có vẻ tốt hơn nhờ sự chăm sóc tận tình của Ella. Hai ng` nhìn đằm thắm vô cùng…Mấy đêm liền ko đc một giấc ngủ..Aaron có vẻ chán chường...cũng may vẫn còn Hebe hay đem đồ ăn đến..an ủi..chăm sóc anh..còn anh thì dù mún cũng chả có thể lo gì cho cô nàng..Lâu lâu gượng dậy sau khi lướt qua cái đống hợp đồng chất cao như núi..anh lại gọi điện hỏi thăm.. Đc bik cô đã ra ngoài sống 1 mình..anh rất mún mỗi ngày đến thăm .....ăn cơm cùng nhưng..chả làm đc bất cứ gì…Sợ nàng cô đơn thì sao..công ty ko thể dẹp..nghỉ học lại ko thể..thật sứ quá sức với một thanh niên...Tuy nhiên những điều trên ko phải là điểm chính của chap nì mà là vể mối quan hệ dây mơ rễ má của Sel và Ji…Sel từng hỏi Jiro một câu động trời mà có lẽ ai cũng nhớ..Jiro vẫn mãi từ chối trả lời…Hôm đó..sau khi thăm Chun..vẫn đôi trai tài gái sắc…cùng dạo trên con đường wen thụôc..vẫn như thế..ko thay đổi..tuy vậy..khoảng cách lại tăng dần

Selina: Em mún lại công viên 1 tí đc ko Jiro???

Jiro: À…uhm`….đi nào

Tiếng xích đu cót két qua lại…một ngngồi..ng đứng..ko khí dường như bị im bặt với sự lảng tránh….

Jiro: Em khát nước chứ? Anh đi mua nứơc nha….

Selina: Jiro…Tại sao…anh lại lừa dối em…..

Jiro: Hả???Anh lừa dối em chỗ nào…

Selina: Tại sao anh lại ko trả lời câu hỏi em….

Jiro: Em nói gì vậy?? - lảng tránh- Anh đi mua nứơc nhé chắc em khát rùi…

Selina: Anh có thật sự vì thix nên mới đến với em chứ???

Đứng khựng lại trong 1 chốc..từ từ quay đầu..bước lại kế xích đu…Tại sao em lại nghĩ anh ko thix em chứ?? Tại sao vậy?? Anh thix nên mới wen em chứ???

Selina: Vậy sao??? Vậy đây là cái gì???

Rút từ chiếc áo khoác mỏng manh là 1 tấm hình…đó là 1 cô gái trẻ…1 cô gái có đôi mắt đẹp..nụ cừơi xinh xắn đến ngất lòng..dù hơi khác nhưng cũng có thể nhận ra.. đó là Hebe 3 năm về trước..Sel lạnh lùng.. đứng dậy..tiến tới từng bước đưa tận tay Jiro

Selina: Em thấy cái này trong phòng của anh..lần trứơc lúc anh bỏ đi giữa chừng em đã tới nhà anh và thấy chìa khoá dươi chậu cảnh..Chỉ vì 1 chút tò mò mà em…có lẽ em ko nên bik thì tốt hơn….

Jiro: Tại sao em lại vào phòng anh?? Em thật quá đáng…

Selina: Đúng em vào phòng anh là sai nhưng nếu ko..làm sao em bik đc nganh iu ko phải là em..Ng hỏi tại sao là em..Tại sao anh lại lừa dối em..anh vốn dĩ ko iu em…anh mún wên Hebe nên anh đã wen em…Tại sao anh lại có thể đối xử với em thế này cơ chứ?? – thét lên

Jiro: Sel…Selina…Anh….Anh….Phải anh thương Hebe nhưng đó là quá khứ..anh cảm thấy em tốt, cảm thấy em hợp nên anh mới xin wen em…Anh ko còn iu Hebe nữa???

Selina: Anh gạt ai thế?? Tấm hình này rõ ràng là anh để trong hộp tủ một cách cẩn thận..nó lại ko hề dính bụi chứng tỏ hằng ngày anh vẫn lấy nó ra ngắm..Anh ko iu Hebe sao??Anh thật sự ko iu sao??? Vậy mỗi lần cô ấy có chuỵên sao anh lại đến chứ???Tại sao lại có thể lo lắng cho cô ấy đến mức đó…

Jiro: Anh là bạn cô ấy?? Aaron ko ở bên anh phải làm thế thui???

Selina: Jiro- la lớn- Anh…đừng lừa dối lòg mình nữa đc ko??? Em cảm thấy rất thất vọng..rất ngu ngốc…rất chán nản…-khóc-Ở bên anh em rất vui, rất thoải mái..em từng nghĩ em iu anh..nhưng thật ra ko phải…em wý anh..rất nhìu…nhưng ko phải iu….Anh cũng thế..phải ko???- chúng ta.. đừng dối lừa nhau nữa..em đã mệt..mệt lắm rùi

Khuỵa xúông đất..lặng lẽ..Sel nấc lên từng tiếng…từng tiếng nhỏ….

Bứơc đến gần, ôm chặt lấy đôi vai xin xắn: Selina..anh xin lỗi…xin lỗi em…Anh thật tệ quá.-rơi nứơc mắt- .xin lỗi em Selina..Xin lỗi em..Anh ko cố ý làm em bị tổn thương..Anh là thằng ngốc… Selina…xin lỗi em..anh rất quý em…anh xin lỗi…Anh thành thật xin lỗi ….

Cứ thế…hai ngôm nahu khóc trong công viên vắng người..Những giọt nứơc ko ngừng tràn ra..ko ngừng nóng hổi.. đau đớn…tuyệt vọng..Một sự thật hết sức cay đắng thế này.. liệu nếu bất cứ ai bik đc..sẽ ra sao…sẽ như thế nào…nếu như thế thật quá bi thảm..Và điều đó đã xuất hiện…ng chứng kiến súôt cụôc nói chiện..chứng kiến hết tất cả hành động ngốc nghếch của hai con ng`…lại là Hebe…..

Thời gian bắt đầu xoay chuyển..mối quan hệ tốt đẹp của bốn ng`..dần dần thay đổi.....

Trời tối dần..khoảng trời chỉ là một màu đen…Sel đã từ chối Jiro…đã giúp anh nói ra cảm nhận của mình. …từng nói mình cũng ko iu anh ta nhưng tại sao…trong lòng này lại đau đến thế..những giọt nước mắt cứ lê buốt trên gương mặt…Thật sự là như thế nào?? Có iu Jiro hay ko??? Trống trải..quạnh hiu..Sel chỉ mún chết đi…Lại đêm đó…quá gần nửa đêm..tiếng say xỉn của đám lưu manh cứ thoáng thoáng bên tai càng rợn ng`..Một đám thanh niên đến gần.. ép sát cô vào góc buông những lời ngon ngọt đến phát ói…Một cô gái yếu đuối…bik làm gì đây bây giờ…

_1 Cô em xinh quá đi chơi với bọn anh nhé- kéo tay

Selina: Bỏ ra….biến thái…bỏ ra

_3 Con nhỏ này láo hả?????

Tên kia chuẩn bị quất thẳng vào mạnh Sel thì từ đâu một cánh tay đã chặn đứng hắn 1 cách mãnh liệt…

Calvin: Đống rác này.. đừng đụng vào cô bé….

Selina: Anh Calvin….

__1: Thằng khốn này…ở đâu ra vậy???

Chưa kịp hết câu Cal đã cho hắn 1 đòn nằm ăn vạ dứơi đất…Hai tên kia hốt hoảng lao lại cứu bạn sẵn tiện quất Cal vài cái nhưng trơ trêu thay chưa kịp gì thì tụi nó đã đo ván dưới mặt đường sau khi ăn vài cú đá tuyệt đẹp…

Calvin: Lũ tụi bây về nhà học võ đi rùi đến tìm ta….Selina em ko sao chứ???

Selina: Em ko sao…Cám ơn anh…

Calvin: Con gái ra ngoài đừơng buổi tối nguy hiểm lém. Jiro đâu..nó ko đưa em về sao?

Selina:…………………….

Calvin: Ơ…xin lỗi anh hỏi nhiều quá!!! Anh đưa em về nhé!!!

Selina: Vâng…Cám ơn anh….

Hai ngừơi cứ bước đi chậm rãi trên con đường…cô thì gần như 1 cái xác ko hồn..chẳng đề ý gì đến chung quanh…đột nhiên một chiếc xe máy băng qua với tốc độ kinh ng…Sel lơ mơ đi về phía trước cũng may Calvin kéo cô lại kịp thời…Trớ trêu thay từ việc cứu ng nảy ra hình ảnh như đang ôm nhau giữa đường..Khổ 1 cái là cảnh đó bị Hàn bắt gặp từ xa…Nhỉ nhiên Hàn ko dại gì mà chạy đến…ko hỉu vì sao máu ghen cứ nổi dậy và càng lúc dâng lên tới gần đầu… cô lập tức khuất dáng ngay sau đó..Còn anh chàng Calvin thì ko hề hay bik trắng đen rõ ràg vẫn hỏi thăm Sel 1 cách tỉ mỉ…Nhìn có vẻ thì ngốc thật nhưng thực tế Cal chính là 1 người vô cùng tinh thông lòng ng.. Nhẹ nhàng tìm cách hỏi thăm rùi đi vào vấn đề thật dịu dàng..anh làm cho cô có thể nói đc bất cứ chuyện gì xảy ra trong mấy ngày qua…An ủi bằng những lời chân thật..Sel cảm thấy ấm áp bao nhiu và nhận định rõ Cal đúng là 1 ng anh cực tốt…Tuy nhiên cái ng` cực tốt cực giỏi này lại cũng ko qua khỏi chữ tình…Mí hum sau bị Hàn phớt lơ khiến tâm trạng hụt hẫn vô cùng..lâu lâu thì tìm Sel trò chuỵên…Bởi vậy mới nói thiên tài và kẻ ngu cách nhau 1 sợi chỉ là rất đúng..Nàng thì càng lúc càng giận mà ko hỉu vì sao lại có cảm giác này…còn chàng thì ung dung nói chiện với cô khác mà ko hề hỉu vì sao….thật lố bịch cho cặp đôi ngốc nghếch thiên tài này…Hôm đó…Hàn vô tình nghe đc 1 mẩu đối thoại

Selina: Dạo này em thấy anh và Hàn ko ổn lém thì phải

Calvin: Uhm, anh cũng hỉu tại sao???

Selina: Hay là do em

Calvin: Ko phải đâu…em ko cần lo

Selina: Nhưng con gái mà…ko lo sao đc..Ghen chết đấy!!

Calvin: Có hay ko có cũng vậy thui…Anh ko quan tâm đâu…

Hàn: “ Ko wan tâm…Anh ấy ko wan tâm đến mình..Thì ra là thế!!” - bỏ đi

Selina: Anh nói thế là sao???Anh ko wan tâm tới cậu ấy thật à

Calvin: Anh ko nói ý đó…Ý anh là thật ra chỉ có anh iu cô ấy thui chứ cô ấy đâu có tình cảm với anh..Anh thật ko trông chờ gì nhìu chỉ hy vọng 1 ngày nào đó..ng` ấy sẽ hỉu đc tấm lòng bấy lâu nay của anh..Anh thì hay đùa giỡn lém nhưng chuyện này anh ko dám đâu

Selina: Chà anh nói mà em còn xao xuyến..Cậu ấy nghe đc chắc mừng chết…

Calvin: hj`

Tác giả: Nghe đc đó mà là phần đâu ko phải phần cúi

Để lấy lòng lại nàng chàng quýêt định sẽ rước nàng đi học về rùi tay nắm tay đi chơi cho thật đã…tửơng chừng kế hoạch lên tuyệt diệu lém ai dè viên ngọc tín vật của Sel lại bị mất đâu đó trong lớp..Anh chàng lại tốt bụng ko đúng chỗ tìm dùm Sel và làm Hàn dang nắng gần cả tiếng đồng hồ..Thoáng cái ý nghĩ mình ko là gì của anh ta cô buồn bã trở về lớp học thì tình cờ thấy Sel và Cal đang trò chuyện một cách hơi xúc động mà dưới mắt cô là tâm tình vô cùng…Lâu lâu thì Cal lại xoa đầu Sel và cười thật dịu dàng…

Calvin: Em yên tâm dù có gì đi chăng nữa anh sẽ bảo vệ em mà..anh rất quý em

Tác giả: ý là dù có chuyện gì với Jiro thì vẫn lun che chở em và wý em như em gái ruột của mình .....tại vì nói ko rõ ràng nên thế đấy

Giỏ đồ trên tay rơi bịch xuống làm kinh động hai ng`…Hàn trố to con mắt rùi lại bùn bã chạy đi..Dường như hiểu ra vấn đề anh vội vàng đuổi theo….Cả hai chạy đến bờ đê gần khúc sống êm ả..nơi có những bậc thang ngun ngút..Cùng nhau ngồi xuống nói chuỵên tâm tình thì nơi này ko chỗ nào sánh bằng nhưng nó cũng là chỗ tuyệt vời nhất cho cụôc gây gỗ……..

Calvin: Hàn, anh xin lỗi anh wên mất có hẹn với em- nắm tay

Hàn: Anh đâu cần nhớ đến em….Em đâu là gì của anh….

Calvin: Cho anh xin lỗi đi.. Đừng giận anh mà…Anh ko cố ý..tại Sel em ấy

Hàn: Em ko mún nghe….Trứơc đây em thấy anh rất dễ dãi với mọi ng` tuy nhiên em lun tin tửơng anh thật lòng trong tình cảm....Anh cảm thấy tội nghịêp em nên mới tốt với em..em hỉu điều đó mà...Khi anh ở bên thật lòng em vui lém...Nhưng chắc..anh chịu đựng đủ rùi phải hem- bỏ đi

Calvin: Em hỉu lầm rùi Hàn ui…Anh ko phải- kéo tay

BỐP!!!

Hàn; Em ko mún thấy anh nữa đâu…- tát cho 1 phát

Đôi mắt bắt đầu nhoè đi và chân như rã rời ko còn thể trụ vững..Hàn mất trớn rơi xuống bờ đê…Ngay lập tức một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô….Lúc chạm mặt đất ngay cả đầu và ngdường như ko bị gì chỉ có điều..Cal thì xây xát khắp ng..nằm bất tỉnh nhân sự ........

Hàn: Calvin…Calvin..Anh sao vậy…mở mắt đi chứ?? Anh Cal…Calvin…mở mắt đi,…. đừng làm em sợ..Calvin….Có ai ko..cứu chúng tôi với..có ai ko….

Đáp lại tiếng gọi thảm thiết ấy là sự im bặt trong ko gian của buổi chiều tà..Hàn hoảng sợ hai tay ôm chặt lấy ng` Cal..lay động ko ngừng..nhưng…anh vẫn ko nhúc nhích…

Hàn: Cal ơi…Anh tỉnh dậy đi…Đừng làm em sợ…Đừng làm em sợ..Em ko mún….Em ko mún lại thêm 1 ng` nữa biến mất…Em xin anh Cal ơi…xin anh…tỉnh dậy đi, mở mắt ra nhìn em…Em yêu anh…Em yêu anh..tỉnh dậy anh ơi- ôm chầm lấy mà khóc….

Calvin: Em iu anh sao??? Thật ko vậy- mở mắt….

Hàn: Anh Cal……

Calvin: Anh chưa chết mà…Anh đã hứa với em rùi…sẽ ở bên em mà…Sao anh có thể bỏ đi để em khóc chứ…..

Hàn: Anh….Anh..Anh dám lừa dối tôi….- xì khói

Bốp!!!!

Calvin: Ối!!!!!!!

-------------------------

Calvin: Em còn giận anh à??? – đi trên đường

Hàn: Hứ!!!!!

Calvin: Cho anh xin lỗi đi…Tại anh mún bik tình cảm thật của em nên mời giả chết chứ bộ…

Hàn: Anh có mún ăn thêm 1 tát nữa ko????

Calvin: Ơ…ăn cũng đc nhưng anh mún nghe lại câu nói lúc nãy…Em nói gì em iu anh…phải ko ta???- trêu

Hàn; Nghe lầm rùi- mặt đỏ bừng….

Calvin: A…đỏ mặt….anh nghe đúng mà…Nói lại 1 lần nữa đi..anh mún nghe típ….

Hàn: Tại sao em phải nói lại chứ???- la lên

Calvin: Aaaa..chịu nhận rùi nhé…Em nói…Em iu anh???

Hàn: Ko….ko…ko có- thét

Calvin: Haha…em có nói mà…..

Hàn: Em đã bảo là em ko….

Calvin-hôn lên má- Anh cũng iu em…

Hàn: Anh….anh chết với em…-dí

Nỗi lòng vẫn mãi ko dứt…ko bất cứ ai có thể chia sẻ..Ngồi đấy..và trông chờ..1 vài khoảnh khắc….

Kể sau ngày hum đó Hebe dường như ko nói chiện với Jiro đc lấy một câu chào hỏi…cô tránh mặt vì bik đc tình cảm của anh..vì bik rằng mình có người iu..và vì bik rằng nếu sự thật phanh phui ..cả hai ko thể trở thành bạn thân…Còn Aaron vẫn bù đầu bù cổ với công vịêc..càng lúc càng tàn tạ..Anh chỉ có thể tranh thủ 5-10 phút để nhắn tin qua lại với ngiu mình…Cô mún an ủi..mún chăm sóc anh lém nhưng cũng hoài công…Hôm ấy tưởng chừng mọi thứ đc giải quyết gọn gàng..Aa hứa sẽ dẫn Hebe dạo vài dòng và cũng nhau thưởng thức nồi lẩu sôi sùng sục tại ngôi nhà mới coi như đền bù cho thời gian bận rộn suốt mí hum nay…Hebe vui vẻ ngồi đợi chờ người iu đến.. trong nỗi lòng mong đc giúp đỡ của trái tim…bất chợt mọi thứ như giáng xuống đầu..công việc đột nhiên có chuyển biến khiến Aaron ko thể nào đến đc..Ngậm ngùi gọi cho Jiro..mong rằng anh chàng có thể nhanh chóng đến đó và xin lỗi giúp anh..Tin tưởng ng bạn thân của mình…anh phó thác tất cả nhưng thật ko ngờ..một tình huống đã diễn ra khi Jiro tới…….căn nhà dường như chỉ là 1 màn đêm.. “Thật là lạ…chẳng lẽ Aaron tới sao cô ấy lại ko mở đèn hay mún cho cậu ta 1 sự bất ngờ….Tiếc thật nếu mình là cậu ta thì..Bao nhiêu suy nghĩ đan xen trong đầu Jiro cho đến khi nhìn thấy cánh cửa chính đc hé ra một chút ko khí…Thật là lạ..sao nhà ko khoá cửa..hay là.....

Xoảng!!!!Bịch…

Trong nhà phát ra những tiếng động kì quái càng làm Jiro ko thể yên tâm..anh chạy đến thì Hebe đang nằm dưới sàn..miệng bị tay của một tên đàn ông cao lớn bịch lại..Trên tay hắn còn cầm cả một con dao lăm lăm vào ngHebe…Chạy lại với tốc độ tối đa Jiro la lên rùi nhanh nhẹn đá phăng thứ hung khí nguy hiểm kia sẵn tiện cho hắn 1 phát..Tên đó ngã ưỡn xuống sàn..Jiro vội vàng đến đỡ Hebe thì bất chợt từ đằng sau một cú va đập mạnh xảy ra..Tên cướp đã lấy cái bình bông gần cầu thang và đập thẳng vào đầu Jiro..Anh ngất đi…trong cơn mê man…cùng tiếng gọi thảm thiết của Hebe. Tưởng cô ko còn đg thoát với tên giết ngghê rợn này thì hàng xóm kế bên nhà nghe tiếng xì xào kì lạ đã dẫn công an đến kịp thời…Thoát chết trong gang tấc ắt hẳn là 1 điều may mắn nhưng…Jiro vẫn nằm bất động và tên hung thủ cũng kịp thời bỏ trốn…Tiếng xe cứu thương lại một lầ nữa vang lên tuy nhiên lần này thì nghiêm trọng hơn..Máu chảy rất nhiều..nhiều đến mức khi thấy Hebe chỉ run cầm cập trong nước mắt…Là cô đã hại anh..chính là cô..ko ai khác..Nứơc mắt ko ngừng tuôn trào cho đến khi đám Aaron đứng trứơc cửa bệnh viện... tất nhiên lần này chỉ có Chun là ko bik..Hebe run lên từng đợt mà nắm chặt lấy Aaron kêu gào..Còn anh chàng thì cũng mún phát điên lên vì ng bị thương ko phải là anh mà là Jiro. Sel thì cứ khóc suốt…ko khí kì này chẳng khác gì lúc Chun bị tai nạn….Và cũng chính là ông bác sĩ cũ cấp cứu cho Jiro tuy nhiên câu trả lời sau vài tiếng phẫu thuật ko như mong đợi….

Bác sĩ: Tạm thời cậu ta ko nguy hiểm….

Cả đám thở phào nhẹ nhõm nhưng Sel vội lên tiếng

Selina: Tạm thời là sao??? Cậu ấy đã tĩnh chưa???

Bác sĩ: Cậu ấy vẫn còn đang hôn mê…Cú va chạm quá mạnh làm não bộ bị tổn thương. Bây giờ máu bầm đang tích tụ trong não ..nếu trong vòng năm ngày nữa mà cậu ấy ko tỉnh…xin lỗi tôi.. đành chịu thua…

Hàn: Cậu…cậu ấy…Trong vòng 5 ngày nếu ko tỉnh lại…cậu ấy sẽ như vậy thế sao??

Bác sĩ: Phải….mãi mãi

Aaron: Thực…thực vật…Ông đang đùa kiểu gì vậy- nắm áo bác sĩ_ Vậy mà nói tạm thời ko nguy hiểm ah..cậu ấy đang cận kề cái chết đó…Ông hãy mau làm cho cậu ấy tỉnh lại.. Ông là bác sĩ mà…ông phải khiến cậu ấy trở lại như xưa..Jiro ko thể trở thành người thực vật…- la lớn

Calvin: Aaron bình tĩnh lại…….

Calvin giữ chặt Aaron lại , miệng thì kiu ông bác sĩ hãy chạy nhanh mắc công toi mạng thì khốn. Mọi ng` lúc này lại càng lo lắng hơn. Hebe ko thể nào chịu nổi cô chạy vào phòng nắm chặt lấy tay Jiro mà khóc lóc

Em xin lỗi...tại em cả...anh làm ơn tỉnh lại đi....em xin anh...tỉnh lại đi......

Hàn từ từ đến bên Hebe đạt nhẹ tay lên có ý muốn an ủi…Ko khí càng lúc càng nặng dần và ......một hồi mới…sắp bắt đầu…….

Bạn đang đọc Giấc Mơ Pha Lê (Crystal Dream) của Hana Rido
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.